Có lẽ là một chút hồi ức, có lẽ là một chút hoài niệm. Nhưng tất cả, không chỉ là như vậy....
Tình yêu, mình và chị, là những ngày tháng tươi đẹp, là biến cố bất chợt không thể ngờ tới, là quyết định gian nan không ngày mai...
Là hiện tại, là hôm nay, là cùng nhau bước tiếp đi, hay là vĩnh viễn như hai đường thẳng cắt nhau rồi xa nhau mãi mãi...
Mời các bạn đón đọc... ......................
Đôi lời muốn nói về chương đầu: Đây là mình viết ra một chút về thời điểm quen nhau giữa mình và chị, về tình cảm tay nắm tay, những tháng ngày hạnh phúc. Thế nên giọng văn của chương đầu sẽ có phần non nớt và trẻ con. Bạn đọc thông cảm. Chương 2: Biến Cố nội dung sẽ sâu sắc hơn rất rất nhiều. Mọi người có thể đọc lướt qua chương đầu để lấy nội dung. Tuy nhiên, mình vẫn hi vọng các bạn có thể đọc hết, như thế nội dung mới có thể liền mạch và đó cũng là tâm huyết của mình. Cám ơn các bạn! .....................
11h đêm, đang ngồi trước màn hình máy tính thì điện thoại tự dưng rung lên báo tin nhắn, thầm nghĩ lạ lùng vì ai nhắn cho mình giờ này đây. Tò mò bật lên xem thì là tin nhắn của chị:
-Em có bận không, tối mai (25/05) sang VNU xem Got Talent cùng chị nhé, chị chân thành mời em đó. (VNU là viết tắt của Đại học Quốc gia Hà Nội) Mình cũng giật mình, nói thực là hai chị em lâu quá rồi chẳng gặp nhau, lâu quá rồi chẳng còn liên lạc. Lí do cũng rất đơn giản: chị lấy chồng rồi… Hồi ức chợt ẩn chợt hiện lại trong đầu… Ngày ấy tháng ấy năm ấy… Chắc các bạn cũng đều biết, con gái thì thường trưởng thành trong suy nghĩ nhiều hơn con trai. Thế nên thường con trai rất thích có “chị kết nghĩa”. Để tâm sự, để bày tỏ,…ngẫu nhiên tiến tới ai chả từng thầm mến một người hơn tuổi mình. Nhưng con gái cũng giống ta, họ cũng chỉ thích yêu người hơn tuổi mà thôi. Hai chị em chơi với nhau thân thiết lắm, chị là hot girl (với mình là như thế), facebook cũng tầm gần nghìn người theo dõi, biết chị qua lời khoe của một đứa cùng lớp, đại loại là đâu đó nó nhìn thấy ảnh của chị, chứ chẳng biết gì nữa. Bản tính tò mò của một cậu trai mới chân ướt chân ráo vào đại học trỗi dậy, lần mò ra facebook của chị, cũng gửi một lời mời kết bạn như để chờ đợi một kì tích xuất hiện. Ngẫu nhiên làm sao chị cũng đồng ý kết bạn. Ôi cái khoảnh khắc thông báo ấy hiện lên, thật bất ngờ cũng cũng lại có cảm giác phấn khích. Chị chấp nhận rồi kìa! Chị và mình là bạn bè rồi kìa!
Rồi thời gian dần trôi, mỗi khi chị có viết dòng trạng thái, mà đúng cái mình có thể khai thác là vào bình luận một hai. Công nhận chị dễ thương dễ tính, thường thường cũng trả lời bình luận cả á, thích, mỗi lúc như thế lòng lại lâng lâng. Từng ngày từng ngày cứ thế lướt qua, chị như một cơn gió mát thoang thoảng cùng mình vẽ nên năm nhất đời sinh viên. Cũng coi như là một năm đá đưa qua lại, lần đầu tiên nhắn tin cho chị. Không còn cảm giác hồi hộp như ban đầu, hai chị em cũng trả lời bình luận nhau không biết bao lần, nhưng vẫn có cảm giác chờ đợi mỏi mòn. Tiếng ‘ting ting’ của messenger facebook vang lên, thổn thức lắm. Cơ mà chị đáng yêu, trả lời tin nhắn như trả lời bình luận, cứ như hai chị em quen thân lắm rồi cơ. Thế là từ ấy, sợi dây móc nối bắt đầu. Chắc phải sang đầu kì hai năm hai, mới lấy hết quyết tâm, sang Vnu chơi lần đầu tiên, để gặp chị. Đại học là một môi trường mở, không có những ràng buộc như cấp 3, lại cũng không còn mộc mạc trong tâm hồn. Nhớ khi xưa bạn bè chơi với nhau nhiều, nhưng nào đã hẹn ai đi chơi riêng, nhất là bạn khác giới. Có lẽ 18 là mốc ta trưởng thành hơn trong tâm lí một cách rõ rệt.
-Chị ơi, mai em nghỉ, hay mai em sang bên ý nhé? Chị đồng ý không?
Thôi thì cứ làm liều đi, chả mất gì, với lại cũng chỉ là sang chơi thôi mà, chị không đồng ý hay bận thì rồi tính tiếp. Mình đã nghĩ vậy và gửi tin nhắn cho chị. Một lúc sau thì nhận được câu trả lời:
-Mai hả em? Hi, sao không nói sớm đi, may là mai chị rảnh nha. Oke đi em. Em chỉ việc sang đây, còn đi chơi cứ để chị lo, kiki.
Đoán đoán chắc chị cũng bất ngờ, chắc cũng do dự mãi mới đồng ý, nhưng mà kệ, “haha, chị nhận lời rồi kìa, nôn nao quá đi thôi, ngày mai là được gặp ‘người con gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp ấy rồi kìa’, xem nào, vui quá đi”.
Trời lúc ấy đã chuyển mát, chỉ hơi se se, không còn cái giá lạnh cắt nữa, lần đầu tiên nhìn khuôn mặt thật của chị mà tim đập rộn ràng. Chị dễ thương, cá tính, nhưng không phải hết mình như trên facebook,…chị cũng ngại, cái ngại ngùng thể hiện rõ trên mặt làm chị càng đẹp hơn (in my eyes). Cười, hai người cùng cười, cái khuôn mặt cười kiểu không biết nói gì của chị lúc ấy đến giờ mình vẫn nhớ như in. Thể hiện hết bản lĩnh bắt chuyện, mà cái câu đầu xàm xí nhất ngẫm lại vẫn thấy ngô nghê: “Hello chị”! Bao nhiêu cách bắt chuyện nghĩ trong đầu cuối cùng buột ra được câu này.
Hai chị em chậm chậm đi dạo trong khuôn viên trường. Mà chị bảo, VNU không phải là trường, chị bảo mỗi sinh viên VNU năm nhất đều được nhắc câu này. Nên chắc là đi dạo quanh khuôn viên các trường thành viên mới đúng. Cạnh VNU là sư phạm, ngớ ngẩn thế nào chị lại rủ sang bên ấy ăn kem. Kem sư phạm nhiều, nhưng vị không đặc biệt, chỉ là trời hơi se nên ăn vào khiến mình có cảm giác khác lạ. Nhưng có chị đi cùng, cho dù là nuốt đá chắc cũng làm thân nhiệt cao lên mất. Nhẹ nhàng như những cánh hoa rơi, thoảng thoảng như hương hoa phong lan, hai chị em hôm đó cũng chị dạo bước cùng nhau, thi thoảng ăn đồ linh tinh rồi ngồi ghế đá trò chuyện.
-Bye bye chị, em về nha!
-Hi, bye em, lâu lắm rồi chị không thả mình thư giãn như này đấy. Về cẩn thận nha em!
Hết buổi hẹn hò đầu tiên, trong lòng một đứa trai 19 chưa lớn nghĩ như vậy. Không quá cao trào, nhưng lại đầy hàm xúc. Thời gian sau đó hai chị em như ăn ý nhiều hơn, liên lạc cũng nhiều thật nhiều hơn. Sau mình biết được rằng, cho dù có là hot girl thì cũng chẳng hẳn là nhiều bạn nhiều bè, chân thành dùng cảm xúc đối đãi, thì tất nhiên cũng nhận lại được xúc cảm mong muốn. Mình đã dùng cả năm nhất của mình (trong việc thích một ai đó) chỉ để chờ đợi những status từ một người mà thôi. Trong một lần trò chuyện chị có nói:
-Em là một cậu trai khác lạ, suy nghĩ của em lớn hơn độ tuổi của em đó. Hihi, tuy có nhiều lúc tỏ ra ngô nghê nhưng lại rất chịu khó lắng nghe tâm sự. Nói chuyện với em rất thoải mái, những lúc ấy, chị cảm thấy người mình nhẹ nhàng hẳn đi.
Thân nhau hơn nên chị cũng thường sang đây chơi, chị bảo chị không biết đi xe máy (hơi tiểu thư), nên cũng chịu khó bắt bus sang đây. Gặp được nhau là vui lắm, những câu chuyện kể dường như chẳng bao giờ hết. Rồi như chợt nhận ra, mình yêu chị từ lúc nào… Nhưng chẳng dám nói. Ngày 20 tròn, ngày bước sang 21, thời gian lại bất giác qua đi, bỏ qua chuyện học hành, nói riêng về mặt nam nữ thì yêu mỗi chị mà thôi. Nhưng cách biệt nhiều, có lẽ, cũng chỉ là có lẽ, trong lòng chị cũng có phần của mình. Vậy nên mình cũng xác định, đã có nhau thì sao phải vội bày tỏ. Mai sau ra trường, độc lập về mọi mặt, yêu nhau chờ nhau mấy năm có xá gì… Nhưng thời gian không đợi người. Ngày tới cũng phải tới, đầu năm 2015 lớp chị chụp kỉ yếu, đội trên đầu cái mũ cử nhân, nhìn chị long lanh trong bộ quần áo, mình thực sự vui, giống như niềm háo hức khi mình được ra trường vậy, nhưng cũng thực sự buồn, vì chị bận dần rồi, thời gian dành cho hai người bị ít đi, rồi ngoài đời kia bao nhiêu là cám dỗ với người con gái thanh thuần hăng say yêu đời như chị, …mình sợ chị vấp ngã… Thế rồi chị có quyết định vào Nam, chị nói sẽ vào phụ giúp người nhà trong ấy một thời gian rồi mới tính xem ở đó hay về Bắc.
-Em này, hôm trước gia định chị có nói đưa chị vào Nam một thời gian, làm trong nhà hàng của bác, để chị có kinh nghiệm. Chị chưa khoe với em vì chưa có quyết định cuối cùng. Nhưng hôm nay chị nghĩ kĩ rồi, chị sẽ vào trong ấy. Chị sợ còn bỡ ngỡ khi ra trường nhiều, nên vào làm cho gia đình bác ở đó giúp chị tiếp xúc nhiều hơn, lại vẫn có vòng tay người thân bảo vệ. Khi chị về, ngoài gia đình, chị sẽ gặp em đầu tiên. Nha em!
Cái lí do chị đưa ra thật đầy đủ, làm sao biết để níu giữ đây, chỉ có phần giận chị, sao không nói với em sớm hơn. Đành gượng cười mà rằng: “Em tôn trọng lựa chọn của chị”. Đó là mấy ngày mất ăn mất ngủ của mình, suy nghĩ nhiều lắm, do dự cũng nhiều lắm. Xem xem nên tỏ tình trước khi chị rời xa khỏi ánh mắt mình hay không, xem xem có nên tuyên bố quyền sở hữu với chị trước hay không. Thế rồi một câu nói của chị làm mình khựng trở lại:
-Yên tâm, lâu nhất 4 tháng nữa chị sẽ trở về Bắc, chị nghĩ rồi, không muốn xa nhà đâu.
Sung sướng, đồng thời lại biết, cơ hội tỏ tình lần này mình bỏ lỡ rồi. Đôi khi sự chần chừ làm người ta vụt mất nhiều cơ hội. Giữa cái nắng oi ả của mùa hè, chị bước lên máy bay chuẩn bị cho hành trình dài đến vùng đất chưa từng đặt chân qua. Đưa mắt nhìn máy bay đang dần dần khuất dạng kia, vẫy vẫy tay, chị ơi, sau lớp kính kia, có nhìn thấy em hay chăng?
Mấy ngày chị mới đi xa, liên lạc liên tục, thời gian gọi cũng dài hơn. Nhưng sau đó chị kêu chị bận, lại mệt, có hôm cũng chỉ có thể chúc chị ngủ ngon. Thời gian chẳng chừa một ai, cái hạn 4 tháng cũng sắp tới rồi, lòng thì nôn nao, mà mình cũng bước sang năm cuối thuở sinh viên rồi (chị học 5 năm và hơn mình 2 tuổi), bận cũng nhiều, nhớ chị, nhưng cả hai người đều không rảnh rỗi là bao.
-Em ơi chắc qua tết này chị mới về quá!
-Vâng, công việc mà chị, năm nay trước tết không được gặp chị, ăn tết mất ngon rồi, hic.
-Hì, được rồi, về chị bù nhiều quà cho!
-Yêu chị nhất… -Chị cũng yêu em nhất, hihi ^^ Một đoạn tin nhắn thế này, không, phải là cả bộ nhớ tin nhắn với chị chưa mất cái nào, mình sao lưu toàn bộ để lưu giữ. Rồi một ngày, một dạo trước tết một tháng, chị bỗng nhiên như mất tích không tồn tại, facebook không, nhắn tin không trả lời, gọi cũng không bắt máy. Mình cũng cuống hết cả lên rồi, cho tới một tuần sau đó: “Chị xin lỗi em”! Một câu cụt ngủn lại càng làm mình lo, gọi ngay lại, chị cũng chỉ đáp một câu, giọng hơi buồn lại pha chút tâm sự:
-Chuyện phức tạp lắm, đợi một thời gian nữa em sẽ hiểu. Giờ chị không đủ sức lực nói với em, nha em.
Rồi chị tắt máy. Lúc đó mình đau khổ lắm, đang vui vẻ mà, chi ít chỉ có chút nhớ nhớ thương thương mà thôi, sao giờ lại ra như thế này. Lòng buồn, người buồn, chẳng có tâm trạng làm gì hết. Nhưng mình là con trai, lại thuộc kiểu người cái gì cũng để trong lòng. Ngày vẫn cứ trôi, cứ phải mang khuôn mặt tươi cười đón chào với đời. Hàng ngày vẫn chúc chị ngủ ngon. Chị cũng đáp lại, nhưng mình không hỏi đến chuyện kia nữa. Mình vẫn đợi, đợi chị vượt qua giông bão kia, cho mình một câu trả lời chính thức. Tết đến xuân sang, cái giá rét đầu xuân buốt buốt chứ chẳng có ấm áp như cái vị kem hồi đầu. Buốt ở trong lòng. Đợi chờ làm cho con người ta mất dần niềm tin hi vọng, cái khắc khoải mình chờ mới hơn tháng mà sao thấy như cả năm. Đầu tháng 3 dương 2016, hôm ấy chị có nhắn cho mình một cái tin:
-Sáng mai chị bay sớm, chắc 10h là chị có mặt ở Hà Nội rồi. Có thời gian, chị sẽ giới thiệu một người đặc biệt với chị cho em. Thế nhé, em không phải ra sân bay đón chị đâu. Em là một chàng trai thông minh, chắc em cũng hiểu được rồi. Chị xin lỗi, chuyện đột ngột, hôm nào đó chị sẽ nói rõ ràng với em.
Một tin nhắn thật dài. Đọc xong thì tim mình cũng thắt hết lại. Đã lơ mơ đoán được xảy ra chuyện, nhưng lòng lại hi vọng một ước vọng nhỏ nhoi. Giờ thì hết rồi, hết thật rồi. Nhưng vẫn muốn được xác nhận lại từ miệng chị, vẫn muốn được nhìn thấy “anh ta”.