Chương 18: Đằng sau vẻ đạo mạo 2

Chương 18: Đằng sau vẻ đạo mạo 2

Ngồi trong xe, lão nhìn Tú Sẹo - tên thuộc hạ trung thành của mình mà hồi tưởng lại những khoái cảm tuyệt vời khi nãy. Lão ước gì lão có thể biến cảnh tượng đó thành sự thật thì thật tuyệt vời biết bao. Nhưng lão cũng biết giờ chưa phải là lúc thích hợp, có lẽ ngày đó sẽ tới khi Tú Sẹo hết giá trị với lão. Thầm cười trong lòng, lão lại suy nghĩ đến “em dâu” với biết bao suy nghĩ dâm dục. Tiếc thay cho Tú Sẹo hết mực trung thành với người hắn coi như là ông chủ, như là người anh cả của mình, lại không hề hay biết hắn đã nhìn lầm người.

Không lâu sau chiếc xe của Quang dừng lại trước cổng nhà Nga. Khi lão xuống xe cũng là lúc lão bắt gặp nàng vừa đi chợ về.

- Lâu rồi không gặp!

- Chào..ào… chủ nhân!

- Ồ! Tôi còn tưởng rằng cô đã quên mất thân phận của mình rồi! Cô không định để tôi đứng ngoài này chứ?

- Em nào dám! Mời chủ nhân vào.

Ngồi trên ghế Quang đảo mắt một lượt mà thầm nghĩ đã bao lâu lão không quay trở lại đây rồi nhỉ? Cũng chỉ tại nàng đã hết thú vị với lão. Vào một thời điểm nào đó đám đồ chơi của lão đều sẽ trở nên giống nhau, đều trở nên nhàm chán. Họ thần phục lão, thỏa mãn mọi ham muốn của lão. Theo thời gian kĩ năng của họ ngày càng trở nên thuần thục, điêu luyện, sự chống cự của của họ biến mất dần dần rồi thay vào đó là hoàn toàn thần phục. Điều đó khiến lão cảm thấy dần chán vì lão cảm thấy họ dần trở thành những món “đồ chơi” giống nhau, trở thành những con “búp bê tình dục” vô hồn nhàm chán. Và khi đã chơi chán, lão sẽ “cất” họ vào “tủ”, khiến họ sống cả quãng đời còn lại trong chiếc “tủ” của lão.

Nga cũng vậy, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng khi đứng trước mặt lão, bất giác trở thành con búp bê tình dục vô hồn. Quỳ xuống sàn nhà cởi sạch đồ, nàng đợi lệnh.

- Tôi nghe nói con trai cô đang học cùng con gái tôi?

Nghe đến con trai, tim nàng run lên. Khi lão vừa tới đây nàng đã lo sợ điều đó rồi, nhưng nghĩ kĩ lại với tính cách của hắn nếu đã biết chuyện thì không để yên mà đến hỏi chuyện nàng thản nhiên như vậy. Cố kìm lại sự sợ hãi không để thể hiện trên khuôn mặt nàng đáp:

- Em không biết! Có phải thằng bé đã gây ra rắc rối gì cho chủ nhân không?

- Cũng không hẳn. Vào được trường này cũng không phải dễ gì đúng không? Con trai cô có vẻ học được đấy. Nhưng…

Nhìn nét mặt Nga không chút thay đổi hắn mới tiếp tục.

- Có vẻ như con gái tôi thân thiện quá nên có vài con giun dế không biết thân phận mà ảo tưởng làm thân nhỉ?

Nga thầm thở phào trong lòng, nàng nghĩ có lẽ lão mới chỉ nghi ngờ mối quan hệ của con trai nàng và con gái lão thôi.

- Dạ, em không dám ạ.

- Quản con trai cô cho tốt.

Nói rồi hắn rồi đi trong sự ngỡ ngàng của Nga, nàng cũng không nghĩ rằng lão lại dễ dàng bỏ đi như thế.

Đương nhiên không có chuyện Quang tự dưng lại “hiền” thế được. Lão tin cô con gái của lão mắt không kém như thế. Lão đang có một suy kế hoạch lớn dần trong đầu nhưng trước khi quyết định lão phải về xác minh lại với con gái đã.

Trong bữa cơm tối, Quang chẳng kiêng dè gì ném mấy tấm ảnh lên bàn.

- Bạn của bố tình cờ chụp được còn hỏi bố con có bạn trai rồi hả khiến bố cũng bất ngờ lắm đấy, con gái bố có bạn trai khi nào không thấy nói với bố nhỉ?

Nghe bố nói, Hà thoáng giật mình, mẹ của nàng cũng bàng hoàng không kém. Cầm xem lấy tấm ảnh trong tay, nàng thở phào vì trong ảnh chỉ là khoảnh khắc nàng và hắn sóng vai cười nói. Hà không biết bố đã biết được đến đâu nhưng nàng sẽ liều cược một phen, cược rằng bố của nàng chưa biết mối quan hệ thật sự của nàng và Hải. Dù sao bình thường nàng vẫn luôn là người hoạt bát, năng động và cởi mở với bạn bè nên khoảnh khắc trong ảnh không phải chỉ xảy ra với mình Hải Nhanh trí suy nghĩ được câu trả lời, nàng đáp:

- Bố cứ trêu con, đây là bạn cùng lớp của con. Con với mấy bạn cùng lớp định lên đồi thông cắm trại nên chiều nay con mới lên đó xem qua ai ngờ tình cờ gặp bạn ấy. Con hỏi mới biết được bạn ấy từ trong huyện đến đến nên cũng tò mò đồi thông mà các bạn cùng lớp bảo thế nào.

- Ra là vậy! Cũng phải thôi con gái bố kén chọn lắm phải cỡ như mấy anh ca sĩ Hàn Quốc mới lọt vào mắt xanh của con gái bố được.

- Bố này, đừng trêu con nữa.

Nhớ đến cô con gái mê mấy anh ca sĩ Hàn Quốc đến nỗi ảnh dán đầy phòng rồi cứ bật tivi là lại mở kênh ca nhạc coi mấy thằng lòe loẹt yếu đuối như đàn bà đó hát hò. Lão thầm ngán ngẩm, có lẽ gu của bọn trẻ thời nay khác rồi.

Hà cũng không ngờ nàng có thể đưa ra câu trả lời trơn tru và thuyết phục như thế được.

- Đúng là thoát chết trong gang tấc.

Hà thở phào thầm nghĩ. Nàng thầm tự trách bản thân chủ quan lúc cả hai rời khỏi đồi thông không có đeo khẩu trang để người quen của bố nhận ra. Nàng thầm tiếc vì có thể đồi thông sẽ không còn tới được nữa.

- Con gái bố xinh thế này, sau phải cẩn thận hơn đấy, đừng đi một mình vào mấy chỗ vắng vẻ như thế nữa.

- Dạ, con biết rồi ạ.

- Ừ. Mà này, bố thấy thằng nhóc đó cũng không tồi đâu.

Hà và mẹ nghe được lời vừa rồi đều ngơ ngác như không tin vào tai của mình.

Sau bữa ăn, khi con gái đã trở về phòng, Thu mới dám hỏi chồng:

- Thằng bé đó có gì đặc biệt mà anh lại chủ động khen nó trước mặt con gái vậy? Bình thường chả phải anh cấm con bé không được yêu đương trước khi học xong sao? Nghe như anh có vẻ ưng thằng bé.

- Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là thằng bé thích hợp làm rể nhà ta thôi.

Hà định xuống tìm mẹ nói chuyện thì vô tình nghe được bố mẹ nói chuyện, nàng nấp sau tường nghe được mà như không tin vào tai của mình.

- Không phải mình đang mơ chứ?

Hà vui sướng thầm nghĩ, nếu không phải đang nghe lén nàng sẽ nhảy cẫng hét lên vì vui mừng mất.

- Thằng bé là con cái nhà ai mà anh chấm rồi vậy? Nghe con nói là từ huyện khác lên đây học.

- Con của một con điếm rẻ tiền, một thằng nhãi nhà quê mà thôi!

- Vậy sao anh còn…?

- Vì nó dễ thao túng. Vào được trường chuyên của tỉnh thì học hành cũng thuộc dạng khá đấy. Sau nó tốt nghiệp đại học thì chạy cho nó làm cái công chức bình thường là được. Nó biết ơn còn không kịp ấy là.

- Nhưng…

- Chưa hiểu à? Chỉ có một đứa con gái, giờ gả đi thì ai thừa kế? Dâng hết cho người ngoài à? Cần một thằng ở rể, sau con cái đẻ ra cũng mang họ mình, nối tiếp hương hỏa dòng họ.

Câu trả lời của Quang khiến vợ và con gái lão phải ngỡ ngàng. Hà và Thu sao mà không biết bên ngoài lão còn những người phụ nữ khác. Dù sao thì đây cũng là vấn đề phổ biến trong giới nhà quyền thế, giàu có rồi rồi, lão chồng nào mà chả có vài ba cô bồ nhí bên ngoài. Với nàng và mẹ thì lão cũng tốt hơn khối người mà bỏ vợ, bỏ con đi theo bồ nhí. Đối với Hà, bố là một người đàn quyền lực đầy bản lĩnh, ông dám làm dám nhận chứ không như một số người khác lén lút đi ăn vụng rồi quên luôn vợ con ở nhà. Ông nói rằng mẹ của người yêu nàng là… “con điếm”, nàng không mong rằng “mẹ chồng tương lai” lại là người tình bên ngoài của bố ruột nàng.

Khác với con gái còn bán tín bán nghi, Thu thì chắc hơn tám phần ít nhất mẹ của thằng nhóc trong ảnh từng là tình nhân bên ngoài của lão. Nhưng biết thì làm sao? Lão ta vốn chả bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của cô, quyết định của lão luôn là tuyệt đối trong cái nhà này. Thôi thì Thu cũng đã quen với điều đó từ lâu rồi.

Quang dù “thừa biết” rằng con gái không vừa mắt thằng nhóc đó. Nhưng thì có sao chứ, với thủ đoạn của lão, lão tự tin sau này chả cần ép buộc con gái cũng khiến nó nảy sinh cảm tình mà đồng ý hôn sự này. Cũng tại hồi trẻ lão ăn chơi quá độ, đẻ được một đứa con gái thì không sinh thêm được đứa nào nữa. Dù là vợ hay mấy con điếm của lão, lão cũng không cho dùng bất kì biện pháp tránh thai nào nhưng chẳng có ai đậu thai cả. Cũng vì vậy mà khiến mấy món “đồ chơi” của lão ban đầu đều ảo tưởng có thể trở thành vợ bé, thậm chí là vợ chính thức nếu có thể sinh cho lão một thằng con trai. Nhưng với Nga thì khác, nàng không hề có tham vọng hay một chút suy nghĩ quá phận nào. Trong số những “đồ chơi” của lão, nàng là người làm lão cảm thấy nhàm chán nhất, bởi vì nàng là người đàn bà nhu nhược, dễ thao túng nhất mà lão từng gặp. Con trai của một người phụ nữ như thế, lão tự tin sẽ dễ dàng bị lão thao túng. Không gia thế, quyền lực, tiền bạc, lão biết cách để thỏa mãn loại người như vậy. Lão cũng không sợ bất trắc vì tính mạng của cả gia đình Hải luôn nằm trong lòng bàn tay lão. Đối với lão, loại người thấp cổ bé họng như vậy không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn cam chịu như mẹ của nó thôi. Lão tin có thể biến thằng nhóc đấy thằng con rể ngoan ngoãn, bảo gì làm đấy.

- Ư!

Thu rên nhẹ khi bị Quang xoa nắn bầu vú.

- Từ anh! Về phòng ngủ đã.

Hà nghe vậy cũng nhanh chóng chuồn về phòng của mình. Vui sướng không biết có nên kể cho bạn trai biết không, suy nghĩ một hồi nàng vẫn quyết định không kể với Hải chuyện bố nàng đã “chấm” hắn. Nàng không muốn hắn biết chuyện mà chủ quan không có ý chí phấn đấu, nàng không muốn hắn mãi bị bố nàng coi thường.

Ở phòng của Quang, lão đang lõa thể ngồi trên giường mà ra lệnh:

- Bú đi!

Cái dương vật mới mây mưa với người đàn bà khác chỉ mới được lão mới lau qua vẫn còn bốc mùi nồng nặc, nhưng lão đâu quan tâm chứ, nó càng làm lão hưng phấn hơn. Còn Thu, không phải lần đầu việc này diễn ra, nàng cũng hiểu rõ những trò dâm dục của lão. Nói không ngoa nàng chỉ là một món “đồ chơi” có danh phận mà thôi. Khác với những người đàn bà bên ngoài của lão, nàng xuất thân là một tiểu thư đài cát chính hiệu, hắn cưới nàng môn đăng hộ đối được toàn thể hai họ chúc phúc. Nhưng lớn lên trong gia đình quyền thế, nàng thừa hưởng tư tưởng rằng trong nhà người đàn ông trụ cột luôn có vị trí lớn nhất. Với nàng chỉ lão vẫn còn ở bên mẹ con nàng thì dù có quá đáng thế nào nàng cũng cam chịu mà “thờ phụng” lão. Nhưng dù cam chịu, dù cho có bao lần đi nữa, nàng cũng không thể không cảm thấy gì mà bú liếm cái dương vật của chồng vẫn còn nồng nặc mùi âm hộ của người phụ nữ khác. Nhìn nét mặt có chút nhăn nhó của nàng khi bú liếm dương vật, lão thích thú. Trà đạp niềm kiêu hãnh của người vợ xuất thân danh gia này khiến lão không bao giờ chán, dương vật lão từ từ to lên trong cái miệng nhỏ xinh của nàng.

- Phù! Vợ của anh vẫn là tuyệt nhất.

Nói rồi lão bỏ lại vợ nằm trên giường mà đi tắm rửa. Tận hưởng dưới dòng nước mát lạnh, lão sảng khoái cả về tinh thần lẫn thể xác mà cảm thán không uổng công nhịn khó chịu đến giờ mới tắm.

Lão Quang thì sướng rồi, nhưng còn Thu thì không. Cả tinh thần lẫn thể xác nàng đều không được thoải mái. Lão chỉ biết lo cái sướng của lão đã bao giờ để ý đến nàng cảm thấy thế nào đâu. Có người phụ nữ nào mà không vui sướng, hạnh phúc khi được chồng mình khen là tuyệt vời nhất cơ chứ, nàng cũng vậy nhưng không phải trong trường hợp này. Hắn đang có ý so sánh nàng với những ả đàn bà khác làm sao mà nàng không hiểu. Nhưng hơn chục năm, nàng đã quen rồi, cái nỗi buồn ấy của nàng cũng nhanh chóng nguôi ngoai sau cái thở dài cam chịu.