Chương 14: Bế tắc
Trước đó Hải vẫn còn đang giận mẹ nhưng khi thấy mẹ trở về mặc bộ quần áo lao động bạc màu, khuôn mặt tái nhợt, dáng đi cực kỳ mệt mỏi thì hắn không thể bơ mẹ được nữa. Tràn đầy lo lắng hắn hỏi:
- Mẹ không được khỏe à? Sao mẹ lại mặc bộ đồ này vậy? Con đã nộp tiền học rồi mà? Nhà mình thiếu nợ ai hả mẹ? Để con phụ mẹ đi làm kiếm tiền nhé!
Thằng con mới hôm qua còn giận dỗi mà vẫn quan tâm, lo lắng cho nàng như vậy làm nàng cảm động lắm. Nhìn con bằng ánh mắt trìu mến nàng đáp:
- Mẹ không sao! Hôm nay chỗ làm của mẹ dọn dẹp bày bố lại trưng bày nên mẹ hơi mệt xíu! Con cứ ăn cơm trước nha! Ăn rồi chiều còn đi học. Mẹ ngủ xíu, dậy rồi mẹ ăn sau.
- Mẹ nhớ chút phải dậy ăn cơm đó. Mẹ mệt rồi, chiều nay đừng đi làm nữa.
- Mẹ nhớ rồi!
Khi con rời khỏi phòng ngủ cũng là lúc nàng đầy mệt mỏi đổ ập xuống giường. Nghĩ đến con nàng đau lòng rơi lệ.
- Phải làm sao đây?
Nàng khóc thầm trong sợ hãi.
- Phải làm con mình từ bỏ cô gái ấy! Nhưng phải làm thế nào đây?
Gạt đi giọt nước mắt, nàng hít thở sâu cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, tỉnh táo. Bây giờ là lúc nàng phải đưa ra quyết định tốt nhất.
- Tiếp tục theo dõi?
Không thể nào! Chưa nói đến chuyện con gái lão Quang có thật sự hư hỏng hay không thì nàng cũng không thể tiếp tục theo dõi con gái lão được, nếu lão mà phát hiện sẽ là dấu chấm hết cho nàng cũng có thể vì đó chuyện con nàng và con gái lão sẽ bị lão phát hiện.
- Tiếp tục ngăn cấm? Hoặc ép con phải dừng mối quan hệ với Hà?
Nếu không có lý do hợp lý thì sẽ không thể thuyết phục con nàng thậm chí còn làm mối quan hệ mẹ con may mắn lắm mới có thể hàn gắn sẽ đổ vỡ.
- Vậy thì, kể hết cho con mọi chuyện về lão Quang?
Càng không thể! Nếu biết mọi chuyện rồi thì sợ rằng con nàng sẽ không để yên cho lão Quang đâu. Con nàng còn trẻ chưa trải sự đời, làm sao biết được xã hội này phức tạp thế nào, lão Quang là người đáng sợ ra sao chứ? Chỉ bằng lời nói của nàng? Chưa tận mắt chứng kiến và trải nghiệm sự tàn độc của lão, chỉ bằng lời nói làm sao con nàng hiểu và tin được cơ chứ! Tuổi trẻ bồng bột, nàng sợ rằng con sẽ làm chuyện thiếu suy nghĩ theo cảm tính. Lúc đó mọi chuyện sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa còn nàng sẽ là người đẩy con trai mình đi đến cái chết. Làm sao nàng có thể cho điều đó cho phép xảy ra.
- Mẹ phải làm sao đây?
Bế tắc và tuyệt vọng, những giọt nước mắt lại lăn trên gò má nàng. Nhưng nàng sẽ buông xuôi sao? Cứ vậy nhìn con đối mặt với nguy hiểm hay sao?
KHÔNG!
Nàng sẽ không từ bỏ, dù chỉ còn tia hy vọng nhỏ nhoi nàng cũng phải thử. Nàng nghĩ ,để phá hủy mối quan hệ của hai đứa nó thì nàng cần tìm hiểu kĩ hơn về mối quan hệ của hai đứa.
…
Tối hôm đó. Khi cả hai đang nằm trên giường, nàng ôm con tâm sự.
- Mẹ nghĩ kĩ rồi! Mẹ sẽ không ngăn cấm hai đứa nữa, miễn sao hai đứa không chểnh mảng việc học hành là được rồi!
Đương nhiên là nàng nói dối rồi! Nhưng con nàng không biết điều đó. Tưởng nàng nói thật, Hải mừng rỡ reo lên như đứa trẻ được quà ôm lấy mẹ nũng nịu.
- Hoan hô! Mẹ vạn tuế!
- Cái thằng này, thế là nhanh! Nhưng đừng mừng vội, phải hứa với mẹ không được chểnh mảng việc học hành và không được làm chuyện…người lớn nữa. Nếu con thật lòng yêu nó thì phải nghĩ cho tương lai hai đứa chứ! Các biện pháp an toàn không phải tuyệt đối đâu con ạ, lỡ nó có bầu ảnh hưởng đến tương lai cả hai đấy! Con bé sẽ phải nghỉ học giữa chừng, tuổi con bé cũng chưa thích hợp làm mẹ,…
Nghe phân tích một tràng đủ điều cấm đoán khiến hắn đang trên thiên đường tụt về mặt đất, hắn cũng hiểu mẹ đang muốn tốt cho hắn. Nhưng bảo hắn nhịn chuyện ấy cho đến khi cả hai học xong, hắn nhịn không được sợ rằng Hà cũng nhịn không được.
- Nhưng con lớn rồi, con cũng có ham muốn, con sợ nhịn không nổi!
Vô thức Hải lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng, đến khi phát hiện ra thì không còn kịp nữa rồi.
- Con…
Nàng bất ngờ vì câu trả lời của con, thấy con giật mình lấy tay bịt miệng nàng biết nó lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Dù sao cũng chỉ là đang giả vờ đồng ý để thăm dò, vậy thì coi như tạm đồng ý cho có đi.
- Haizz! Thôi được rồi! Mẹ không cấm cản… chuyện ấy nữa. Nhưng phải có chừng mực, luôn sử dụng biện pháp an toàn biết chưa?
Hải như không tin vào tai mình, hắn reo lên hôn chụt cái vào má mẹ.
- Mẹ là tuyệt nhất!
Thở dài vì thằng con mừng như bắt được vàng chỉ vì nàng cho nó… đ-t. Nàng nén tức giận cố tỏ vẻ tươi cười diễn tiếp vở kịch.
- Vậy thì con phải kể cho mẹ biết chuyện của hai đứa chứ! Không định cho mẹ biết gì về con dâu tương lai à!
Bốn chữ “con dâu tương lai” làm Hải sướng rân, hắn không ngần ngại kể cho mẹ biết về cuộc tình của hắn và Hà. Lần đầu gặp mặt thế nào, rồi phải lòng nhau ra sao. Đương nhiên, hắn giấu nhẹm đi việc hắn có và sử dụng siêu năng lực, điều này quá phi lý và nghịch thiên, hắn không muốn mẹ có suy nghĩ đầu óc hắn không được bình thường.
Hỏi thêm vài vấn đề như:
- Hai đứa thường đi chơi, hẹn hò ở đâu?
- Chuyện hai đứa, cha mẹ Hà có biết không?
Nga thầm thở phào vì biết mối quan hệ hai đứa vẫn giữ bí mật ở trường, hẹn hò cũng ở nơi vắng vẻ ít người, cha mẹ Hà vẫn chưa biết chuyện. Nàng nghĩ cũng đúng thôi, lão Quang mà biết làm sao để yên cho mẹ con nàng được. Nhưng nàng cũng thầm thở dài vì đứa con ngây ngô này, đứa con nàng luôn là người quan tâm, để ý, đáp ứng những mong muốn của người con gái kia. Còn cô nàng tiểu thư ích kỷ ấy lại coi như đó là một thói quen, một điều hiển nhiên. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng:
- Có nên thuê mấy thằng trai đểu quyến rũ con bé đó không!
Nhưng ngay lập tức nàng lắc đầu xua đi ý tưởng dở tệ ấy, ai mà dám động vào con gái lão Quang cơ chứ! Dù cho có tên điên nào nhận đi nữa, mọi chuyện lộ ra có liên quan đến nàng, lão cùng tra ra mối quan hệ của con nàng và con gái lão thì chỉ có đường chết.
- Ngược lại thì sao?
Tìm đâu ra ai có nhan sắc sánh được với con gái lão Quang cơ chứ? Rồi người ta có chịu hay không? Mấy đứa nhận tiền mà làm cũng không phải loại gái tử tế gì. Không được không được nàng không thể để mấy đứa con gái như thế dính dáng đến con trai nàng.
Cứ thế, trong đầu nàng lóe lên bao ý tưởng ngu ngốc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chiều hôm sau.
- Chào mẹ con đi học đây!
- Hừm! Nói dối!
Nàng tức giận thầm nghĩ.
Nàng đã lén xem lịch học của con và thuộc làu nó từ lâu rồi. Chiều hôm nay làm gì có buổi học nào. Lén thay bộ đồ khác rồi che kín mặt, nàng leo lên chiếc xe đạp bám đuôi theo con nàng. Tuy nàng chỉ là một tay mơ trong việc bám đuôi, theo dõi nhưng rất may cho nàng tâm trí Hải đang ngập tràn những suy nghĩ đen tối mà không nhận ra đang có người bám theo.
- Hừ! Đi học gì mà bịt đội mũ đeo khẩu trang bịt kín mặt, chả giống thường ngày tý nào!
Nàng cũng đoán được tám chín phần là con nàng đang đi gặp Hà chứ chả phải học hành gì cả.
Sau một hồi lâu bám theo thằng con, đến một ngõ nhỏ vắng vẻ, nàng trố mắt nhìn con rẽ vào một nhà nghỉ. Giờ thì nàng tức giận lắm rồi.
- Con với chả cái, mất nết! Cứ tưởng nó lén lút đi hẹn hò ở đâu, qua mới cho nay đã đi nhà nghỉ rồi!
Hậm hực nàng dừng chân tại một quán giải khát ở đầu ngõ, tiếp tục chờ đợi theo dõi.
Khoảng hơn 2 tiếng sau, Hải cũng đã đi ra từ nhà nghỉ, lấy làm lạ vì chỉ thấy bóng dáng con mà không thấy Hà đâu nàng còn đang nghi vấn con nàng một mình vào nhà nghỉ làm gì thì chưa đầy 5 phút sau, nàng đã thấy một chiếc xe điện quen thuộc lướt qua.
- À thì ra là vậy! Bọn trẻ thời nay ranh ma thật! Cũng may vì thế nên lão Quang chưa phát hiện.
Giờ thì nàng cũng hiểu ra rồi. Có vẻ như Hà sẽ đến trước đặt phòng rồi lúc về thì cũng không về cùng lúc mà tách riêng ra từng đợt.
(Đương nhiên rồi! Bị phát hiện một lần thì phải cẩn thận hơn chứ :v )
Trở về đến nhà thì đã thấy con về tới nhà trước.
- Vậy là hai đứa không có đi đâu nữa.
Nàng nghĩ.
Chiều thứ 7 cũng diễn ra tình trạng tương tự, chiều chủ nhật thì hắn viện cớ phải lên trường lao động.
- “Lao động” hăng quá nhỉ!
Nghe hai chữ “lao động” làm nàng tức điên nhưng vẫn phải cố giữ trong lòng coi như không hề hay biết. Kết quả theo dõi ngày hôm nay của nàng vẫn vậy, vẫn là từ nhà đến nhà nghỉ rồi lại nhà.
- Chúng nó chỉ yêu bằng nửa thân dưới à?
Nàng chán nản vỗ trán đầy thất vọng.
- Có lẽ chúng nó đến với nhau vì tình dục nhiều hơn là vì tình yêu. Đúng rồi tầm tuổi này thì hiểu yêu với đương cái gì! Có lẽ nếu không có tình dục thì mối quan hệ của chúng nó sẽ chả kéo dài được đến bây giờ.
Đó là những điều nàng kết luận được sau ba ngày theo đuôi đầy mệt mỏi. Đã tìm được mấu chốt của mối quan hệ này nhưng nàng vẫn chưa được phương án tiếp theo.
- Cấm ư?
Nàng cấm không nổi! Cái tuổi này càng cấm càng làm thôi!
- Thuê người ngủ với con nàng?
Càng không được! Loại gái nhận tiền lên giường cũng không phải tốt đẹp gì, lỡ mắc bệnh vào người thì lại khổ cả đời.
Lâm vào bế tắc nàng lại thở dài ngao ngán.