Hôm sau, Thiên Tông phân bộ, Địa Tông, Hải Thanh Tông cùng nhau lên đường đi Nhị Bảo Đại lục. Trên đường đi bọn hắn bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, rồi còn bàn cả về con tu hú của Hoàng Long như nào như nào.
Ai nấy đều cười đùa vui vẻ, riêng Hiên Viên Ý Nhi thì trước đây đã được nói là băng tuyết mỹ nhân, giờ lại thêm vài phần lo lắng, buồn bã nữa. Tiểu Quỳnh đi theo cũng không lên tiếng hỏi, nàng biết tâm tư của Ý Nhi đang rất là rối bời.
----
Ở Á Nhân Quốc, đã một tuần kể từ khi Hoàng Long trở thành Quốc Vương Á Nhân Quốc.
Sáng sớm hôm ấy, Hoàng Long dậy sớm hơn bình thường. Sáng hôm nay hắn có hẹn giao hữu với Tử Quân. Hắn cũng đã làm quen dần với sức mạnh của hắn hiện tại. Di gia, Tử gia sau vụ Hoàng Long là Thiếu giáo chủ của Địa Tông thì im hẳn, bọn hắn còn mang đến một phần đại lễ.
Di gia thì không còn hi vọng gì về việc đem Tử Di Long nữa rồi, giờ có thách kẹo bọn hắn cũng không dám đòi vì Tử Di Long đã được nhận là nghĩa tử của Diệp Hạnh, một trong những lão tổ của Địa Tông a.
Hoàng Long khởi động một hồi, từng khớp trên cơ thể nổ đôm đốp nghe rất đã tai. Hắn không hề dùng một chút tu vi nào nhưng từng cú đấm từng đường quyền đều tạo ra tiếng gió vù vù.
Sau một hồi khởi động thật là đã, cơ thể toát mồ hôi ra ướt đẫm cả áo lộ ra từng tảng cơ bắp rám nắng cực kì hấp dẫn. Nhưng cô nàng trước đấy một vài ngày được tuyển vào cung hiện tại có bốn năm cô nàng trốn ở một góc nhìn về phía Hoàng Long đầy ngưỡng mộ, mấy cô nàng thì thầm to nhỏ cố gắn không để Hoàng Long phát hiện.
-Quốc Vương quả thật là hấp dẫn a, ngươi nhìn cơ bắp kìa.
-Nếu mà biết trước! Chắc ta đã dân hiến cho ngài ấy lâu rồi. Nhìn hấp dẫn quá!!!!
-Xì! Ngươi nghĩ ngươi xứng sao! Đũa mốc mà đòi chòi mâm son, ngươi thấy Thanh Tuyền Vương Hậu đi! Nàng như là trời xanh còn ngươi là vũng bùn vậy. Tỉnh lại đi, được làm thiếp của Quốc Vương đã là may mắn ngươi tu mấy trăm kiếp rồi.
-Ngồi đấy mà mơ với chả ước. Làm việc không cẩn thận bị đuổi rồi lại khóc lóc bảo kém may mắn.
Mấy cô nàng mãi tranh cãi nhau mà quên không biết rằng Hoàng Long đã trong thấy bọn họ, Hắn vòng ra đằng sau nghe ngóng mấy cô nàng này nói gì rồi bất ngờ lên tiếng.
-Các ngươi có thấy Tử Quân Tể Tướng ở đâu không?
-Á!!!
Mấy cô nàng bị Hoàng Long làm cho hết hồn la hét lên, ngay sau đó là cúi khom người lại nói nhỏ xíu.
-Bẩm! Bẩm Quốc Vương! Chúng nô tỳ sai rồi! Chúng nô tỳ sai rồi! Mong người tha lỗi.
-Hả! Lỗi lầm gì? Ta hỏi các ngươi có thấy tên Tử Quân chết bầm kia không cơ mà? Hắn hẹn với ta là đúng giờ mão mà giờ đã hết giờ mão vẫn không thấy hắn đâu.
Mấy cô nàng này nghe Hoàng Long nói thế mới thở ra một hơi, chắc là Hoàng Long không nghe được chuyện mấy nàng bàn tán.
-Bọn nô tỳ không thấy Tể Tướng đâu ạ! Chúng nô tỳ còn có việc, xin phép được lui a.
Nói rồi mấy cô nàng nhanh chóng rời đi.
Hoàng Long đứng đấy lắc đầu cười rồi quay lưng đi. Tên Tử Quân này hẹn người ta rồi lại trễ hẹn, chắc chắn là đang ngủ nướng rồi vì hôm nay không có buổi triều sớm.
Thế là Hoàng Long xắn tay áo lên, mò đến tận phủ Tể Tướng. Tên Tử Quân này đã là Tể Tướng rồi mà còn thất hứa, phải chỉnh đốn lại ngay mới được.
Lúc hắn đến Tể Tướng phủ tể tướng, bên trong có tiếng cười nói rất là vui vẻ. Hoàng Long tiến vào bên trong ở giữa sân lúc này có Di Ngân Tích, Tử Di Long, cả vợ của hắn Lâm Thanh Tuyền cùng với cả Diệp Hạnh. Mấy người đang trêu đùa cùng tiểu tử Tử Di Long a. Hoàng Long tiến đến hỏi
-Tử Quân đâu? Hôm nay hắn hẹn ta tỷ thí mà sao không thấy?
-Tử Quân sao? Hắn vẫn đang ngủ mà! Hắn bảo hôm nay không có triều sớm nên hắn ngủ nướng.
-Tốt! Phòng hắn ở đâu? Để ta gọi hắn dậy.
-Huynh đi hết hành lang phòng lớn nhất cuối cùng.
Di Ngân Tích cười cười chỉ về phía hành lang. Hoàng Long lại xắn tay áo tiến về phía phòng của Tử Quân, trên hành lang có vài nha hoàng nhìn thấy Hoàng Long liền cúi rạp người chào, trong ánh mắt không khỏi có mấy phần mến mộ.
Hoàng Long đến trước cửa phòng của Tử Quân, không gõ cửa mà hắn đẩy cửa đi thẳng vào phòng.
Tử Quân nằm trên giường, mồm há to có thể nhét vừa cả quả táo, nước miếng chảy dài đến tai.
Hoàng Long dùng chân đá đá Tử Quân hai cái, bất ngờ là tên Tử Quân này nắm lấy chân Hoàng Long rồi ôm vào lòng, trong mồm thì thều thào mấy chữ.
-Vẫn còn sớm mà, ngủ thêm một lúc nữa đi mỹ nhân.
Từng cọng gân xanh nổi lên trên trán của Hoàng Long, hắn rụt chân về rồi lại co lên.
*Ầm!
Một sút mạnh không biết bao nhiêu đá thẳng vào mông tên Tử Quân Tể Tướng này, bức tường phía trước mặt bị phá thủng một hình người. Tử Quân văn thẳng ra mấy mét trong mơ hồ còn chưa biết chuyện gì xảy ra và rồi hắn lọt thẳng xuống hồ nước ngay sau căn phòng.
*Tỏm.
Tử Quân lồm cồm bò ra khỏi hồ cá, trong mồm vẫn chửi lẩm bẩm.
-Tên nào to gan dám vào phủ tể tướng ám sát ta? Ngươi đâu! Có thích khách!
Hoàng Long tiến đến trước mặt Tử Quân nói.
-Vâng! Thưa Tể Tướng đại nhân! Ta là thích khách đây! Gọi ngươi đến bắt ta a!
-Ngươi điên sao! Ta đang ngủ cơ mà!
-Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không thưa Tể Tướng Đại Nhân! Ngươi có biết là ngươi vừa mới phạm thượng không? Có tin là ta sẽ treo ngươi lên đánh không?
Tử Quân lúc này mới nhận ra là hắn hố hàng Hoàng Long, giờ hắn không nói gì thêm.
-Chờ một tí, ta thay y phục rồi hầu hạ ngài ạ.
-Tốt!
Hoàng Long quay lưng đi ra phía ngoài sân chờ đợi Tử Quân thay đồ. Lúc hắn đi ra thì hắn nhận được một ánh mắt hình viên đạn lạnh toát cả người từ một người không ai xa lạ gì là Lâm Thanh Tuyền, cứ mỗi lần mà nàng cùng trêu đùa hay bế bồng gì Tử Di Long tiểu tử kia xong là y như rằng sẽ có cái ánh mắt ấy. Cái khát khao được làm mẹ của nàng đang mãnh liệt đến cực độ.
Hoàng Long rùng mình một cái rồi vờ như không nhìn thấy, vẩy vẩy tay rồi nhún người nhảy ra khỏi phủ Tể Tướng, trước khi đi hắn còn nói vọng lại một câu.
-Bảo Tử Quân đến Võ Trường, ta đến đó trước.
Ở dưới sân thì Diệp Hạnh nói nhỏ vào tai của Lâm Thanh Tuyền.
-Muội phải mãnh liệt hơn nữa, Long tộc khó thụ thai lắm a.
Nghe Diệp Hạnh nói xong mặt Lâm Thanh Tuyền đỏ như trái cà, lấy tay che mặt rồi bỏ chạy. Để Diệp Hạnh cùng Di Ngân Tích ngồi chơi cùng Tiểu Di Long.
Hoàng Long đến võ trường, trong võ trường lúc này đang có một nhóm Thần Vệ đang tập luyện, cảnh giới đều từ Kết Nguyên Anh trở lên, Bọn hắn được đào tạo cực kì khắt khe, năm mươi tên này đang cùng tu luyện một bộ Huyết Sát Công.
Năm mươi tên này là nhóm thứ bảy trong tổng số bảy nhóm Thần Vệ được Hoàng Long lập ra nhằm mục đích làm những việc cần kín tiếng. Tuyển chọn cực kì khắt khe, rất nhiều người có muốn cũng không thể nào vào được. Huyết Sát công này chủ yếu tuyển chọn những nhóm Á Nhân có nữa dòng máu của mấy cái Bạo Bạo tộc đàn a, Huyết Sát Công lúc tu luyện có thể giúp bọn hắn kiềm chế được sự cuồng bạo lúc trăng tròn và còn kèm theo là việc giúp bọn hắn có thể sử dụng sức mạnh của đêm trăng tròn ấy ra những ngày khác. Nói đơn giản là kiềm chế lúc trăng tròn, rồi bộc phát lúc cần thiết.
Ban đầu hắn tuyển chọn đám lính Thần Vệ này thì hắn định là rèn luyện mọi ngày, nhưng mà vì cái bộ công pháp này mà đám Vệ Thần này không chịu nổi. Một ngày xong là phải sáu ngày sau mới hồi lại sức được.
Từ lúc Hoàng Long lập ra cái Thần Vệ cũng đã được hơn hai tháng, Ban đầu là một tuần mấy tên này chỉ có thể tập được một ngày. Sau hơn hai tháng đào tạo giờ cũng đã tiến triển đến một tuần được hai ngày rồi, Những tên đội trưởng vượt trội hơn hẳn những tên còn lại, bọn hắn đều đã là Ngưng Thần Cảnh, còn số lính Vệ Thần đều là Kết Nguyên Anh Cảnh từ Ngũ tầng trở lên.
Bọn hắn trông thấy Hoàng Long tiến đến, trước đây mặc dù được tuyển vào Thần Về nhưng mà khi nghe bảo Tân Quốc vương còn chưa đến Tụ Linh cảnh thì bọn hắn có vài phần khinh thường nhưng giờ thì mọi sự khinh thường đã không còn lại một chút nào trước lần khoe tu hú của Hoàng Long. Lúc là Ngưng Đan mà hắn đã đủ sức giết một Kết Nguyên Anh Tứ Tầng rồi. Giờ hắn đã là Hợp Đạo cảnh cửu tầng đỉnh phong rồi thì có cho thêm tiền hắn còn không dám khinh thường Hoàng Long nữa.
Hoàng Long tiến đến, Thần Vệ quân tất cả ngừng tập, đứng ngay ngắn cúi thấp đầu chào Hoàng Long. Đây là Hoàng Long nói với bọn hắn, chỉ cần như vậy thôi không cần hành đại lễ.
-Các ngươi cứ tập luyên đi! Ta chỉ mượn võ đài một lúc thôi.
Đội trưởng đội ba Thần Vệ khấu đầu một cái nữa rồi quay trở lại tiếp tục luyện tập tiếp.
Mãi một lúc sau tên Tể Tướng Tử Quân mới mò đến. Hoàng Long đã đứng trên võ đài chờ sẵn. Hắn cất tiếng nói.
-Tể Tướng Đại nhân! Đã trễ hai canh giờ rồi a! Bây giờ làm sao?
Tử Quân nhảy lên võ đài.
-Bắt đầu đi! Để ngươi đợi lâu.
-Vẫn chưa ra luật như thế nào mà?
-Đánh tay không đi, rồi một trận dùng vũ khí thế nào!
-Như ngươi mong muốn! Nhưng mà hiện tại ngươi đã là Độ Kiếp Bát tầng a! Làm sao ta có thể đánh thắng được ngài!
-Ngươi bớt mồm điêu đi! Ngươi cũng Hợp Đạo Đỉnh phong còn gì. Với cả ngươi là Long tộc nữa. Có đánh không? Lằng nhằng.
-Rồi rồi! Đánh thì đánh!
Ở dưới võ đài lúc này đã có hơn hai trăm cung nữ cùng Vệ quân ham vui tụ tập đến xem, bọn hắn có vẻ chẳng sợ chút nào. Quốc Vương đọ sức cùng Tể Tướng việc hay chưa bao giờ xem trước đây, có bị phạt cũng đáng xem.
Đại Bá cũng leo lên nóc nhà ngồi xem hai tên này đánh nhau, rất nhiều người đến xem khác chứ không riêng gì Đại bá, cả mẹ của Tử Quân từ lần Đăng Cơ đại điển đến bây giờ vẫn còn ở lại chưa về, lý do là muốn ở cạnh cháu nội mình.
Trên đài cả Tân Quốc Vương Hoàng Long cùng Tể Tướng Tử Quân đã chuẩn bị xong, Hoàng Long để trần nửa thân trên còn Tử Quân thì vẫn trang phục gọn gàng.
Mấy lão huynh đệ Hầu tử cũng ngồi gần chỗ Đại Bá lấy ra một viên tinh thạch tròn tròn cực kì lạ hướng về phía Hoàng Long cùng Tử Quân trên lôi đài. Ai cũng thắc mắc không biết là gì, Lôi Hầu mới lên tiếng giải thích cho bọn hắn.
-Cái này là Thác Ảnh Thạch! Dùng để lưng lại những hình ảnh! Hiểu không?
Mọi người gật đầu hiểu, Thác Ảnh Thạch thật sự quá hiếm á, bọn hắn chỉ biết được chút ít thông tin thông qua sách vở chứ chưa bao giờ thấy tận mắt.
Rồi thì Lôi Hầu đứng dậy hét lớn!
-Lề mề quá đi! Có đánh không vậy?