Chương 11: Xác chết biến đổi

Chương 11: Xác chết biến đổi

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Thôn Đào cách chỗ chúng tôi không xa, đi về phía Nam khoảng 20 phút là tới. Xung quanh thôn làng được bao phủ bởi rất nhiều cây đào nên mới gọi là thôn Đào.

Khi nghe tin thôn Đào xảy ra chuyện, tim tôi nhót đập mạnh, vội vàng hỏi anh Tường: “Ai gọi cho anh đấy?”

“Là lão già Lý Thế Cao chứ ai.” Anh Tường cau mày nói: “Bây giờ chúng ta tới thôn Đào xem tình hình bên trong thế nào, lão già Lý Thế Cao đã ở đó rồi.”

Trong lúc này chúng tôi không thể do dự. Tôi giúp anh Tường mở đường tiến về phía trước, khi ấy mặt anh Tường tái nhợt, mồ hôi chảy đàm đìa, đây là hiện tượng rất bình thường sau khi bị ma nhập.

Chúng tôi rất nhanh đã đến được thôn Đào, nơi đây chỉ có khoảng 50 hộ gia đình. Hầu hết các ngôi nhà đều được làm bằng gỗ hoặc bùn, chỉ có một hoặc hai là làm bằng gạch. Thanh niên trong làng đều đi làm ăn xa, chỉ còn người già và đám trẻ con ở lại.

Trên đường đi anh tường cũng gọi để hỏi một số vấn đề liên quan đến vụ việc. Người chết lần này là một ông già tên Vương Dũng Tuyền, ước chừng 70 tuổi. Ông chỉ có một mình, con cháu bất hiếu đều đã dọn ra ngoài ở, để ông lão tự sinh tự diệt, sau đó ông cứ như vậy mà chết.

Gia đình Vương Dũng Tuyền sống trong một ngôi nhà gạch ở giữa làng, nghe nói ông ta có hai con trai và một con gái, ở bên ngoài kiếm được không ít tiền, nhưng nhiên đều là đám bất hiếu.

Nhà Vương Dũng Tuyền là một ngôi nhà hai tầng, khi bước vào là gian nhà chính, thi thể Vương Dũng Tuyền được đặt ở chính giữa gian nhà và được che bằng một tấm vải trắng. Lúc này lão mê tín đang cau mày đứng bên cạnh thi thể .

Trong phòng vẫn còn bảy tám người già đang xì xào to nhỏ, nói về đám con cháu bất hiếu của lão Vương. Chúng tôi không để ý bọn họ, Hàn Tư Phàm trực tiếp dẫn bọn tôi đến chỗ lão mê tín, tôi thì thẩm hỏi:

“Lão mê tín, tình hình sao rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

“Khó nói lắm.”

Lão mê tín cau mày, nháy mắt với chúng tôi chỉ vào cái xác bên dưới, rồi cúi xuống và nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên.

Tất nhiên, chỉ có từ góc độ của ba chúng tôi mới có thể nhìn thấy, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác chết, cũng có chút hiếu kì, tôi nhìn xuống và bị dọa sợ đến mức chân thiếu chút nữa mềm nhũn.

Thi thể bị bao trùm một màu đen kịt, da mặt mọc đầy lông đen, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ hình dung ra dáng vẻ của ông già. Lão mê tín cố ý ho một tiếng, liếc mắt nhìn tôi rồi che tấm vải trắng lại, đứng dậy nhìn những người già trong phòng, nói:

"Các vị, hậu sự của lão Vương cứ giao lại cho tôi, tôi sẽ siêu độ ông ấy thật tốt, hôm nay cũng muộn rồi, xin các vị hãy về trước đi.”

“Con người lão Vương rất tốt, Lý Thế Cao, những chuyện còn lại xin nhờ cả vào ông.”

Mấy người già phân phó cho lão mê tín xong thì lập tức rời khỏi, lão nhìn thấy họ đã rời đi nhanh chóng đóng cửa lại, căn phòng bỗng chốc tối đen như mực. Đây là điều mà tôi sợ nhất, ở gần thi thể như vậy sao có thể không sợ.

"Được rồi! Ta không nói những điều vô nghĩa nữa. Lão Vương bị siết cổ đến chết. Các cháu cũng thấy đấy, cơ thể ông ta đã bắt đầu biến đổi. Ta chỉ sợ rằng sẽ có người muốn hủy đi thi thể, vì vậy ta ở lại đây. Tư Phàm, cháu mau đi lấy vũ khí đến đây, hiện tại còn cách mặt trời lặn một canh giờ nữa. Tiểu Tường, tiểu Huy hai cháu ở đây canh thi thể, nếu thi thể sống lại thì không được để cho nó chạy ra ngoài, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Lão mê tín nói xong thì lập tức chạy ra ngoài.

“Còn ông thì sao?” Tôi thấy lão mê tín chạy ra ngoài bất giác hỏi.

“Ta lập tức đi tìm con quỷ kia, nó nhất định bị con quỷ nước thức tỉnh, các cháu cẩn thận một chút.”

Lão mê tín nói rồi chạy ra ngoài trong lo lắng.

“Chị Phàm, em và chị đi lấy vũ khí...”

Tôi còn chưa nói xong Hàn Tư Phàm đã chạy ra khỏi cửa, không thèm để ý gì đến hai chúng tôi.

Tôi và anh Tường hai mắt nhìn nhau rồi lại nhìn thi thể trên mặt đất. Chúa ơi, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Tôi chạy thẳng đến góc bên trái cánh cửa ngồi xổm xuống, cách xa xa xác chết một chút. Anh Tường cũng bắt chước tôi ngồi xổm xuống góc bên phải của cánh cửa.

Lại còn bắt hai chúng tôi ở đây ngăn chặn lão Vương này. Tôi dám cá rằng nếu thi thể này đột nhiên có chút chuyển động, chúng tôi chắc chắn sẽ quay người bỏ chạy không chút do dự. Anh Tường nhìn tôi run lẩy bẩy, anh còn không can đảm bằng tôi.

“Này anh Tường, hay là chúng ta một người ra ngoài, hai người ở đây nếu lỡ thi thể này sống lại không phải là đi đời cả hai sao, anh xem, em là em, vẫn còn trẻ, lại là trai tơ.....”

Tôi chưa nói xong anh Tường đã bật dậy, hùng hồn nói:

“Anh hiều rồi, lúc bé tình cảm của mày với lão Vương tốt như thế, nay cậu muốn một mình ở lại cùng ông ấy đúng không? Không thành vấn đề, anh hoàn toàn đồng ý. Vậy anh ra ngoài cửa đợi, có việc gì cứ gọi anh.”

Anh ấy nói xong lập tức chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại. Đây là loại cửa phổ biến ở nông thôn, được làm bằng gỗ, bên ngoài có hai tay cầm, bên trong không có, anh Tường kéo chặt cửa từ bên ngoài không cho tôi đi ra.

"Anh Tường, mở cửa cho em ra ngoài!"

Tôi quay đầu nhìn cái xác được phủ dưới tấm vải trắng. Tôi không biết khi nào xác chết sẽ bật dậy, toàn thân run rẩy, sợ hãi lao về phía cửa năn nỉ anh Tường.

“Tiểu Huy cứ yên tâm, anh đã xem qua cho mày rồi, số mày đại phúc đại quý nhất định sẽ không sao, không chết được đâu mà, hơn nữa mày đang vì lê dân trăm họ mà đúng không?”

Ngoài cửa vọng đến tiếng nói của anh Tường.

“Ông nội nhà anh.”

Tôi quát lên một tiếng, tôi biết bây giờ dù tôi có cầu xin thế nào đi nữa tên khốn ngoài cũng không mở cửa. Anh ta sợ xác chết bật dậy lao ra đánh nên hiện giờ có chết anh ta cũng không chịu mở cửa đâu.

Tôi quay đầu nhìn lại, không biết có phải là do ảo giác hay không, tôi thấy cái xác dường như chuyển động, tóc sau gáy tôi dựng thẳng lên, đây là loại vận may thối tha gì thế? Tôi nhìn ngó xung quanh, hai bên đều là nhà, tất cả cửa sổ được bịt kín bằng lan can sắt.

Thật sự là không có đường nào để thoát, đúng rồi, còn có tầng hai.

Những nhà ở nông thôn không được coi là cao, nếu nhảy từ tầng hai xuống có lẽ cũng chỉ bị thương mà thôi, như thế còn tốt hơn nhiều so với ở lại chơi với cái xác chết này. Nghĩ đến đây, tôi bước từng bước qua thi thể đi lên cầu thang tầng hai, phía trên bị ngăn bằng một cánh cửa gỗ. Tôi dùng chân đạp thật mạnh, thế nhưng nó quá cứng, tôi không thể làm gì được.

Khi tôi chuẩn bị quay lại tầng một năn nỉ anh Tường thì đột nhiên tôi nghe có tiếng bước chân đang chậm rãi tiến về phía mình.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, thật sự không dám tin đột nhiên lương tâm của anh Tường trỗi dậy nên vào tìm tôi. Nếu là Hàn Tư Phàm hoặc lão mê tín thì cũng sẽ đi vào nói chuyện một cách đường hoàng. Nhưng bên dưới hiện giờ rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân rất khẽ.

Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng không phát ra âm thanh, đặc biệt là âm thanh từ mũi, tôi biết rất nhiều những tình tiết kinh điển trong phim ma, một trong số đó chính là nín thở, như vậy sẽ không bị ma tìm thấy.

Thời gian như ngừng trôi. Từng giây từng phút trôi qua khiến nhịp tim của tôi đập nhanh hơn. Dần dần, tôi thấy lão Vương bước loạng choạng lên cầu thang, xác chết thực sự đã biến đổi! Lão Vương giống như một con chó đang tìm kiếm đồ ăn, còn đồ ăn là gì... Đó không phải chính là tôi à?