Chương 10: Người chết ở thôn Đào
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Mẹ nó, lừa đảo!
Ban đầu tôi còn tự tin vào bùa Liệt Hỏa của mình, chưa nói đến có thể xử lý con quỷ ở nhà hay không, nhưng chí ít cũng phải làm cho anh ấy bị thương mới đúng chứ. Đằng này trên trán chỉ hiện lên chút ánh lửa, bùa Liệt Hỏa đốt được đâu?
Dù sao tôi cũng không thể ngồi yên một chỗ chờ được, cũng chẳng trông chờ gì mình có thể đánh lại được anh ấy, vậy nên nhanh trí xoay người chạy ra khỏi phòng.
Bây giờ đang là 3 giờ chiều, vậy mà bên ngoài mây đen dày đặc, không nhìn thấy mặt trời đâu. Tôi ra được khỏi nhà thì thở phào nhẹ nhõm, chắc con quỷ kia không chạy ra đây được đâu nhỉ.
Thế nhưng nhìn lại, anh Tường, không đúng, phải nói là con quỷ kia đuổi tới. Tóc gáy tôi dựng hết lên, không phải nói ma quỷ không thể đi ra ánh sáng sáng được à??
Mãi sau này tôi mới biết, đứa nào bảo quỷ không thể ra ngoài ánh sáng thì là nói láo. Chỉ cần không có ánh mặt trời thì vẫn có thể ra ngoài, chỉ là ban ngày ma quỷ không thích ra ngoài thôi, giống như người sống chúng ta không thích đi ra ngoài vào ban đêm vậy.
Nhưng buổi trưa lại khác, đây là thời điểm dương khí thịnh nhất trong ngày. Ngặt nỗi giờ đã là buổi chiều, nhìn trời hôm nay chắc đang chuẩn bị mưa, xác suất mặt trời ló ra không cao lắm.
Giờ chỉ còn cách chạy đến nhà lão mê tín, chắc vì sắp mưa nên trên đường chẳng có ai đi lại, chỉ có mấy bà cô ở ngoài thu quần áo. Nhìn thấy tôi và anh Tường chạy như điên cũng chẳng thấy ai nói gì.
Có lẽ do họ nhìn chúng tôi lớn lên nên không thấy có gì kì lạ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở một câu: "Thằng nhóc Huy, thằng nhóc Tường kia, chạy chậm thôi!"
Chậm mà được á? Thế khác nào muốn chết đâu? Tôi dùng sức chạy như điên, anh Tường đằng sau cũng đuổi sát nút. Vừa chạy được nửa đường thì gặp Hàn Tư Phàm. Ông trời giúp mình rồi, ông trời không cho mình chết!
Hàn Tư Phàm chào tôi, chị ấy thấy hai thằng chạy như điên thì hỏi: "Hai người chạy nhanh thế làm gì? Vội đi đầu thai à?"
"Nếu không chạy nhanh thì đi đầu thai thật ấy chứ đùa à! Bà cô của em ơi, anh Tường bị quỷ nhập vào người rồi, mau mau giúp em tiêu diệt nó đi!"
Tôi chạy thục mạng ra sau lưng Hàn Tư Phàm, không nam tính chút nào rúc đằng sau chị ấy trốn. Thật ra cũng không nói thế được, ai bảo sức chiến đấu của Hàn Tư Phàm không giống những cô gái bình thường chứ, là siêu Sayan thì đúng hơn.
Hàn Tư Phàm cũng đã cảm thấy anh Tường kì lạ, xông lên đá liên hoàn cước vào bụng anh ấy.
Ngầu thật, y như đang đóng phim, nhưng anh Tường không bay như phim mà đứng bất động không nhúc nhích, vững chãi như ngọn núi. Ăn mấy phát đạp này mà hai chân vẫn vững như núi Thái Sơn, bội phục bội phục.
À, là bội phục con quỷ chứ không dính dáng gì đến anh Tường đâu nhé. Nếu là tôi chắc đã nằm sấp mặt xuống đất, còn anh Tường... chắc toi đời rồi cũng nên.
Hàn Tư Phàm đá xong xoay mặt về phía tôi hét:
"Trước hết cứ để chị khống chế nó một lúc, em khiêng nó đến ngõ nhỏ bên kia rồi chúng ta xử lý nó!"
Ngõ nhỏ Hàn Tư Phàm nói chính là cái ngõ hôm nọ chúng tôi gặp quỷ mãng thủy. Trên đường tuy có ít người nhưng cũng có lác đác, đến giờ bọn họ vẫn chưa phát hiện ra điều gì, chỉ cho rằng bọn trẻ đang chơi đùa, nhưng đợi tí nữa đánh nhau ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hàn Tư Phàm xông lên đá vào ngực anh Tường. Tất nhiên không phải muốn đánh anh ấy, mà là nhân lúc này dùng lực, vọt đên trước mặt anh Tường, cắn ngón giữa tay phải rồi ấn vào mi tâm anh Tường, sau đó ngầu thôi rồi quát to một tiếng:
"Miễn!"
Anh Tường vừa nghe xong không nhúc nhích gì nữa. Đạo thuật Trung Quốc thần kì ở chỗ này chứ ở đâu. Rõ ràng vừa nãy Hàn Tư Phàm đánh bao nhiêu cũng chẳng mảy may làm anh ấy bị thương, thế mà bây giờ dùng trò mèo này đã làm anh ấy bất động được rồi, kì diệu thật!
Ngay khi tôi đang cảm thán thì bên tai truyền đến tiếng chửi của Hàn Tư Phàm:
"Đứng đấy ngơ ngẩn gì đấy? Chạy qua đây giúp một tay mau lên!"
"Ok."
Tôi lấy lại tinh thần, chạy nhanh qua vác anh Tường lên vai.
Người anh Tường cứng ngắc, thẳng đơ. Tôi chạy về phía ngõ nhỏ, dù chỉ có mười thước nhưng khiêng một người đàn ông chạy như điên, chạy đến trước ngõ nhỏ hai thước đã chịu không nổi quăng anh Tường xuống đất, theo đà đó ngón tay của Hàn Tư Phàm cũng tuột khỏi mi tâm.
Nhưng không đợi anh Tường ngồi dậy Hàn Tư Phàm đã dùng đầu gối hung hăng đá vào cổ anh Tường, hình như chị ấy dùng hết sức lực. Lòng tôi nảy lên một cái, nghĩ thầm, mẹ ơi, cổ anh Tường có bị gãy không nhỉ?
Chết, bây giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện vớ vẩn. Hàn Tư Phàm rút cây kiếm gỗ ra, chắc là gỗ đào, vì mặt trên khắc một kí hiệu rất nhỏ, sau đó đâm thẳng vào ngực anh Tường.
Tôi thấy vậy vội vàng nói: "Chị đại à, bà cô à, không được đâu, làm vậy chết người đấy!"
"Sợ gì, đâm vào ngực phải, có gần tim đâu! Không chết được đâu mà lo, rõ lắm chuyện."
Hàn Tư Phàm lườm tôi một cái:
"Không thế thì chẳng lẽ chú mày định siêu độ cho con quỷ thủy mãng này à? Loại quỷ này phải đâm cho nó hồn phi phách tán, hồn vía lên mây mới được!"
Tôi đổ mồ hôi lạnh, chẳng trách chị gái này ra tay độc ác như thế, té ra là xem anh ấy là quỷ thủy mãng. Mặc dù tôi cũng muốn xử lý nhanh gọn con quỷ này, thế nhưng cũng phải nghĩ cho an nguy của anh Tường chứ.
Mà thôi, dựa theo lời của Hàn Tư Phàm thì đâm vào ngực phải không sao hết, việc gì phải nghĩ nhiều cho đau đầu ra.
Bà cô này hình như không có cảm tình gì với anh Tường, nhưng tôi thì có, dù gì đi nữa chúng tôi cũng cùng nhau lớn lên, thời khắc quan trọng vẫn nên giúp anh ấy, tôi nói:
"Bà cô à, hay là thế này đi, chúng ta đánh anh ấy ngất trước rồi đi tìm lão mê tín xem xem được không?"
"Tìm gì mà tìm, không tin tôi làm được à? Hôm nay bà đây nhất định phải đâm!"
Bà cô này nghe thấy tôi nhắc tới lão mê tín nghe chừng còn kích động hơn, cầm kiếm chuẩn bị đâm, ngay cả tôi cũng không ngăn được.
Đột nhiên anh Tường hô to:
"Đừng đừng, bà cô ơi, đừng đâm mà, là em, là em Tường đây. Bình tĩnh chút đi!"
Hai mắt anh Tường trợn to, nhìn thấy thanh kiếm thì âm thầm nuốt nước miếng.
"Anh không sao rồi à?" Tôi hỏi.
Anh Tường tươi tỉnh cười:
"Vừa rồi quyết sống mái với nó, anh phải dùng công lực tu luyện bao nhiêu năm qua để trấn áp nó trong cơ thể, giờ đã không sao rồi"
"Nghĩa là con quỷ kia vẫn ở trong người chú mày?"
Hàn Tư Phàm nâng tay lên, lại muốn đâm.
Anh Tường hét ầm lên:
"Đừng đừng đừng, là con quỷ kia nhìn thấy uy lực của bà cô, sợ chết khiếp, bị chị dọa chạy rồi. Không liền quan gì đến em hết, thật đấy, có trời đất chứng giám!"
Hàn Tư Phàm thấy anh Tường thật sự không có chuyện gì mới nhíu mày:
"Con quỷ này khó đối phó thật đấy, haizzz."
"Hai người không nhìn thấy nó sao? Không phải dùng nước mắt trâu là có thể nhìn thấy ma quỷ à?" Tôi hoài nghi hỏi.
Anh Tường đứng lên, xoa xoa cổ, giọng hơi khàn:
"Cách điều chế nước mắt trâu đã thất truyền từ lâu rồi, mấy năm trước còn xài cái này được, bây giờ không còn mấy bình, căn bản không làm nổi, khụ khụ, bà cô à, chị ra tay ác thật đấy."
Hàn Tư Phàm hừ một tiếng, nhíu mày:
"Không đúng, vừa rồi con quỷ kia không giống quỷ thủy mãng. Nếu như là quỷ thủy mãng đã đưa chú mày đến xó xỉnh nào đó không có ai biến chú mày thành người chết thay rồi, đuổi theo Trần Huy làm cái gì?"
Tôi không dám nói với Hàn Tư Phàm, sợ chị ấy nổi giận, chỉ ho khan vài tiếng:
"Chắc do em đẹp trai quá chăng?"
Đột nhiên chuông điện thoại của anh Tường reo lên, anh Tường một tay xoa cổ, một tay nhận điện thoại:
"Alô? Cái gì? Được, giờ qua ngay đây!"
Có thể thấy sắc mặt anh ấy thay đổi hẳn.
Anh Tường cúp máy, vẻ mặt u ám nhìn chúng tôi:
"Ở thôn Đào có người chết! Hình như là do quỷ mãng thủy làm!"