Dịch: Ayakawa
Dần dà, hắn liền rất ít đem những việc này nói cho Khuynh Nhi.
Phong Thiên Ngự thở dài một tiếng: “Khuynh Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, phụ hoàng vô luận làm gì đều muốn tốt cho ngươi, Phong Như Sương không phải một cô nương đơn thuần như trong tưởng tượng của ngươi, tâm nhãn rất nhiều, Dung Quý Phi cũng không phải một người mẹ hiền.”
Phong Như Sương, khi còn nhỏ vẫn rất tốt, hắn cho dù đem tất cả tâm tư đều đặt vào Khuynh Nhi, cũng sẽ không đối với nàng (PNS) hà khắc, nhưng càng lớn, tâm nhãn của nàng lại càng nhiều, để cho hắn không cách nào chịu đựng chính là, đôi mẹ con này thế mà lừa Khuynh Nhi tín nhiệm các nàng như thế.
Phong Như Khuynh nhìn thái dương của Phong Thiên Ngự nhiều thêm hai sợi tóc bạc, trong lòng đau xót: “Phụ hoàng, trước kia ta không hiểu chuyện, để người quá mức vất vả, về sau, ta tuyệt đối không lại làm người thất vọng.”
“Tốt tốt tốt,” Phong Thiên Ngự cười dài hai tiếng, rất vui mừng, “Hiện tại ngươi có thể nghĩ thông suốt là đủ rồi, nếu không cứ tiếp tục như vậy, trẫm không biết lúc xuống cửu tuyền, nên làm sao đối mặt mẫu hậu ngươi.”
Có lẽ do đề cập đến Hoàng Hậu Nạp Lan Yên đã mất, không khí Ngự Thư phòng cũng trầm tĩnh xuống.
“Phụ hoàng,” chung quy vẫn là Phong Như Khuynh mở miệng, đánh vỡ không khí bi thương này, “Ta tới tìm người là vì một chuyện khác, người có thể đồng ý hay không?”
Phong Thiên Ngự nhăn mày: “Khuynh Nhi, ngươi đối Liễu Ngọc Thần chưa hết hy vọng? Nghe phụ hoàng một câu, Liễu Ngọc Thần vốn không xứng với ngươi.”
“Không,” Phong Như Khuynh lắc lắc đầu, “Ta muốn phụ hoàng cho ta một cái phủ đệ.”
Thiếu nữ nói, làm thần sắc Phong Thiên Ngự chấn động, kinh ngạc nhìn nữ nhi trước mặt.
“Khuynh Nhi, tại hoàng cung nán lại không tốt sao, vì sao lại muốn phủ công chúa? Phụ hoàng làm sao yên tâm một mình ngươi ở bên ngoài?”
“Phụ hoàng,” Ánh mắt Phong Như Khuynh lập loè vài cái, đột ngột, cười một tiếng, “Quốc sư muốn thu ta làm đồ đệ.”
Không có biện pháp, muốn rời đi hoàng cung, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể đem mỹ nhân Quốc sư ra làm lá chắn.
Quả nhiên, nghe được Phong Như Khuynh giải thích, tâm của Phong Thiên Ngự vốn treo cao đã hạ xuống, kèm theo một trận mừng như điên.
Thực lực của Quốc sư, nói thực, hắn hoàn toàn không rõ ràng, hắn càng không biết Quốc Sư ở lại Lưu Vân Quốc vì cái gì, nhưng hắn rõ ràng minh bạch, nếu như Khuynh Nhi bái Quốc Sư làm thầy, dưới gầm trời này, nàng đều có thể đi ngang.
“Khuynh Nhi, ngươi nói thật? Quốc sư muốn thu ngươi làm đồ đệ? Đang êm đẹp, hắn sao lại muốn thu đồ đệ?”
“Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm……” Phong Như Khuynh chớp chớp con mắt, “Có lẽ Quốc Sư thấy ta có tuệ căn (1), mới phá lệ thu ta làm đệ tử, có điều, thân phận của Quốc Sư tương đối đặc thù, ở trong hoàng cung sẽ không tiện, ta mới tính toán ở phủ công chúa, lúc đó, Quốc sư cũng có thể tới chỉ điểm ta.”
(1) tuệ căn = thiên phú
“Tốt tốt tốt!”
Phong Thiên Ngự liên tiếp nói mấy chữ 'tốt', trong ánh mắt hàm chứa vui sướng, từ đáy lòng vì kỳ ngộ của Phong Như Khuynh mà thoải mái.
“Khuynh Nhi, nếu ngươi đã đi theo Quốc sư tu luyện, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không được giống như trước tùy hứng, biết không? Mặt khác, ngươi bái Quốc Sư làm thầy đừng để cho bất luận kẻ nào biết, phụ hoàng lo lắng sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi.”
Câu cuối, Phong Thiên Ngự nói cực kỳ thận trọng, hắn chưa hề bị kinh hỉ làm choáng váng đầu óc, trong đầu vẫn là an nguy của nữ nhi.
“Ta minh bạch.”
Phong Như Khuynh liều mạng gật đầu, chỉ cần để nàng ra ngoài ở, nàng bất luận việc gì đều đáp ứng.
Hơn nữa, hiện giờ có Quốc Sư làm lá chắn, nàng hành sự sẽ càng tiện.
---
Ta rất mệt mỏi, hôm sau đăng tiếp.