Lúc này đây, ngay khi kỳ thi cuối kỳ đến thật gần, Linh Lung lại xin phép thầy cô cho nghỉ bốn hôm, đúng bốn hôm để bắt một chuyến tàu đi từ thành phố tới một vùng thôn quê xa lạ.
Dưới sự dẫn dắt của Lập Thành, hai người không mang theo bất cứ hành lý gì nhiều ngoại trừ tiền để chi trả đi tàu xe cùng với bộ đồ giản dị hàng ngày.
“Chúng ta chuẩn bị làm gì vậy?”
Linh Lung tò mò hỏi, dù cho cô có phán đoán và tự hỏi cả một buổi tối, đến nỗi mà hai con mắt thâm đen thì vẫn chưa tìm thấy được câu trả lời.
Còn Lập Thành lão sư vẫn cứ im im giữ bí mật, cảm giác ngứa ngáy trong lòng cứ như có một con mèo đang cào cấu làm cô hơi khó chịu
Đi theo sau lưng đối phương, bọn cô không có lập tức đi lên rừng, mà lại thăm hỏi nhà của các người dân.
Vì là một thôn quê giản dị, không dính mùi khói của đô thị, từng nhà từng nhà một trước sân đều có một cái cây khổng lồ che nắng che mưa.
Có thể nó là cây đa, có thể là cây bàn, cũng có người trồng cây hoa sữa,… nhưng chúng nó đều xanh tốt đến lạ kỳ.
“Nhóc cảm thấy thế nào?”
“Bầu không khí này… dễ chịu đến khó tin thật đấy!”
Đột nhiên bị hỏi, Linh Lung lập tức trả lời, từ khi bước vào đây, cô có cảm giác được sự bình dị đến giản đơn này, thanh khiết cùng trong lành…
Cứ tưởng những từ này chỉ dùng trên quảng cáo mà thôi, không ngờ thật sự tới một nơi như vậy lại có cảm giác chân thật đến thế.
“Vậy, đi thôi!”
Bỏ lại Linh Lung đằng sau, người đàn ông phía trước liền tiến về phía những người dân đang quét lá trước nhà, dọn dẹp rác ngoài đường phố tới hỏi thăm.
Vội vàng đuổi theo sau, nhìn cách mà Lập Thành giao tiếp, rõ ràng là chẳng quen thuộc gì, nhưng chỉ cần vài phút sau là cả bên đã nói chuyện thật vui vẻ.
Bước tới gần, cô có thể ẩn ẩn nhận ra được đề tài mà người lão sư trước mặt này nói đều có một chút liên quan tới cây cối.
Đáp án cũng rất đa dạng, có người khoe khoang, có người vui sướng, có người không mấy quan tâm, cũng có người lại muốn chặt đứt nó đi cho đỡ chật,….
Mỗi một đáp án, gắn liền với một hình ảnh cái cây hiện lên trong mắt cô, mối tương quan giữa chủ nhân và bản thân nó đều liên hệ với nhau.
“Đến đây đi, Linh Lung”
Cười cười, vẫy tay gọi cô lại gần, nghi hoặc nhìn Lập Thành, sau đấy cô cũng bước tới.
“Ô… cháu gái nào đây, thập là xinh gái quá nha, hai người mối quan hệ là gì vậy?”
Một bác gái xôm xả nói chuyện cười tươi hỏi, tâm trạng tám chuyện của các bà tám vẫn luôn không dừng được.
Đối với câu hỏi này, Linh Lung không hề bối rối, cô đã gặp trường hợp này quá nhiều lần rồi, cứ mỗi lần bản thân đi với một vị nam tính ra ngoài là sẽ bị hỏi như vậy, nếu mỗi lần đều đỏ mặt hay xấu hổ thì cũng quá giả tạo.
“Dạ chào bác, cháu là Linh Lung, học trò của thầy ấy”
Tiếp tục trả lời và dẫn dắt đề tài, từ nãy đến giờ đã có Lập Thành làm mẫu từ trước rồi, cô chỉ việc bắt chước lại.
Đâm vào đúng những đề tài đã được dùng trước đây, khai thác các yếu tố chưa được nhắc tới để dẫn dắt câu truyện.
Ngay vào thời khắc này, cô mới trực quan cảm nhận sâu sắc nhất qua từng câu chữ của người dân ở đây, họ đang nói với cô, và những cái cây bên cạnh cũng đang đua đưa chào hỏi.
Thông qua hình ảnh gần nhất, thân thiết nhất với thứ sinh vật vô tri vô thức kia, đột nhiên Linh Lung cảm thấy nó cũng có tình vị.
Cảm xúc, linh cảm, từng nhà một, từng cái cây một, chúng cùng giống loài, nhưng lại khác nhau.
Dành cả một buổi sáng và trưa chỉ để nói chuyện, chăm chỉ đến mức mà cái bụng kháng nghị Linh Lung vẫn trực tiếp cho qua, thậm chí Lập Thành còn phải kéo cô rời đi nếu không sợ rằng bản thân sẽ dừng lại được mất.
“Đam mê quá rồi đấy”
“Xin lỗi… mấy giờ rồi??”
Gãi đầu trả lời, đáng ra thì cô cũng không tính nói chuyện lâu tới vậy đâu, chỉ là đột nhiên bản thân cảm thấy mình đã đến thật gần.
Đứng ngay trước cánh cổng mà cô vẫn luôn mong đợi, cố gắng mở tung tấm sắt thép chặn đứng lối đi của mình kia ra, hướng tới một lĩnh vực cao hơn hiện tại
Nhưng mà… không mở được, dù có xoay xở thế nào, vẫn không tìm được một lối thoát.
Nhìn thấy tâm trạng này, Lập Thành không khỏi thở dài, ông biết rằng bất cứ ai cũng sẽ như vậy, nhất là trong trường hợp của con bé.
“Dục tốc.. bất đạt”
Chỉ bốn chữ, Linh Lung liền khựng người lại, cô không nói gì mà đứng yên một chỗ, sau đấy liền nhận ra được một điều rằng, liệu một cái cây sẽ vội vàng như cô sao.
Không cần phải nhất thiết đuổi theo nó, chỉ cần hòa mình và chờ đợi cho thế giới xa lạ kia chào đón mình.
Hít một hơi thật sâu, dù đã đến đây được một lúc, nhưng Linh Lung vẫn chưa từng thật sự dành thời gian để cảm nhận bầu không khí thôn quê tươi xanh.
“Đi ăn thôi nhỉ? Lão sư?”
“Tốt, nghỉ ngơi một chút, đến chiều tối, chúng ta có bài học khác đây!”
Dẫn Linh Lung vào một quán ăn gần đấy, ăn một tô mì dân dã với rau xanh được rửa sạch, hương vị lan tỏa trong khoang miệng.
Từ từ, trở nên chậm lại với thời gian, tĩnh lặng hơn một chút.
“Ngon thật đấy”
Đột nhiên bầu không khí thay đổi hoàn toàn, Lập Thành không khỏi giật mình, nhanh thật, mới đây thôi đã bắt được điểm mấu chốt rồi.
Chỉ một vài lời nói bâng quơ hướng dẫn, mặc dù ông cũng không tính nói toạc ra, nhưng tốc độ thấu hiểu vấn đề vẫn thật cấp tốc.
Từng chút một kinh nghiệm trải qua trong thời gian cố gắng của cô, không một điều gì bị lãng phí.
Khi đã trải một tấm đường nhựa thật dài về phía trước, quá trình có phần gian nan, nhưng ngay khi nó hoàn thành, cô liền có thể chạy thẳng về tương lai nơi mà bọn ông đang chờ đợi.
Đúng vậy, cứ tiếp tục đâm vào đi, cầm lấy chiếc chìa khóa mà mình vừa mới nung xong, chập chững, loạng choạng, chậm rãi thôi, mở lối tới phía trước.
Nhìn cô gái trước mặt, Lập Thành liền gật đầu, cả hai đánh chén bữa ăn tối một cách ngon lành
……………
Buổi chiều tối ngày hôm đấy, cả hai trèo lên núi, khắp nơi đều là các cây cao to lớn, mùi hương của gỗ thoang thoảng khắp nơi.
Tiếng rục rịch của động vật nhỏ, chú thỏ con đang lẫn trốn ở đằng xa, dẫn theo Linh Lung tới đây, Lập Thành liền dừng lại, không nói gì.
Ông sẽ chỉ điểm cho con bé vào ngày cuối cùng, tổng kết lại những gì mà đứa nhỏ muốn tìm hiểu, lúc này, cần phải để Linh Lung tự lĩnh ngộ, linh hồn của rừng cây bản chất là gì, thâm tâm mà cô muốn, cái tôi của cô.
Nhiệm vụ của người thấy giáo không phải khuôn khổ đứa nhỏ phải trở thành cái gì, mà là để đứa bé tự lựa chọn con đường mình muốn đi, hướng dẫn để nó tránh đi lạc hướng mà thôi.
“Chào nhóc”
Bước chân đi tới thật nhẹ nhàng, tâm vô tạp niệm ngồi xuống, đưa cánh tay tới một con thỏ trắng đang muốn bỏ chạy.
Nhưng giữa đường đi, nó loại ngoảnh mặt lại nhìn Linh Lung, như thể đang chần chừ, sau cùng thì con động vật nhỏ vẫn rời đi.
Cô không tức giận, không cáu gắt, cũng chẳng làm gì cả, đứng dậy, tiếp tục hướng vào phía sâu bên trong của khu rừng.
Một buổi tối không có thu hoạch,… hay là phải nói, thu hoạch rất nhiều, Lập Thành để ý thấy đứa nhỏ đã học được nhiều thứ trong vô thức.
Cũng có thể là nhờ vào lúc trước…. một trong hai linh cảm của cô đều gắn liền với nơi này.
“Linh cảm từ cây cỏ”
“Linh cảm từ loài bướm”
Đó là lý do vì sao mà đứa trẻ này hòa nhập với nơi này nhanh đến vậy ư? Cánh cổng lúc trước đã bị kéo hở ra, một ít tia sáng lé loi đã len vào trong, chiếu rọi con đường của Linh Lung.
Bốn ngày dài, bốn ngày ở một nơi xa lạ, sáng sớm ngày thứ hai, cô tiếp tục đi nói chuyện tán gẫu với mọi người thật thân thiện, đến chiều lại chạy ra khu rừng ngủ tại đây.
Chú thỏ nhỏ hồi trước đã bắt đầu chịu làm quen và chơi thân với cô, những động vật khác cũng không còn e dè con người từ bên ngoài bước tới.
Thật kỳ lạ, giống như ngay khi dừng lại, mọi thứ liền cứ ùa về vào nơi đang đứng, bản lời thoại cho vở kịch đều bị nắm tới mấy tầng mây.
Cho đến khi thời gian kết thúc, bắt một chuyến tàu để trở lại, lúc này Linh Lung mới bật điện thoại lên, Hoàng San tỷ, Thiên Lam tỷ và mọi người, tất cả đều rất quan tâm bản thân.
“A… giống như mình càng ngày càng trở nên quái lạ hơn rồi đây”
Thay đổi cục diện, sự bất ngờ khi âm thanh vang lên, Lập Thành đã cảm nhận được linh hồn bên trong con bé hoàn toàn thay đổi.
Giống với lúc ông xuất hiện, bây giờ Linh Lung đã làm được, hơn nữa còn cực kỳ thuần thục, cái con bé chết tiệt này, đáng sợ quá đi…