Chương 71: Thần Tượng Tỏa Sáng

Bộ phim thần tượng nói về chuyện tình yêu lột xác của nữ chính ngốc nghếch cuối cùng cũng chuẩn bị ra mắt khán giả, là nhân vật chính của bộ phim Phản Ngịch Cuồng Ái. Linh Lung chẳng có tâm trạng lắm để xem thành phẩm của mình.

Sắp tới chính là kỳ kiểm tra cuối kỳ nặng nề của học sinh trung học, chuẩn bị chào đón một đợt nghỉ xuân, nhưng trước đó lại là một chướng ngại vật cao chói vói khiến mọi người chùn bước.

“Đáng sợ nhỉ? Không ngờ khối lượng kiến thức cần ôn lại trải rộng đến vậy”

Bao gồm từ sách giáo khoa, sách hướng dẫn và sách đọc thêm mà thầy cô giới thiệu, chỉ cần được nhắc tới trong các buổi học, tất cả đều nằm trong đề cương ôn tập.

Và như một điều thường lệ, hiện tại Thiến Thiến và Mặc Ninh đang khóc lóc ầm ỉ lăn lộn bên trong căn phòng ký túc xá nhỏ bé này.

“Đừng có than phiền nữa, nếu không vượt qua đợt thử thách lần này, đừng hi vọng thời gian rãnh rỗi!”

Không chút nhân nhượng đặt một chồng sách lên bàn, Hàn Sương mỉm cười như ác quỷ cầm lấy cây bút nhìn hai con vịt nhỏ đang đau khổ.

Hoạt động câu lạc bộ vĩ cầm của Hàn Sương cũng tạm thời dừng lại vì hoạt động ôn thi này, mọi người đều nỗ lực hết mình dù tất cả là học sinh trường đào tạo nghệ thuật.

Điểm số không đạt tới con chữ ổn định thì đánh giá cũng không được cao, trừ khi ngươi chạm tới tầng mức nào đó mà quốc gia công nhận, còn không thì ráng ngoan ngoãn vượt qua đợt huấn luyện địa ngục này.

Hoặc là vứt bỏ hết để đâm đầu vào nghệ thuật, bất quá thông thường phụ huynh sẽ không cho con cái mình làm vậy, bởi vì dù cố gắng tới đâu, con đường đầy chông gai đấy bọn họ cũng bước được không bao xa.

Tới một ngày mà ngươi không thể tiếp tục dấn thân vào đó nữa, hoặc giả sử ngươi gặp phải một thất bại đau đớn đến mức không thể vực dậy, bằng cấp là một lối đi khác dành cho những con người như thế.

“Thế quái nào ta lại phải toán không gian, hóa học hữu cơ phức tạp vậy chứ, chúng có ích lợi gì đâu???”

Cầm cuốn vở trên tay, Thiến Thiến liên tục đập đầu vào mặt bàn, nước mắt cô sắp chảy ròng rồi nè.

Mặc Ninh thì bình tĩnh hơn… à không, não bộ của cậu ta quá tải rồi, cô ấy đã ngồi thừ một chỗ hít khói ngất xỉu.

Riêng hai người Linh Lung và Hàn Sương là còn tâm trạng đọc sách, chỉ khác cái là thứ Linh Lung đang đọc lại là một cuốn kịch bản.

“Đấy là kịch bản của dự án phim thần thoại viễn tưởng à? Tớ nhớ không nhầm thì Cội nguồn sinh mệnh là tên nó đúng chứ?”

“Ừm, nhưng mà không giống với các bộ phim thần tượng tớ từng đóng, vả lai nhân vật tớ muốn thách thức cũng chẳng phải con người”

Nghỉ ngơi một lát để hồi sức, Thiến Thiến chú ý tới cô bạn đang ngồi đọc kịch bản chăm chú của mình, thật ghen tị a, cô cũng muốn thông minh như cậu ấy.

Linh Lung trả lời Thiến Thiến, khuôn mặt vẫn không dời khỏi cuốn sách, cặp lông mày nhíu lại thể hiện được tâm trạng không thoải mái lắm của cô.

Nhân vật lần này cô nhận là một nhân vật phụ, một vật hi sinh, một tảng đá lót đường, cũng là một nhân vật không bình thường nhất.

Một cái cây, linh hồn của cây cối, không có cảm xúc, không có khát vọng, không có sợ hãi, không có vui mừng, chỉ đơn thuần một cây cổ thụ ngàn năm ngủ say thật lâu, thật lâu bị cuốn vào cuộc chiến.

Từ một cái xác vô hồn cho tới khi hiểu được tình cảm của con người, sự thuế biến trong đó rất lớn, sợ rằng bản thân sẽ không thể làm tốt nhân vật này.

“Không phải con người á? Là cái gì vậy?”

Mặc Ninh cũng để ý tới bên này, nghe nói không phải con người cô liền giật mình, lần đầu tiên cô nghe nói có người diễn phim mà đóng vai đồ vật ấy.

Kể cả Hàn Sương cũng tò mò, việc học đối với Linh Lung thì không phải vấn đề rồi, đạt tới điểm số đứng top mới khó, chứ còn vượt qua kỳ thi lại quá dễ, điều mà khiến cô bạn luôn bình tĩnh và tự tin phải nhíu mày, thật không đơn giản.

“Một cái cây, một linh hồn, làm sao để tớ có thể trở nên vô cảm nhỉ?”

Đóng cuốn kịch bản của mình lại, kể từ khi Hoàng San tỷ nhận lấy kịch bản này từ bên phía đạo diễn và chủ nhân của cuốn sách cũng được năm ngày rồi, lời thoại Linh Lung sớm đã thuộc làu làu.

Sẽ có một cuộc tuyển chọn để lựa diễn viên cho nhân vật này, đây tuyệt đối là một trận đại chiến, vì nhân vật cổ thụ đóng vai trò linh hồn trong cả bộ phim, thành công một cái tất nhiên sẽ khiến cho danh khí người đó lên cao.

Thiên Lam tỷ cũng hiểu vấn đề này nên đặt kỳ vọng rất nhiều vào cô, Linh Lung lúc trước từ chối vì còn các công việc khác, nhưng bây giờ cô đã đẩy hết mọi thứ sang một bên để tập trung vô bộ phim mới.

Nếu là Lập Thành lão sư, ngài ấy sẽ làm gì? Muốn trở thành một ai đó, ta cần phải thật sự cảm nhận được linh hồn của nó đúng không… nhưng cây cối làm gì có linh hồn?

“Aaaaa…. Thật là khó chịu, tớ ra ngoài một lát nhé, các cậu tiếp tục học đi”

Đứng bật người dậy mở cửa ra khỏi phòng, chạy một mạch rời khỏi ký túc xá, lao tới công viên khu phố và dừng lại trước một thân cây to lớn nơi này.

Bàn tày chống lên thân cây rồi thở hồng hộc, dùng quá nhiều sức lực khiến cho Linh Lung đuối sức mà ngồi bệch xuống.

Còn bốn ngày nữa cho tới khi buổi tuyển chọn diễn ra, đây là thời gian cuối dành cho bản thân để rèn luyện.

“Nè… làm sao để hiểu ngươi vậy?”

Thẩn thờ đưa tay lên chụp lấy một chiếc lá xanh rơi xuống, đôi mắt xa xăm khó khăn nói, mấy ngày qua cô đã cố thử luyện tập khuôn mặt vô cảm, nhưng rốt cuộc chỉ trở thành một hình nhân cứng ngắc.

Ngồi nhắm mắt ngủ luôn tại đây, dưới bầu không khí thoải mái và bóng râm rộng lớn của thân cây to lớn, Linh Lung không biết được có một người ở phía trên cao nhìn xuống chỗ cô nở nụ cười.

Chợt cảm thấy một cơn gió lướt qua, phần tóc mái như bị ai đó khẽ chạm, trước mặt Linh Lung liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đến lạ thường…

“Linh hồn… của cổ thụ?”

Hơi thở như bị bóp nghẹt, giống như được đưa vào khủng cảnh tràn ngập khí tức thần thoại, không hề chân thật.

Bàn tay ấy nhẹ nhàng vươn ra như đưa tới lời mời cho cô, không thể nhìn rõ khuôn mặt ấy đang muốn nói gì, cũng không biết người trước mặt là ai, nhưng thật gần gũi và quen thuộc.

Đưa tay tới muốn chạm vào người đối phương, đột nhiên bàn tay của người đối diện liền hướng thẳng về phía trán cô búng một cái.

“Au…”

Ăn một phát đau đớn, cô quằn quại ôm trán chảy nước mắt, đợi đến khi nhìn lại mới nhận ra bản thân vẫn còn ở trong công viên.

Bây giờ đã là buổi chiều tà, thời gian không còn sớm, nhưng mà lúc này đây thứ cô nhìn thấy còn đáng kinh ngạc hơn cả lúc trước, vốn dĩ không nên xuất hiện tại chỗ này, vậy mà anh ta…

“Lập Thành?”

Bất ngờ lao tới đưa hai tay ra chộp lấy mặt của người đối diện rồi thốt lên cái tên này, đối phương cười cười lùi lại nói.

“Thêm hai chữ lão sư nữa nhé nhóc, xin chào, lâu rồi không gặp!”

Giơ ngón tay hình chữ V như lời chào hỏi và tự ăn mừng vì làm cho Linh Lung ngạc nhiên, cô gái này hoàn toàn không thốt được một lời nào luôn.

Khuôn mặt há mồm trợn mắt ngạc nhiên đến dại ra, Lập Thành vô cùng thoải mái chờ đợi cho Linh Lung hồi phục.

“… Làm thế nào mà…?”

“Ngạc nhiên chứ?”

Gật gật đầu, như thể không tin được vào mắt mình, cô muốn nhéo vào má đối phương vài phát, bất quá Lập Thành liền lùi lại né ra.

Tựa người vào một chiếc ghế nhựa gần đó quan sát Linh Lung, giải thích cho cô bé về lý do mình xuất hiện ở đây.

“Đẳng cấp trò chơi giai đoạn thứ hai, em đã đạt tới mức độ để có thể gặp anh, người sẽ hướng dẫn tiếp cho em trong diễn xuất”

“Điểm thưởng em nhận được qua mỗi một lần hoàn thành biểu diễn, mỗi lần cố gắng đều không hề biến mất, chúng được tích lũy dần dần tới một con số đủ lớn”

“Giờ thì, em có nguyện ý dấn thêm một bước vào con đường diễn xuất không, trong khoảng thời gian chuẩn bị, quay chiếu và kết thúc bộ phim này, ta sẽ giúp em đạt tới một cảnh giới hoàn toàn khác”

Ẩn ẩn như có những chiếc lá lơ lững lướt nhẹ qua người Lập Thành, hòa vào làm một với thân cây khổng lồ, đôi mắt mờ ảo và biểu cảm nghiêm túc.

Rõ ràng là những lời nói đầy khí thế hào hùng, nhưng lại vô định hư không như thể sắp biến mất, cô không thể nhìn thấy… đúng, không thể nhìn thấy được cảm xúc của anh ta.

Đây là… một đẳng cấp hoàn toàn vượt lên trên những gì cô đang có hiện nay sao? một lối đi mới, một con đường mới.

Lập Thành lão sư tuyệt đối sẽ không phải người dễ dãi, bắt đầu huấn luyện tuyệt nhiên là những ngày tháng gian khổ.

Cơ mà… cô sợ sao?

“Vâng! Em sẵn lòng!”

Linh Lung đã dừng chân ở tại nơi này quá lâu rồi, kinh nghiệm cô đã sớm kiếm đủ, bây giờ cô cần phải đẩy mạnh khả năng của mình lên một độ cao mới, thách thức và khiêu chiến, đâm đầu vô con đường vô tận như một con thiêu thân đáng khâm phục.