Chương 66: Thần Tượng Tỏa Sáng

Cuối chương trình quay Valentine, Linh Lung liền thuận tay cầm về mấy thỏi chocolate đáng yêu mình làm trên trường quay mà đem về làm quà tặng tình bạn ngày lễ.

Cô vốn đã tặng cho nhóm bọn Thiến Thiến và Mặc Ninh, Hàn Sương buổi sáng rồi, cơ mà lại quên mất tặng chocolate tình bạn cho mấy đứa con trai.

Ban đầu vốn dĩ Linh Lung cũng không nghĩ làm đâu, cơ mà suy đi tính lại thì bọn họ đã giúp cô khá nhiều lần, không làm thì cũng kỳ vậy nên nhân tiện quay chương trình xong cô liền đem tặng mấy thỏi chocolate đem tặng.

Từ chối Minh Triết trên truyền hình xong rồi, ngay sau đó lại gặp mặt tặng chocolate tình bạn thì cũng kỳ, kiểu giống như đánh mặt người ta vậy nên cô liền gửi cho Tu Kiệt đồng thời nhờ đối phương truyền lại cho Minh Triết.

“Cái này là?”

“Chocolate tình bạn, coi như là quà cảm ơn cho nhiều lần cỗ vũ tớ”

Thân thiện gửi tới hai thỏi quà, Tu Kiệt nhận xong cũng đồng thời cảm thương cho Minh Triết, xem ra con đường để cậu bạn của anh muốn tán gái còn dài và xa lắm.

Đối phương đã cầm chocolate rồi mà không đi thân gửi trực tiếp, vậy mà lại đến chỗ của anh gửi rồi nhờ truyền lại.

Nhìn biểu cảm của Linh Lung thì cô gái này hoàn toàn chẳng để tâm mấy đến chuyện tặng chocolate cho tụi anh nhỉ?

Đưa đồ xong liền lập tức rời đi, thậm chí chẳng còn đoái hoài hay nhắc nhở gì, cứ như thể vừa gửi quà cho bạn xong xuôi hết rồi, cô lên xe và đi tới chỗ nhà của Hạo Hiên.

Thực ra thì gửi vào ngày mai cũng được, nhưng mà cô cảm thấy như thế có hơi mất ý nghĩa, dù sao thì cũng thuận đường cho nên đành lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho đối phương.

“Alo, Hạo Hiên hả? Có ở nhà không? Đang ở đâu đấy?”

“Linh Lung? Ừm, đang ở nhà…”

“Tốt, vừa tiện, ra bên ngoài đi, mình mang chocolate tình bạn tới này”

……

Chưa kịp xử lý thông tin mà Linh Lung nói, Hạo Hiên hồi sáng có nhìn thấy cô ấy gửi quà cho mấy người bạn nữ của mình nhưng lại không tặng chocolate cho bất cứ con trai nào.

Kể cả Minh Triết cũng không có phần, nhờ vậy mà Hạo Hiên liền cảm thấy thăng bằng hơn, thế mà cuối cùng đối phương vẫn gửi tặng quà chocolate cho anh, khuôn mặt vốn cứng ngắc liền không tự chủ nở nụ cười.

Vội vàng bước xuống phòng và đeo dép vào, thậm chí còn không thay đồ mà bước ra ngoài, dưới sự ngạc nhiên của mọi người mở cửa ra.

“Có chuyện gì thế con?”

“Không có gì!”

Ngọc Tâm quan tâm hỏi, nhưng Hạo Hiên không trả lời, anh muốn mau chóng được nhìn mặt của đối phương.

Vội vàng mở cửa và nhìn thấy một cô gái đeo kính đang tựa vào trước cổng nhà anh, đối phương không là ai khác ngoại trừ Linh Lung cả.

“Ồ? Sao có vẻ vội vàng vậy, tớ cũng đâu có bỏ đi đâu!”

Nhìn thấy Hạo Hiên đang bước ra hơi thở hơi dồn dập, giống như là chạy một mạch từ trên phòng xuống vậy.

Thông qua điện thoại và nói chuyện mới cách đây chưa đầy một phút mà đã phóng xuống ngoài cổng, công nhận là nhanh thật đấy.

Cô còn nghĩ rằng sẽ có người hầu hay quản gia bước ra để dẫn cô vào chứ, ai ngờ là chủ nhân chân chính bước ra ra ngoài đây luôn.

“Sao lại phải đến tận nhà luôn vậy?”

“Ờ thì… hồi sáng có quên mang tặng chocolate cho đám con trai, lúc nãy có gửi qua cho Tu Kiệt với Minh Triết hai người rồi, đằng nào cũng trên đường về nên tiện thể ghé qua gửi luôn”

Cánh cổng được mở ra, Linh Lung cuối cùng cũng có thể bước vào, từ trong chiếc cặp nhỏ của mình, đưa tới một hộp quà nhỏ.

Có màu sắc dễ thương và đáng yêu, được buộc lại thật gọn gàng và tỉ mỉ, Hạo Hiên hơi thất vọng khi nghe thấy có đứa con trai khác nhận được chocolate trước anh.

Nhưng mà cậu vẫn thành thật nhận lấy chocolate của đối phương, thật cẩn thận mà trân trọng món quà này.

“Là Chocolate tình bạn?”

“Ừm, tất nhiên rồi, chứ chẳng lẽ cậu nghĩ là Chocolate tình yêu sao?”

“Tớ muốn nó là Chocolate tình yêu hơn!”

Vẫn là câu nói thẳng thừng đó, nhưng thông tin đưa ra có hơi shock khiến cho Linh Lung bị bất ngờ.

Cô biết Hạo Hiên không phải là một người thích nói đùa, bình thường cậu ta đối xử tốt với mọi người nhưng luôn tạo ra khoảng cách nhất định với tất cả.

Những gì mà anh chàng này nói đều là lời chân tâm thành thật của đối phương, bất quá chuyện này thì tính thế nào, cô phải đáp lời ra sao đây?

Tỏ tình, ngay lúc này ư? Đánh đòn bất ngờ à, Linh Lung hơi bối rối khi một lần nữa nhận lời tỏ tình từ một đứa con trai khác.

Hít một hơi thật sâu, sau đó tỏ vẻ bình tĩnh mà mỉm cười quỷ dị nói.

“Một lời nói đùa sao?”

“Nghe có giống không?”

“Thật sự?”

“Thật sự!”

“Nhưng tớ không muốn có bạn trai bây giờ!”

“Không sao, tớ sẽ theo đuổi!”

Là lời tường thuật, là lời nói không hoa mỹ hay màu mè giống như những tiểu thuyết ngôn tình khác, thẳng thắn mà trực tiếp đối diện thế này.

Cảm tình của những người đã suy nghĩ chững chạc liền không phải là ngươi véo ta một cái, ta kêu đau nũng nịu rồi véo lại ngươi.

Bản thân bị đối phương hấp dẫn, và xác nhận rằng cảm giác này là tình cảm yêu thích, vậy thì cứ trực tiếp thừa nhận.

Đối với anh, không giống Minh Triết, anh liền không ngại bị từ chối, chỉ cần đối phương chưa có bạn trai hoặc người yêu thì coi như có người trong lòng rồi anh cũng đá bay hắn ta ra.

Con người mà, có bao nhiêu lần cơ hội đâu, đối phương đã hấp dẫn anh tiến vào giới giải trí, đồng thời cũng khiến anh phải ngưỡng mộ mà ngước nhìn theo.

Từng buổi biểu diễn của Linh Lung, của Điệp Vũ liền càng khắc sâu hình bóng của người con gái này vào trong, cái cảm xúc bạn bè bình thường lâu ngày liền lên men và thay đổi.

“Lý do cậu thích tớ là gì?”

“….Có lẽ, là ngưỡng mộ và muốn đuổi theo đi”

“Vậy sao… mà, cái này hơi khó nói, và cả biểu cảm bình tĩnh không chút hồi hộp nào của cậu liền làm mình thấy thật khó tin đấy”

Cứng họng một lúc mới nghẹn ra được vài chữ, không hiểu sao mấy anh chàng thích cô đều là những kẻ kỳ quặc.

Bọn họ đều lý trí đến lạ lùng, hồi trước Minh Triết vốn dĩ chỉ tò mò nên có thể hiểu được, đối phương lúc đấy cũng không thích cô.

Nhưng rõ ràng bây giờ Linh Lung cảm nhận được sự chân thành của Hạo Hiên, bất quá đối phương vẫn lạnh nhạt như vậy, nghe cứ quái lạ sao ấy…

“Tớ hồi hộp mà!”

“…. Có sao?”

Trả lời Linh Lung liền là một đáp án kỳ quặc, Hạo Hiên nói rằng cậu ta hồi hộp? Cô thậm chí còn chẳng nhận ra luôn đấy.

Diễn xuất sao? Đối phương có tài năng che dấu cảm xúc đấy à?

“Bất cứ người con trai nào cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt người mình để ý”

Hơi hơi thả lỏng bản thân, mờ nhạt đến mức khó tin, Linh Lung nhìn thấy Hạo Hiên đang đỏ mặt để nói ra lời này.

Cậu ta hơi cúi đầu để che dấu cảm xúc, cô cũng bị sự trái ngược này làm cho manh đến rụng rời tim.

Nụ cười chân thành của một người vốn luôn lạnh lùng băng giá giống như mùa xuân nở rộ, cô từng không tin điều này, nhưng mà trực tiếp nhìn mới nhận ra…

“Khụ khụ! Nói chung là từ giờ hãy nhớ rằng tớ đang theo đuổi cậu đấy!”

Ho khan để lấy lại bình tĩnh, che dấu mọi thứ trên khuôn mặt tự tin của mình mà nhìn về phía Linh Lung.

Cô đứng im một hồi lâu không trả lời, sau đấy mới thở dài một hơi cười ra thoải mái.

“Được thôi, nhưng mà đừng quên chúng ta vẫn là đối thủ đấy!”

Gật đầu và đưa bàn tay nắm chặt hướng về phía trước đấm nhẹ vào ngực đối phương, cô công nhận thực lực của Hạo Hiên, cũng công nhận tình cảm của đối phương.

Nhưng nếu chỉ vì đối phương tỏ tình cô liền chấp nhận thì quá dễ dãi, cũng quá khinh thường đối phương.

Trước khi chấp nhận đoạn tình cảm này, để xem cậu ta có làm cho bản thân tim đập loạn nhịp hay không đây.

“Tất nhiên rồi!”

Hai người liền tách nhau ra tại đây, Linh Lung trở về ký túc xá để nghỉ ngơi cho những buổi quay chụp tiếp theo.

Hạo Hiên cũng trở về phòng, cầm lấy trên tay một hộp quà nhỏ, khóe miệng không tự chủ giương lên nở nụ cười ấm áp.

“Thằng bé vừa nhận được chocolate ư?”

Ngọc Tâm tò mò hỏi, ngoái đầu rời khỏi màn hình TV mà quan tâm con trai mình, Hạo Thiên cũng kỳ quặc liếc sang.

“Chắc vậy, có vẻ vừa nãy có chuyện vui vừa diễn ra đấy!”

“Chết tiệt, tại sao mẹ lại không đi hóng cơ chứ, đáng lý ra mẹ không nên coi phim rồi mà…. Bỏ lỡ kịch hay rồi!!!!”

Tiếc nuối khi không được nhìn thấy màn tỏ tình vừa rồi, Ngọc Tâm liền dồn sức vào bộ phim trên TV mà tiếp tục coi.