Thời gian cho vòng đấu khiêu chiến chuẩn bị diễn ra, bởi vì đã định trước rằng sẽ biểu diễn bài hát nào, và đối thủ của cô cũng không phải là Lôi Thiến Thiến, nhờ vậy Linh Lung cũng không có áp lực quá nhiều.
Mặc dù luyện tập rất nhiều, nhưng hôm nay cô vẫn đúng giờ tham gia vào câu lạc bộ dương cầm của mình.
Lôi Thiến Thiến tất nhiên là vào câu lạc bộ thần tượng rồi, còn Mặc Ninh thì vô câu lạc bộ điền kinh, Hàn Sương là câu lạc bộ vĩ cầm.
Mỗi người có một công việc riêng để làm, và Linh Lung hiện tại đang đứng ngoài để nhìn xem các anh chị thể hiện.
Với thân phận là con gái của một nghệ sĩ dương cầm cấp độ quốc gia, thật sự thì Linh Lung có trình độ cao đến khó tưởng khi còn ở trong độ tuổi cô.
Phải biết rằng với bộ môn cần sự chăm chỉ và luyện tập cao như thế này, nó hoàn toàn thích hợp cho một người nhàm chán và yêu thích sự rèn luyện lâu dài như Linh Lung.
Mẹ cô cũng có vài lần muốn đem Linh Lung đi tham gia các cuộc thi dương cầm, nhưng khác với thần tượng, tại nơi đây bầu không khí rất trang trọng và nghiêm túc, và cô không mấy ưa thích với việc này.
Lúc trước tham gia mấy buổi diễn thuyết đã là giới hạn đối với cô rồi, cô có ngưỡng mộ những nhạc sĩ nhạc sư tỏa sáng trên sân khấu, nhưng với phong cách chấm điểm của giám khảo thì bộ môn này không làm tim của Linh Lung đập thình thịch được.
“Nè, Linh Lung, em có muốn thử một chút không?”
Chị hội trưởng câu lạc bộ dương cầm tên là Hướng Dương đang hỏi thử xem liệu cô có muốn thử thể hiện một bài hay không.
Vì các thành viên mới của câu lạc bộ cũng chẳng có mấy ai thật sự chơi dương cầm giỏi cả, mặc dù nói là đào tạo nghệ thuật, nhưng mà gốc gác chính vẫn là kiến thức trên lớp.
Có nhiều người lựa chọn vào câu lạc bộ dương cầm chỉ vì tính cách của Hướng Dương hội trưởng thật sự rất mềm dẻo dễ uốn nắn, vả lại thành tích của câu lạc bộ cũng không vĩ đại, nhà trường không mấy yêu cầu về thành tích của họ.
Thế nên thành ra nơi này là nơi cứu tế cho những linh hồn bé nhỏ chưa xác định được câu lạc bộ mà bắt buộc phải tham gia, ngắm ngay mấy người năm nhất có thể chơi piano Hướng Dương liền mời cô chơi một bài.
“Không không, các chị cứ thoải mái luyện tập đi, không cần làm phiền em đâu”
Ngại ngùng từ chối, Linh Lung vẫn còn đang muốn quan sát clip hướng dẫn vũ đạo ở trong điện thoại, nào có tâm tư để chơi dương cầm chứ.
Không phải là cô không thật sự muốn thành thật tham gia các hoạt động câu lạc bộ, đôi lúc cần thiết cô vẫn thành thật chơi dương cầm, nhưng vẫn luôn lựa chọn những bài hát có độ khó đơn giản.
“Đừng ngại ngùng vậy mà, em có thể chơi một bản tùy thích, dù sao thì mọi người cũng không có gì làm!”
Hướng Dương hội trưởng tiếp tục lôi kéo để các tân thành viên có nhiều cơ hội thể hiện, các bạn học khác cũng liền nhìn chằm chằm vào bên này.
Đột nhiên từ bên ngoài lại xuất hiện một cô gái với thái độ tự tin và mỉm cười xinh đẹp bước vô, vừa mới liếc nhìn sang bên kia đã nhận thấy là một người không tính là quen những cũng không phải là lần đầu gặp.
“Xin chào, em là Lam Vân, muốn tham gia câu lạc bộ liệu có được không?”
“Cái này sao? Tốt lắm, em có thể lấy giấy đăng ký ở bên kia, chị cũng không có giới hạn số lượng thành viên vào câu lạc bộ, nhưng em biết chơi dương cầm chứ Lam Vân?”
Hội trưởng liền trả lời cho bạn học mới vào này, đằng sau Tu Kiệt cùng Minh Triết cũng bình tĩnh bước vào.
Một người thì đáng yêu hoạt bát, một anh chàng thì lại lạnh lùng và im lặng như một khối băng, bọn họ bị Lam Vân kéo vào câu lạc bộ dương cầm.
Vốn dĩ không muốn đi, Minh Triết hoàn toàn làm lơ Lam Vân nhiều ngày vì đối phương quá đỗi phiền phức, hơn nữa còn toàn lấy thân phận của mình để chèn ép cậu.
Bực mình quá liền hoàn toàn bơ thẳng mặt, cậu không vì đối phương là nữ giới mà lại thể hiện sự hiền lành của mình, coi như là đối mặt với Linh Lung mà Minh Triết vẫn có thể dùng hết lực để luyện võ cơ mà.
Bất quá lần này khu vực tham quan lại là câu lạc bộ dương cầm, Linh Lung hiện thời đang tham gia vào câu lạc bộ này, ở đây là nơi mà có rất nhiều bạn học nữ tham gia, hơn nữa cậu cũng không có tính tham gia câu lạc bộ này nên cũng chẳng có lý do tiến tới để chào hỏi Linh Lung.
Nay có cơ hội được rủ, dù không thích Minh Triết vẫn tình nguyện đi thăm bên câu lạc bộ này một lần, Tu Kiệt thấy vậy liền cười bỉ ổi và bị anh vác xác đi theo luôn.
“Tất nhiên, chị hội trưởng, em có thể thể hiện tài năng của mình ở đây được không ạ?”
Nói xong, Lam Vân liền bước về phía một chiếc đàn dương cầm rồi ngồi xuống, người ở bên ngoài có chút bị tình huống bên trong câu lạc bộ dương cầm mà tiến vào tò mò tìm hiểu.
Mà trong đó liền có thành viên hot boy còn lại trong lớp cậu, Hạo Hiên cũng tiến vào trong, bên cạnh cậu chính là hội trưởng câu lạc bộ thần tượng cùng một vài thành viên khác.
Vừa nhìn thấy người quen cả đám liền tiến vào bên trong, đó cũng là lúc mà Lam Vân bắt đầu bản nhạc của chính mình.
Mười ngón tay liên tục dạo chơi trên những phím đàn trắng đen, thành công đánh lên một bài hát mang âm hưởng của Đồng quê.
“Bản giao hưởng số 6? Pastoral?”
Âm thanh vừa mới vang lên chưa đầy ba mươi giây, Linh Lung liền nhanh chóng phát hiện ra đây là bản cải biên của bản giao hưởng số 6.
Là nhạc của Beethoven, đây không phải là một tác phẩm dễ dàng kiểm soát, và là dòng nhạc dành cho phần giao hưởng, thể hiện một mình mà muốn khống chế nó thật sự là điều khó lên trời.
Tuy nó không mấy cảm xúc, nhưng ít nhất là đối phương đã có thể hoàn hảo không làm mất hương vị cảm xúc của giai điệu, ngược lại liền cho ra một hương vị nhàn nhạt thơm mát
Tốc độ tay của Lam Vân rõ ràng là trải qua huấn luyện rất nhiều, là một người cũng luyện qua dương cầm, cô biết rằng chuyện này khổ sở thế nào, vậy mà một người có tính cách cao ngạo như đối phương vẫn làm được, xem ra không thể nhìn mặt ngoài để đánh giá được rồi, Lam Vân cô gái này vẫn rất đáng khâm phục đấy thôi.
Thả lỏng những đánh giá gắt gao của mình và cùng lắng nghe bản nhạc của đối phương, nếu không mang tâm trạng soi mói thì âm nhạc cũng không tệ lắm.
Cho đến khi kết thúc bản dương cầm của Beethoven, cuối cùng Lam Vân đã đứng dậy trước rất nhiều tiếng vỗ tay của mọi người.
“Cảm ơn!”
Cúi đầu kính chào tất cả, sau đó lại hướng về phía Linh Lung tung cho cô một cặp mắt đầy khiêu khích và nói.
“Linh Lung bạn học có phải không? Nếu là thành viên trong câu lạc bộ thì cậu có phiền không nếu mình muốn nhờ cậu đưa ra vài lời nhận xét cho phần trình diễn của tớ?”
Đôi mắt đấy rõ ràng là ánh lên hình viên đạn và chứa đầy ngọn lửa hừng hực, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng cô và Lam Vân có thù hận gì nữa đấy.
Lôi Thiến Thiến xuất hiện có sau một chút, nhưng cô vẫn nắm bắt khái quát được tình hình lúc này của phòng câu lạc bộ, cô không muốn có ai đó bắt nạt bạn học của cô vậy nên Thiến Thiến liền bước ra.
“Linh Lung, cậu chưa hoàn thành hoạt động câu lạc bộ sao? không phải hôm nay cậu hứa là đi chơi sau giờ học với mình sao?”
Nhìn cô bạn tóc hồng quen thuộc bước vào, rõ ràng là Thiến Thiến đang muốn giúp đỡ bản thân thoát khỏi tình cảnh éo le này.
Nhưng mà nhìn cô có giống như là dễ bắt nạt không vậy, dù cho bản thân có hơi im lặng một chút, bất quá cũng không đến mức mà ai cũng có thể lôi một bản mặt đè ép ra nhìn cô chứ?
Tuy là nói vậy, nhưng mà cô cũng không muốn để cho sự trợ giúp của Thiến Thiến trở nên vô dụng, bỏ chạy thì bỏ chạy thôi, Linh Lung liền gật đầu nói với Hướng Dương hội trưởng.
“Em có việc nên xin phép được về trước, còn có Lam Vân bạn học, phần thể hiện của cậu tốt lắm”
Hướng về phía người đang khiêu khích bản thân, Linh Lung hoàn toàn không nhìn vào đôi mắt đó và dắt tay của Thiến Thiến bỏ đi.
Tuy nhiên ngay trước khi cả hai rời khỏi, Lam Vân liền một lần nữa lên tiếng.
“Tớ nghe nói rằng cậu rất giỏi về dương cầm, dù sao cũng không tốn rất nhiều thời gian, cậu có thể chơi cho tớ một bản nhạc được không?”
Nhất quyết cắn không buông, Linh Lung cũng nhíu mày với hành động và lời nói này, Minh Triết thì khá muốn nghe phần thể hiện dương cầm của cô nên liền im lặng.
Hao Hiên và những người khác nằm ở vị trí trung lập, chỉ có cô gái hội trưởng của câu lạc bộ thần tượng Kim Mẫn Thy là bước ra nói.
“Thiến Thiến, đây là bạn của em sao? sao chúng ta không thử lắng nghe một chút âm nhạc của Linh Lung bạn học nhỉ?”
Đột nhiên nói như vậy, lại còn là năm ba, Linh Lung càng khó từ chối.
Rốt cuộc thì chị ta nghĩ rằng mình là ai vậy chứ? Đã rõ ràng là cô không muốn tiếp nhận lời khiêu khích của Lam Vân mà vẫn cố châm dầu vào lửa?
Hình tượng và mức hảo cảm của Linh Lung dành cho vị hội trưởng câu lac bộ thần tượng này nhanh chóng hạ xuống dưới con số âm.
Thở dài một hơi, sau đó cô liền quay người trở lại nhìn về phía Lam Vân rồi nói.
“Tốt thôi, chỉ là một bản nhạc thôi đúng không?”
Nhìn về phía Lôi Thiến Thiến và nói rằng cô ổn, Linh Lung bước tới trước cây đàn dương cầm màu đen sáng bóng, đưa bàn tay vân vê nó như là người yêu của mình rồi xuống.
Nếu muốn tìm chết, vậy thì cô sẽ chà đạp phần thể hiện vừa rồi của đối phương, đồng dạng là một bản nhạc, nên trình độ một khi chênh lệch sẽ cực kỳ rõ ràng.
“Giao hưởng số 6, cung Fa trưởng, Op. 68, Giao hưởng đồng quê”