Cuộc đi chơi cùng với Minh Triết chỉ là một lần trải nghiệm hẹn hò với bạn trai một ngày kỳ lạ của Linh Lung, nhưng mà với cái quy trình đi chơi này thật sự khiến cho cô không còn muốn giao bạn trai nữa.
Tiếp tục hoàn thành những bài huấn luyện hàng ngày về ca hát, vũ đạo, thậm chí là thử đọc một vài kịch bản để thử sống trong tâm trạng của nhân vật.
Còn khoảng một tuần nữa là cuộc thi The Voice chuẩn bị tới vòng thách đấu đối đầu, mỗi một huấn luyện viên sẽ nhận về cho mình mười thí sinh, và các thí sinh trong một đội sẽ bắt cặp để song ca với nhau.
Ai là người hát hay hơn sẽ được huấn luyện viên bọn họ lựa chọn, trong trường hợp của Linh Lung thì đó chính là Ngô Vân, tuy nhiên vẫn có cơ hội để chị ấy không lựa chọn loại cả một cặp.
Các huấn luyện viên của các đội khác sẽ có một quyền cứu hai trong số ba thí sinh bị loại khỏi nhóm của Ngô Vân và ngược lại, nói cách khác là ném phao cứu người chết chìm
Bên đội của Ngô Vân tạm thời là một trong hai đội vẫn chưa thu thập đủ mười thành viên, người mà Linh Lung đang lo lắng nhất chính là Tu Kiệt của đội bọn cô.
“Kinh nghiệm của một người được trui rèn lâu dài luôn là thứ vũ khí khó chơi nhất”
Đây là câu nói của một nhà văn nổi tiếng mà Linh Lung từng đọc, ngồi trong thư viện và nhẩm lại một cách tâm đắc, bây giờ cô đang dùng toàn bộ tâm lực của mình sang nghiên cứu giới thần tượng hiện nay.
Mặc Ninh thì được ba mẹ chở đi du lịch nhằm chúc mừng thành công đậu vào trường Tinh Sa, Hàn Sương lại đang tích cực rèn luyện kỹ năng chơi đàn vĩ cầm của mình.
“Được rồi, không thể lơ là được”
Nhìn hình ảnh của hai cô bạn thân đang tận hưởng cuộc sống hết mình, họ gửi qua điện thoại những điều mà mình làm trong suốt kỳ nghỉ hè.
Cả hai hoàn toàn không quên chuyện bản thân cô được hot boy của trường tỏ tình, vẫn còn khá hứng thú với sự tình trong này, Minh Triết tuyệt nhiên là một kẻ bí ẩn ít ai hiểu rõ về gia cảnh cậu ta.
Linh Lung thở dài đưa điện thoại lên trước mặt, chụp nhẹ một phát bản thân cùng với quyển sách cầm trên tay, cả người toát ra hơi thở của nữ văn nhân thanh tú, kèm theo dòng tin nhắn ngắn gọn gửi tới bọn họ.
“Tình yêu của tớ là dành cho bạn nhỏ này”
Thích thú ôm lấy cuốn sách của mình, đây là một chuyện mà bình thường cô sẽ không bao giờ làm, nhưng mà bây giờ thì mọi thứ đã thay đổi.
Cái ngày mà bản thân nhận được hệ thống, cô tin chắc rằng bản thân đã nhờ vào nó mà mở rộng tấm lòng của mình ra.
“Renggg”
Một tiếng chuông điện thoại nhỏ vang lên, một tuần nữa là thời gian giải đấu đối đầu chính thức diễn ra, là người mới nên Linh Lung hoàn toàn chẳng có công việc gì.
Ngoại trừ lần trước chụp ảnh thời trang có phần thành công, bọn họ có yêu cầu cô làm thêm một lần nữa, Hoàng San nhanh chóng nhận lời và cô liền bắt tay vào công việc.
Có kinh nghiệm từ lần trước, ngày hôm đó Linh Lung biểu hiện xuất sắc hơn người được thợ chụp ảnh và đạo diễn khen ngợi không ngừng.
Tạm thời thì vì cuộc thi, mọi công việc của cô đều bị gạt sang một bên, ngày hôm nay Ngô Vân cuối cùng đã lựa chọn nốt những thành viên còn lại, sau đấy cô được nhắn tin hẹn tới trung tâm âm nhạc ở thành phố A vào ngày mai.
Mỉm cười, đóng lại điện thoại, học tập thêm một chút nữa sau đấy Linh Lung liền trở về, sau khi rời khỏi cửa liền hướng về phía mặt trời mà thầm thì.
“Cuối cùng cũng được tiếp xúc với chị, Ngô Vân, lần này, em sẽ là học trò của chị nhưng lần sau, em sẽ thách đấu chị trên sân khấu!”
-----------------------------
Hôm nay Linh Lung liền lựa chọn một bộ trang phục không quá nổi bật nhưng lại trông rất xinh đẹp, một bộ váy vàng nhạt và đôi giày trắng, mái tóc tự do tung bay được buộc nhẹ lại một chút thành hình đuôi gà.
Có một chút hương vị nữ tính trưởng thành lại được tô lên vài nét thanh xuân tinh nghịch của tuổi học trò.
Bước vào trung tâm âm nhạc được hẹn bởi Ngô Vân cùng với một đối thủ của cô sẽ phải thi đấu tại vòng đối đầu.
Vừa nhìn vào đối phương Linh Lung đã biết đây là một gái khá là kỹ tính, ăn mặc nghiêm chỉnh, có thể nói là một bản sao hoàn toàn tương tự của bản thân khi còn ở trong trường.
Nếu hỏi về cảm nhận của cô về đối phương, thì cô gái này hát khá là bảo thủ, tuy nhiên chất giọng lại khỏe, thể hiện được một khát khao muốn chứng minh mình trước mặt tất cả mọi người.
Là một người khó kết bạn, tuy nhiên lại là một đối thủ đáng quan tâm, Linh Lung hướng về phía trước mỉm cười.
“Xin chào mọi người, em chưa tới muộn chứ?”
“À không, vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ hẹn, hai người làm quen với nhau đi”
Ngô Vân nhìn vào phía cô và gật đầu, sau đấy lùi lại một chút để cho hai thành viên của nhóm mình làm quen với nhau.
Tuy nói hai chữ làm quen nghe có vẻ gần gũi, nhưng ai cũng hiểu rõ, cuộc gặp mặt lần này của bọn họ lần này là lần gặp mặt đầu tiên, đồng thời cũng là một trong những lần gặp mặt ít ỏi của cả hai trên tinh thần là ‘bạn bè’.
“Xin chào, mình là Điệp Vũ, hân hạnh gặp mặt”
“Ừm, Cẩn Mai, đồng dạng”
Cách nói chuyện ngắn gọn và ít lời, đối với chuyện này Linh Lung hoàn toàn không có chút phản cảm nào mà chỉ cười cười cho qua.
Nhìn về thái độ của cả hai, Ngô Vân liền gật đầu kéo bọn họ đi tới một căn phòng trống có một cây đàn dương cầm cùng với một người chơi nhạc chuyện nghiệp.
“Thác ca, chào anh, bọn họ đến rồi”
Người mà Ngô Vân đang chào hỏi là một người đàn ông râu ria, trông không có vẻ gì là tài giỏi, nhưng mà Linh Lung liền thành thật cúi đầu xuống xin chào đối phương.
Cẩn Mai thấy thế cũng liền chào hỏi theo, người đàn ông gọi là Thác ca liền đưa tay ra cười cười nói không cần phải khách sáo như thế.
“Hai đứa là thí sinh lần này của The Voice sao, chuẩn bị phải chiến đấu hết mình chưa?”
“Vâng!”
Lần này thì Cẩn Mai trước tiên nói, có thể cảm nhận được khí thế hừng hực từ bên trong giọng nói của đối phương, còn cô thì chỉ gật đầu thật nhẹ.
Từ phía sau đi tới, Ngô Vân không biết từ khi nào đã lại gần và đưa cho cả hai mỗi người một tờ giấy được điền đầy khuông nhạc, một chiếc CD nhỏ cầm trên tay.
“Đây là?”
“Bài hát mà chúng em sẽ thể hiện phải không?”
Cả hai cầm lấy và hỏi, ánh mắt của Linh Lung vừa nhận vào bài hát liền dán mắt thật chặt và quan sát, là bài hát ‘Anh à, anh còn khỏe không?’ của một nhạc sĩ nổi tiếng nhất hiện nay.
Bài ca này làm nên tên tuổi của Ngô Vân, đồng thời cũng là ca khúc đã được cô nhiều lần thể hiện, mỗi lần thể hiện là một cảm xúc khác, một trình độ khác cho thấy sự tiến bộ của Ngô Vân trên con đường âm nhạc.
Lý do mà đối phương lựa chọn bài hát này, có lẽ là vì nó khá là dễ để phân biệt được thực lực của cả hai, đồng thời, với ngôn từ bao dung thì cảm xúc của mỗi một người đều có thể khai phá đến mức độ tối đa.
“Chính xác, cả hai đều lựa chọn bài hát của chị trong vòng giấu mặt, điều đó có nghĩa là cả hai đã có trước một số nhất định kinh nghiệm và cảm nhận trong các bài hát của chị”
“Mặc dù biết là cả hai cũng đã nghiên cứu rồi, nhưng không ngại nếu bọn mình cùng lắng nghe và phân tích bài hát này chứ?”
Cầm lấy chiếc đĩa CD trên tay, Ngô Vân mỉm cười hỏi, cả hai liền thành thật ngồi xuống quan sát và lắng nghe giai điệu.
Từ khi mà bài hát này bắt đầu, đối phương đã đặt ra rất nhiều câu hỏi về sự thể hiện của bản thân, nếu như không thật sự hiểu ẩn ý trong lời nói của đối phương, đôi khi người khác lại nghĩ thầm rằng Ngô Vân là kẻ hay khoe khoang và khoác lác.
Cẩn Mai được hỏi tới câu nào liền nhanh chóng trả lời câu đó, đồng thời còn dùng vẻ mặt đắc ý nhìn Linh Lung.
Cô thì không đưa ra bất cứ lời nhận xét gì nhiều, chỉ vài tiếng qua loa cho có lệ, thứ mà cô cảm nhận được là cảm xúc của Ngô Vân chứ không phải là của cô.
Lời bài hát là thể hiện cho sự tiếc nuối và nhớ nhung người con trai mình từng trân trọng đến mức bản thân sợ rằng sẽ không thể sống được nếu không có anh ấy.
Đó là tâm trạng yếu đuối của các cô gái khi yêu, đồng thời là sự thủy chung, tưởng niệm, cả hai cách xa nhau là lỗi do cả hai bên.
Nhưng mà câu chuyện này sẽ được tả theo các góc độ khác nhau tùy cách nhìn nhận của người hát, bởi vì người thể hiện ca khúc này tiếp theo trên sân khấu không phải là Ngô Vân, mà chính là cô.
Lối suy nghĩ của Ngô Vân và bản thân là hai suy nghĩ bất đồng, đối phương chỉ có nghĩa vụ dẫn dắt bản thân đi mà thôi, còn lựa chọn thế nào là của cô.
“Em cảm nhận thế nào về bài hát này Điệp Vũ?”
Ngô Vân trực tiếp chỉ danh ra hỏi cô, đối với câu hỏi này, cô liền mỉm cười và trả lời.
“Em cảm thấy sự hả hê và thoải mái của người con gái, có thể nói là sự giải thoát khỏi con người yếu đuối lúc trước, nhỉ?”
Mỉm cười trả lời một câu hoàn toàn trái ngược với Cẩn Mai, câu nói này khiến cho Thác ca cùng Ngô Vân đều phải im lặng một chút, sau đó Ngô Vân liền bật cười thật nhẹ.
Từ khi gặp nhau cho tới bây giờ, chị ấy vẫn luôn thể hiện là một huấn luyện viên gương mẫu nghiêm túc, dù cho hiền lành nhưng vẫn chưa thật sự cười thoải mái đến vậy, quả nhiên câu trả lời của cô đã chọc trúng điểm mong đợi của đối phương.
Với phong cách và con người của Linh Lung, nếu đem Minh Triết trở thành tên con trai khốn kiếp kia, vậy thì cô chỉ có thể cười haha!!!