Chương 26: Thần Tượng Tỏa Sáng

Những con người trong tâm trạng lo lắng, hồi hộp, tự tin và hưng phấn đang tụ tập khắp nơi đây, khu vực hậu trường của cuộc thi The Voice, các thí sinh đều nằm trong từ độ tuổi thanh thiếu niên cho tới trung niên đều có mặt đông đúc.

Linh Lung ngày hôm nay liền mặc một bộ trang phục xinh đẹp của Vivid Romance, đó là bộ quần áo mà Thiên Lam tỷ hồi trước tặng cho cô.

Bản thân cô không quá đam mê mua sắm, vậy nên tủ đồ hầu như không có quá nhiều trang phục đẹp có thể mặc.

Hơn nữa, mặc trang phục của hãng thời trang công ty minh cũng rất tốt, vừa có thể làm quảng cáo, vừa xinh đẹp tuyệt diệu.

“Tới đây chị phải về rồi, đây là cuộc thi dành cho những người không chuyên, nếu chị tiến vào sợ rằng không ổn lắm, nhớ cố gắng đấy, chị đi tới hàng ghế khán giả đây”

Hoàng San nói tới đây liền quay người rời đi, không phải cô không muốn đi cùng Linh Lung để có thể hỗ trợ con bé nhiều nhất có thể.

Thực chất là có rất nhiều điều hạn chế mà một người mới như cô cùng Linh Lung không thể làm.

“Không có gì, cảm ơn chị, San tỷ”

“Haha… khách sáo làm gì, vậy nhé”

“Vâng!”

Cúi đầu thật sâu cảm ơn đối phương, mỗi một người tiền bối và mỗi một nhân viên trong công ty đều đáng để cô ngưỡng mộ và kính trọng.

Không phải là chỉ thể hiện với những người có lợi ích với cô, Hoàng San cũng là một trong những người toàn tâm toàn sức giúp đỡ bản thân.

Từ ngày hôm qua cô đã sớm ôn luyện sớm bài hát mình chuẩn bị thể hiện rồi, bây giờ cô chỉ chờ đợi cho thời gian đến và biểu diễn mà thôi.

Xem trên TV Linh Lung hoàn toàn hiểu rõ, từ một tập thể người bình thường này, có không ít các giọng ca khủng có thể nghiền ép cả các ca sĩ nếu được đào tạo chuyên nghiệp.

Bất quá, thứ họ thiếu sót chính là kinh nghiệm và kỹ năng, cô cũng không biết chất giọng của mình có thuộc dạng hiếm hay không, nhưng Linh Lung biết chắc một điều rằng, bài hát mà cô thể hiện sẽ vô cùng cảm xúc.

Đặc biệt là sau một khóa học Diễn xuất, tâm trạng của các nhân vật trong lời bài hát được cô hiểu rõ hơn một phần, thể hiện nó ra từng tâm trạng cử chỉ cũng vô thức khiến giọng hát của mình trở nên rung động lòng người.

“Điệp Vũ….”

Cái tên biệt danh của bản thân đột nhiên bị gọi lên khiến Linh Lung phải mở mắt ra, đối diện với cô không là ai khác ngoại trừ Lôi Thiến Thiến?

Người thiếu nữ này cũng tham gia cuộc thi này hay sao? ra vậy, lý do mà đối phương không lập tức lựa chọn thần tượng kể cả khi có hậu trường lớn mạnh là vì muốn dùng cuộc thi này để bốc hỏa.

Lấy phương thức đổ dầu vào lửa, khiến cho bản thân mình ngày càng nhiệt, sau đó lấy sự ổn định để làm bản thân có một vị thế vững chắc?

“Xin chào, lâu rồi không gặp, Lôi Thiến Thiến!”

Gật đầu, đối với cô gái này Linh Lung thể hiện ra một thái độ không xa cách những cũng chẳng gần gủi gì.

Đối với việc người mà mình coi là đối thủ không đội trời chung giờ lại dùng biểu cảm ta không quan tâm ngươi, Lôi Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Từ lần thua trước, cô biết rằng giữa mình và người con gái này có một đoạn chênh lệch nhỏ, đó là sự bình thản trước mọi điều kiện.

Cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, sau đấy thả lỏng cả người ra Lôi Thiến Thiến mới nói với Linh Lung

“Trận biểu diễn tiếp theo, tôi sẽ quan sát cô, đừng có bị loại trước khi bị tôi nghiền áp đấy nhé!”

“Oh!... Ừm, cô cũng cố lên”

Hơi ngạc nhiên trước sự khống chế của đối phương, từ trên thân hình nhỏ nhắn và mạnh mẽ kia, cô vậy mà thấy được sự trưởng thành nhỏ bé của Lôi Thiến Thiến qua một thời gian ngắn.

Vẫn là một cô gái xúc động như trước kia, nhưng lại biết lúc nào nên thể hiện, lúc nào nên nhẫn nhịn.

Phần ca hát bài “Quậy đi, chờ đợi gì?” của Lôi Thiến Thiến đã cho cô cảm nhận được, cô gái này là người bỏ được làm được, hoàn toàn không vì sự khiêu khích của bản thân lúc trước mà cố chấp nâng cao độ khó của bài hát.

Nghĩ như vậy khiến Linh Lung có hảo cảm hơn một chút với Lôi Thiến Thiến, mở miệng chúc phúc cho phần thi của cô ấy một cách chân thành.

“Cô…”

Đột nhiên nhận lấy lời chúc và biểu cảm chân thành của Linh Lung khiến cho Thiến Thiến phải đỏ mặt.

Quả nhiên, đối phương xinh đẹp tựa mấy nàng tiên lạc trong câu chuyện cổ tích thời xưa mà cô từng đọc, hai má của Thiến Thiến hơi hồng lên vì ngại ngùng.

Nhưng mà rất nhanh cô ấy lấy lại được ý thức của mình, ngạo kiệu quay đầu nói lời tạm biệt và rồi đi ra một bên chờ đợi.

“Thật là, trẻ con mà”

Cười khẽ, đứng dậy, đã có nhiều người đến tham gia, cũng gần đến số thứ tự của cô, Linh Lung nâng người đứng dậy quan sát xung quanh.

Lần này nhìn một cái mới ngạc nhiên phát hiện một người quen nha, tên của đối phương là gì thì cô không nhớ rõ, nhưng nhớ không nhầm thì đối phương là bạn thân của Minh Triết hay sao đấy

Một câu trai với mái tóc màu cam giống màu tóc của Mặc Ninh đang ngồi đứng một góc nhận lấy sự ưu ái của các chị gái tới hỏi thăm.

“Tên của cậu ta…. Hmmm.. hình như là Tu Kiệt?”

Đưa tay lên gãi gãi đầu nhìn, liếc mắt nhìn lại nơi khác, Linh Lung nhận ra nơi này cũng có khá nhiều người muốn tới bắt chuyện với cô.

Bất quá khí tràng mạnh mẽ cự người rời xa và hoàn toàn tập trung làm cho những người bạn xa lạ này không dám tới gần.

“Đi thôi nhỉ?”

Nhận thấy số báo danh của mình đã đến lượt, lần này cô biểu diễn phía trước Lôi Thiến Thiến, đạt được lợi thế dẫn đầu.

Bước thật chững chạc ra phía ngoài sân khấu, người dẫn chương trình lúc dẫn cô ra có hỏi cô rằng bản thân liệu có sợ hãi không?

Đáp lại đối phương là một cái lắc đầu nhẹ nhàng, Linh Lung biết, nếu mình được lọt vào vòng trong thì những cảnh hậu trường này tuyệt đối sẽ được tung lên để thu hút người xem và cho bọn họ hiểu hơn một chút về cô.

Bước ra phía giữa sân khấu, nơi mà các khán giả đang hưng phấn chờ đợi các buổi trình diễn, còn giám khảo lại quay lưng lại không nhìn thấy thí sinh.

Âm nhạc vang lên, giai điệu quen thuộc khiến cho Ngô Vân ngồi trên hàng ghế cười khổ.

Ngày hôm nay đã có bao nhiêu thí sinh lựa chọn bài hát của cô để biểu diễn rồi nhỉ? Cũng không biết lựa chọn bài nào phù hợp với bản thân hơn….

Chưa suy nghĩ xong, giọng ca thuần khiết của Linh Lung liền vang lên thật xinh đẹp chinh phục giai điệu khó khuất phục kia.

Vừa ca hát, vừa khiêu vũ, cô là người mới vậy nên cô sẽ trân trọng mọi cơ hội được biểu diễn trên sân khấu, nếu đã là lên TV, vậy thì cũng phải làm sao cho nó hoành tráng một chút mới tốt!

Hoàn toàn chẳng cần hát đến hết bài, chỉ cần sau một phút lắng nghe, với sự bắt nhịp và cao độ hoàn hảo, thậm chí cảm xúc trong từng lời trào dâng khiến cho các giám khảo ngứa lòng liền bấm nút quay lại.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba tiếng đập nút quay ghế lại, xuất hiện trước mặt họ chính là một cô gái thanh xuân đang nhớ nhung mối tình cấp ba năm ấy, nhớ về ngày tháng học trò giữa những cô cậu bạn thân thiết.

Hơi thở của ánh nắng và từng tán cây ánh qua bài hát của Linh Lung, vẫn còn không thể nào sánh bằng phần thể hiện của Ngô Vân, nhưng đối với trình độ của các thí sinh bây giờ mà nói…

Đúng là cơn mưa rào ngay mùa khô hạn luôn, hơn nữa cơn mưa này còn rất to và dữ dội, đem toàn bộ hội trường này phấn khích vì cô.

Duy chỉ có một người vẫn không quay ghế lại, Ngô Vân là giám khảo hiền lành nhất trong số bốn vị huấn luyện viên, nhưng lại là người có tiêu chuẩn cao nhất trong cả bốn người.

Một lần nữa rồi lại đến một lần cao trào, bằng vào đúng độ khó mình đặt ra, Linh Lung lại càng thể hiện xuất sắc, ngồi ở bên trong chờ đợi, Lôi Thiến Thiến không hề biết rằng biểu diễn sau một đối thủ đáng gờm như vậy là một điều đáng sợ thế nào.

Cả người cô run run trong sợ hãi, bị đối thủ đè ép và che đi hào quang là điều mà một người bước đi trên con đường bằng phẳng như cô lần đầu tiên gặp phải.

Vào những giây phút cuối cùng, ngay khi đến đỉnh điểm của bài hát, toàn bộ khán giả liền hưởng ứng với Linh Lung mà kích động.

Ầm!

Chiếc ghế cuối cùng đã quay trở lại, là người đó, là người đầu tiên mà cô đi xem biểu diễn, là người khiến cho cô cảm thấy cảm tình của mình với hai chữ thần tượng.

Tiếp tục ca hát cho đến khi kết thúc cả bài, để lại sự lưu luyến cho khán giả và mọi người, các huấn luyện viên đã sớm hưng phấn chờ đợi phần tranh giành thí sinh từ lâu rồi.

Bất quá, bọn họ biết, nếu đã chọn bài hát này thì chín thành đã là fan của Ngô Vân, còn cách nào để moi người qua không? Tài nguyên của quán quân ngay trước mặt mà bắt không được, thật ức chế.

“Thật tuyệt vời, thí sinh Điệp Vũ đã làm cho cả bốn vị huấn luyện viên cùng quay lại, giờ thì hãy để xem thí sinh nhỏ này của chúng ta lựa chọn ai nào?”

Lời khẳng định này của người dẫn chương trình báo hiệu cho màn tranh giành thí sinh đã bắt đầu.

Các câu hỏi lần lượt được đặt ra, trả lời từng câu một một cách tự tin, rồi sau đó Ngô Vân liền đứng lên bước ra khỏi ghế nhìn cô.

“Đây là một lời thách thức đúng không?”

Một câu nói khiến cho tất cả mọi người ngỡ ngàng chưa hiểu rõ chuyện gì, kể cả Hoàng San ở hàng ghế giám khảo cũng không hiểu rõ vấn đề.

Bài hát vừa rồi, vẫn là lời nhạc đó, vẫn là giai điệu đó, nhưng Linh Lung lại vẽ ra một khung cảnh hoàn toàn khác, tuy bất đồng, nhưng lại cảm xúc không kém gì phần thể hiện của Ngô Vân.

“Không hề… nó chỉ là một góc nhìn khác của em về bài hát mà thôi, nói thế nào, em là fan của chị, nhưng lại không muốn theo đuổi hình bóng của chị, điều này dễ hiểu mà đúng không?”

Đưa hai tay ra sau lưng, Linh Lung giải thích, đây là điều mà cô muốn thể hiện, cũng như là lời chào hỏi tới người cô hâm mộ.

Nghe tới điều này làm cho Ngô Vân bật cười nhẹ, sau đó gật đầu đi tới phía trước, ôm trầm lấy cô rồi nói.

“Chào mừng em về với đội chị”

“Dạ, xin nhờ chị chỉ giáo thêm”

“Chị cũng vậy!”