Chương 46: Linh Lạc
Ai đã hạ độc?
Hắn mới quay lại thế giới này hơn mười ngày mà thôi, đã thế trong khoảng thời gian đó hắn làm gì cũng rất cẩn thận.
Khó có khả năng bị người hạ độc mà hắn lại không cảm nhân đực.
Khả năng duy nhất chính là bảo mẫu Kế Xuân Phù trong nhà hắn, người đàn bà này và con gái của bà ta không phải hạng người tốt lành gì.
Tài sản của hắn vẫn còn một tờ giấy bất động sản, đó là nhà của hắn, nhưng từ khi hắn rời khỏi tập đoàn Bách Ngọc, nhà cũng bị bảo mẫu Kế Xuân Phù bán mất rồi.
Nếu không được Đinh Tiệt cho phép, sao Kế Xuân Phù dám bán nhà của hắn được?
Xem ra người đàn bà này vẫn luôn làm việc cho Đinh Tiệt, đồng thời trông chừng cả hắn.
Kiếp trước hắn quá ngốc nghếch.
Chẳng trách kiếp trước hắn tốn công sức cả đời, gần như bỏ hết thu nhập đắp lên người để tăng tu vi nhưng tu vi vẫn mãi không thể tăng được.
Tốn hai trăm năm mới trở thành một tu sĩ gen cấp bốn.
Lúc đó hắn cũng từng dùng gen kháng độc, có lẽ đã không giải được độc, đồng thời không phát hiện độc tố trong người.
Chắc hẳn do độc tố tích tụ trong người quá lâu, không ngừng thẩm thấu, về lâu về dài trở thành một phần của thân thể hắn.
Trước kia tu vi hắn không thể tăng cấp được, khiến hắn cho rằng tư chất của mình quá rác rưởi, dùng đủ loại tài nguyên cũng không tăng lên được.
Sau này không có khả năng mua thuốc biến đổi gen, phải tự học đủ loại tri thức về gen, tự chế tạo ra thuốc biến đổi gen.
Nếu có một chút khả năng, làm gì có ai muốn lãng phí thời gian trong phòng thí nghiệm.
Bây giờ hắn đã biết rõ, hóa ra hắn đã bị hạ một loại thuốc độc không biết tên, chứ không phải do tư chất của hắn quá kém.
Với năng lực của Kế Xuân Phù, bà ta không thể lấy được loại độc như này, khả năng lớn là do Đinh Tiệt cho.
Khoảng thời gian qua hắn luôn cố gắng nâng cao thực lực, còn phải né tránh bị người ta âm mưu ám hại nên không có thời gian nghĩ tới nguyên do tại người đàn bà kia.
Không ngờ bà ta lại giấu kĩ tới vậy.
Chờ khi nào hắn có thời gian sẽ quay lại xử lý hai người phụ nữ này.
Ăn của hắn, ở nhà hắn, cầm tiền lương của cha hắn nhưng lại đứng núi này trông núi nọ.
Sau khi loại bỏ độc tố trong cơ thể, Đinh Hoan tu luyện thêm một đêm.
Một đêm lại trôi qua, Đinh Hoan mở mắt, cảm giác cả người vô cùng phấn chấn.
Trước đó khi vận chuyển Lạc Thức Kinh, hắn luôn có cảm giác rất khó nói. Cảm giác được quỹ tích vận chuyển rất tốt nhưng tự dưng lại khựng một nhịp.
Mặc dù nhập định rất dễ dàng, tuy nhiên lại không thể giúp thể xác và tinh thần hoàn toàn dung nhập vào quỹ tích vận chuyển.
Độc vừa tan đi, khi tu luyện Lạc Thức Kinh Đinh Hoan đã cảm giác được sự khác biệt.
Không biết có phải ảo giác hay không mà sau một đêm tu luyện, thực lực lại tăng mạnh hơn tu luyện cả một tuần.
Con đường gen đã có hy vọng, Đinh Hoan siết chặt tay.
Từ giờ trở đi, hắn muốn tạo ra thực lực của mình từng chút một, để sau này khi rời khỏi Địa Cầu, Đinh Hoan hắn sẽ là người tự quyết định mọi thứ.
Tiếp theo là trích xuất gen phục hồi vết thương trên người rối mối lửa lục giác.
Đã có kinh nghiệm trích xuất gen trên người Kim Diện Thô Vĩ Viên, lần này Đinh Hoan làm rất trôi chảy.
Hắn chỉ mất một ngày đã có thể trích xuất gen khôi phục có thể dung hợp với cơ thể.
Đinh Hoan không định dùng loại thuốc biến đổi gen này.
Thứ nhất hắn khai phá ra dị gen kỹ năng là để mô phỏng lại, nhằm tạo ra thuộc tính gen năng lực thuộc về chính mình.
Chứ không chỉ đơn thuần là chế tạo thuốc biến đổi gen, sau đó trích xuất dung hợp biến thành chuỗi gen của mình.
Thứ hai, hắn vẫn muốn đi tìm con rắn mối lửa hai sừng kia.
Nếu hắn thực sự tìm thấy rắn môi lửa hai sừng, vậy hắn có thể dựa vào biện pháp chế tạo gen kháng độc để biến gen hồi phục vết thương thành một phần năng lực của mình.
Đinh Hoan cảm thán, nếu bây giờ còn ở đại lục Trường Dinh, khi hắn chế tạo ra loại gen này thì một trăm phần trăm sẽ dung hợp được.
Đời trước để tăng thực lực, hắn giống y hệt một con ruồi mất đầu.
Chỉ cần có gen là dung hợp, chỉ cần gặp được công pháp Võ đạo tốt là tu luyện.
Không có kế hoạch, không có Đạo sư.
Cả đời chưa từng dừng chân...
Kết quả hắn không những trúng một loại độc không thể giải, thậm chí còn chẳng hay biết gì.
Về mặt tu luyện lại càng lòng vòng hỗn loạn.
Hơn hai trăm tuổi vẫn chỉ là một tu sĩ gen cấp bốn, lại còn không thể phát triển không gian.
Bây giờ hắn đã biết, hắn càng dung hợp nhiều lại dị gen thì tới cuối cùng, hắn vẫn không bao giờ trở thành tu sĩ gen cấp năm được.
Cả đời điên cuồng đuổi theo thực lực, cả đời chưa có ngày nào được bình yên. Cuối cùng vẫn bị người ta đuổi giết.
Số mệnh cho hắn quay về lần nữa, để hắn tự sáng tạo ra biện pháp dung hợp gen, biến dị gen kỹ năng thành thuộc tính năng lực.
Đó mới là cách thức tu luyện chính xác.
Khi gen kháng độc dung hợp vào cơ thể, Đinh Hoan không hề có cảm giác giống như đang dung hợp một loại gen mới.
Đây không được gọi là dung hợp gen kháng độc của Kim Diện Thô Vĩ Viên nữa, mà là năng lực kháng độc, một thuộc tính riêng của hắn.
Khi hắn vận chuyển Lạc Thức Kinh hành công theo quỹ tích, khi tu vi tăng lên thì khả năng cao năng lực kháng độc cũng sẽ tăng lên.
Việc này khác hẳn với dung nhập hoàn toàn dị gen.
Dung nhập gen chỉ giúp ngươi có gen kỹ năng tương tự, lúc ngươi dung nhập loại gen kỹ năng này có năng lực gì thì sau này vẫn giữ nguyên ở cấp độ đó.
Hay nói cách khác, cho dù thực lực của ngươi tăng lên mức cao nhất, khả năng cao loại gen kỹ năng này vẫn dừng lại ở cấp độ khi ngươi vừa dung nhập nó.
Một cường giả gen Trúc Cơ, nhưng năng lực của gen kháng độc vẫn dừng lại ở mức độ tương đương với gen kháng độc của thú biến dị gen, điều này sẽ làm trì trệ quá trình tu luyện.
Một sáng tạo đổi mới này khiến Đinh Hoan vô cùng sảng khoái trong lòng, giúp Đinh Hoan có những ý tưởng mở rộng sâu xa hơn.
Nếu hắn không phải tu sĩ gen, mà là một tu sĩ linh căn ngay từ đầu thì bây giờ, liệu hắn có thể mượn loại gen này để mở ra một kinh mạch mới hay không?
Ừm, có lẽ nên gọi là Linh Lạc.