Chương 28: Bốn Mục Khảo Hạch 1

Chương 28: Bốn Mục Khảo Hạch 1

Đinh Hoan trợn tròn mắt, hắn uy hiếp như vậy đâu có muốn đẩy đám gia hỏa này đi.

Nếu chúng đi hết rồi thì tương lai học viện Vũ Giang biết tìm ‘tiền vốn’ ở đâu đây?

Bất quá rất nhanh Đinh Hoan thấy vẫn còn hai người chưa đi.

"Vì sao hai các ngươi vẫn ở lại?"

Đinh Hoan khó hiểu hỏi hai nam sinh.

Một người trong đó lập tức nói:

"Chúng ta học viên của học viện Vũ Giang, tất nhiên chúng ta tin tưởng lão sư của trường rồi."

Nghe nói thế, Đinh Hoan cạn lời.

Cùng lúc đó có hai học sinh đã đi tới cửa nhưng dừng lại, do dự một chút rồi quay về chỗ ngồi.

"Đúng đấy Phương Sùng, ngươi nói đúng, chúng ta học sinh của học viện Vũ Giang, chúng ta không ủng hộ học viện thì còn ai ủng hộ được? Dù sao cũng phải tham gia tập huấn, ở đâu cũng vậy thôi?”

Người vừa trở lại chỗ ngồi là một nam sinh và một nữ sinh, nói chuyện là nam sinh.

"Không sai, mặc dù hiện tại học viện Vũ Giang của chúng ta gặp khó khăn nhưng vẫn còn bốn người chúng ta, ta cảm thấy rất vui.”

"Thấy Cảnh, học viện của chúng ta không phải chỉ còn bốn người, hết thảy có bảy người lận, ba người còn lại rời đi rồi.”

Vừa nói chuyện là Phương Sùng.

Đinh Hoan ra hiệu cho Cảnh Thiên Hành đóng cửa phòng học lại rồi mới lên tiếng:

"Các ngươi đã tin tưởng ta và Cảnh Thiên Hành, chúng ta nhất định sẽ giúp các ngươi thi đậu Lam Tinh – một trong thập đại học viện, đây là cam đoan của ta."

Cơ mà cả bốn học sinh này đều chẳng ai để tâm tới lời cam kết này của Đinh Hoan.

Dù là Phương Sùng đã nói bản thân nên tin tưởng trường học cũng vậy.

Những gì hắn nói ban nãy chỉ là xã giao mà thôi, thực tế với hắn mà nói, ở lại đây tham gia huấn luyện hay đi chỗ khác cũng vậy.

Muốn vào được thập thập đại thập đại học viện Lam Tinh à?

Bớt giỡn đi!

Đừng nói nói học viện Vũ Giang của họ, dù là học viện Thượng Võ Lạc Hà đứng đầu cả nước thì hằng năm cũng có được một hai người thi đậu thôi.

"Ta nghĩ mọi người hẳn đều biết thầy Cảnh rồi. Ta tên Đinh Hoan, là đạo viện sẽ huấn luyện các ngươi thi sát học vào Lam Tinh. Hiện tại mọi người tự báo tên đi, sau đó chúng ta thảo luận về cuộc thi sát hạch sắp tới.”

Đinh Hoan biết không ai tin tưởng mình, nhưng chỉ vẫn còn học sinh nguyện ý ở lại tham gia huấn luyện là vẫn còn cơ hội.

"Ta tên Phương Sùng, là sinh viên năm ba chuyên ngành lịch sử của học viện Vũ Giang."

Người đầu tiên đứng lên giới thiệu là một trong hai nam sinh ở lại ban đầu.

"Ta gọi Lữ Tử."

Vị này là người còn lại, chẳng qua thanh âm rất nhỏ, thoạt nhìn là người tương đối ngại ngùng.

"Thấy Đinh, ta tên Lý Uyển Nhiên, học sinh chuyện ngày sinh vật của học viện Vũ Giang."

Nữ sinh nọ đứng lên, giọng giòn tan giới thiệu.

Nàng luôn cảm giác tuổi của Đinh Hoan còn nhỏ hơn so với nàng, bất quá khả năng này không lớn, dù sao Đinh Hoan cũng là đạo viên.

Dù học viện Vũ Giang có nghèo tới đâu thì phải là học sinh đã tốt nghiệp học viện mới được làm đạo sư.

Trên thực tế, Lý Uyển Nhiên nghĩ không sai, tuổi Đinh Hoan đúng là nhỏ nhất trong 6 người.

Sau khi địa cầu biến dị, những ngành học khác không còn quá quan trọng, quan trọng là nghành gen và võ đạo.

Đinh Hoan là thiếu gia của tập đoàn Bách Ngọc, đương nhiên là trọng tâm bồi dưỡng của gia tộc.

Từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, chưa từng chịu khổ. Vì vậy Đinh Bách Sơn cho Đinh Hoan học ngành gen.

Đinh Bách Sơn sớm đã quyết định chờ Đinh Hoan mười tám tuổi thì nhất định sẽ cho con mình dùng thuốc biến đổi gen võ đạo tốt nhất.

Cho nên khi học trung học, Đinh Hoan đã nhảy hai lớp, lúc vào học viện, hắn lại lần nữa nhảy thêm hai lớp nữa.

Với thời đại này, việc nhảy lớp không dựa vào hành tích, huống chi thành tích học của Đinh Hoan cũng không thuộc dạng top đầu. Lý do là vì Đinh Bách Sơn muốn vào lúc Đinh Hoan mười tám tuổi sẽ lập tức cho hắn dùng thuốc biến đổi gen nâng cao khả năng tập võ, sau đó lại cho Đinh Hoan tiến vào học viện tốt nhất về chuyên ngành gen để đào tạo.

Tuy địa cầu đã tiến vào thời đại mới được vài chục năm nhưng cho đến hiện tại chỉ khi đủ 18 tuổi, cơ thể người mới tiến vào độ chín mùi để dung hợp gen, đồng thời cũng giảm tối đa thương tổn dành cho cơ thế.