Chương 27: Giảng Đường
Đinh Hoan nhìn da thịt đang ứa dầu ra thì hít vào một hơi, cuối cùng hắn cũng có năng lực tự vệ rồi.
Sau đó, điều hắn cần phải làm là lựa chọn vài loại gen để dung hợp.
Hắn phải lấy được gen Hư Ảo Chi Nhãn và sức mạnh của Đại Hoang Kim Viên, chẳng qua với thực lực hiện tại của hắn vẫn chưa đủ khả năng.
Trừ việc này ra thì lựa chọn đầu tiên là gen khôi phục vết thương, có rất nhiều động thực vật có loại gen này.
Bất quá trước tiên Đinh Hoan loại bỏ sự lựa chọn về thực vật, nó không hợp với gen linh căn.
Khả năng đứt đuôi của thạch sùng có thể xưng vương nhưng so với giun dẹp thì vẫn kém.
Nhưng Đinh Hoan vẫn bỏ qua loại giun dẹp này, nó có thể trùng sinh rất nhanh, bị cắt thành mấy đoạn vẫn có thể mọc lại thành con mới.
Chẳng qua Đinh Hoan cảm thấy việc này là lạ, không phải vì phản cảm với loài gen mà do loại động vật này thoạt nhìn ác tâm.
Gen dung hợp của loài nào cũng dùng được, khôn sống mống chết, chỉ cần là năng lực có ích đều sử dụng được, chỉ là chẳng hiểu sao Đinh Hoan vẫn cảm thấy giun dẹp không phải lựa chọn tối ưu của hắn.
Trừ hai loài trên ra còn có thằn lằn lửa, năng lực tái sinh của nó cũng cực mạnh.
Đinh Hoan quyết định nghiên cứu về gen phục hồi của thằn lằn lửa, với hắn mà nói chuyện này cực kỳ quan trọng.
"Đinh Hoan. . ."
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu sốt ruột, Đinh Hoan nghe xong liền biết là Cảnh Thiên Hành.
Mở cửa ra, Cảnh Thiên Hành lập tức vọt vào, so với dáng vẻ lôi thôi khi ở trong phòng thí nghiệm thì hiện tại Cảnh Thiên Hành thoạt nhìn chỉn chu hơn.
Ít nhất thì mặt mày sạch sẽ, tóc tai gọn gàng.
"Ngươi không biết mấy ngày nay ta bận thế nào đâu, hiện tại học sinh đã tới cả rồi, ngươi và ta đi vào lớp tham gia buổi khảo hạch học sinh đi.”
Dù Cảnh Thiên Hành được hiệu trưởng Đàm khâm điểm làm giáo viên xét duyệt nhưng hắn ta thật sự không có kinh nghiệm về mảng này.
"Được rồi, ngươi chờ ta một chút."
Đinh Hoan trở thành tu sĩ gen cấp một thì không tính tiếp tục tránh trong nhà tu luyện nữa.
Nửa tiếng sau, Đinh Hoan đã tắm rửa và thay một bộ quần áo sạch sẽ xong, hắn và Cảnh Thiên Hành bèn đi tới phòng sát hạch.
Phải nói, hiện tại mọi người trong học viện Vũ Giang đều rất mong đợi khâu sát hạch này.
Dù sao chỉ cần có một học sinh được chọn vào thập học viện Lam Tinh, cả học viện đều sẽ được vực dậy.
Bất quá Đinh Hoan hiểu rõ, nếu hắn không tham gia vào hoạt động dẫn đội của lần thì học viện Vũ Giang không thể nào đào tạo ra người có năng lực tiến vào thập đại học viện.
Cùng Cảnh Thiên Hành đi vào giảng đường, Đinh Hoan thấy một đám học sinh tụ tập lại một chỗ líu ríu nghị luận.
"Lão sư, tốc độ này của ngươi cũng quá chậm rồi, chúng ta đã chờ ngươi hơn nửa tiếng ngươi mới đến."
Cảnh Thiên Hành vừa đi vào lớp, một thanh niên tóc dài đã có chút không vừa ý mà nói.
Không chỉ như thế, thanh âm trò chuyện cũng không hề nhỏ lại.
Việc này khiến Cảnh Thiên Hành rất xấu hổ, tốt xấu gì hắn cũng là giáo viên, những học sinh này quá không hiểu chuyện rồi.
Mà trong lòng Cảnh Thiên Hành cũng tự hiểu rõ, gia cảnh đám học sinh này đều không đơn giả.
Chỉ có một điểm chung là muốn nhờ vào danh sách 20 người của học viện Vũ Giang để tham gia buổi chiêu sinh của thập học viện Lam Tinh mà thôi.
"Lão sư, ngươi trực tiếp lấy danh sách ra cho chúng ta xem đi, chúng ta tự giải quyết, xong xuôi ai về nhà này chẳng phải tốt sao?”
Lại một nữ sinh hô lên.
Đinh Hoan xem như đã nhìn rõ, hóa ra đám học sinh này căn bản không muốn học hỏi từ học viện Vũ Giang, càng không để giáo viên nơi đây vào mắt.
Mục đích của chúng chỉ có một, lấy được một slots tham gia sát hạch của thập đại học viện.
"Để ta."
Đinh Hoan vỗ vai Cảnh Thiên Hành, hắn đủ cách để đối phó với đám nhóc này.
"Ta biết rồi, hết thảy mọi người ở đây đều có chung mục tiêu là trở thành 20 người được tham gia sát hạch. Không phải ta muốn đả kích gì các vị, nhưng hiện tại các ngươi có thể ngồi đây không có nghĩa các vị có thể lấy được giấy chứng nhận tư cách trở thành người tham gia khảo hạch của Lam Tinh. . .”
Đinh Hoan nói một câu kinh người, đám nhóc vẫn đang líu rít nay chớp mắt an tĩnh lại.
Học sinh vào được vòng cứ tưởng lấy được chứng nhận tham gia khảo hạch thì chuyện nhập học vào thập học viện Lam Tinh là chuyện ván đã đóng thuyền, sao còn nghĩ tới việc phải tốn sức làm gì?
Đinh Hoan từ tốn nói:
"Các ngươi hẳn cũng rõ có bao nhiêu người muốn có được một trong 20 tờ giấy chứng nhận này, dù quan hệ trong nhà các ngươi rộng bao nhiêu cũng không có nghĩa nhà người khác là bao cỏ.”
Đinh Hoan vừa nói xong, đám học sinh liền nhao nhao ngồi thẳng lưng.
Chúng biết Đinh Hoan nói không sai.
"Ta đứng ở đây là muốn nói cho các vị biết, ta và thầy Cảnh vô cùng tinh thông chuyên nghành nghiên cứu gen và tu luyện gen. Nếu đồng ý ở lại đây chấp nhận sự đánh giá và huấn luyện của chúng ta, các vị phải nhớ kỹ những gì ta sắp nói. . .”
Đinh Hoan nói đến đây thì dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
"Dĩ nhiên, không muốn thì hiện tại là có thể rời đi. Hẳn sẽ có người nghĩ cách đem giấy chứng nhận đến tay các người thôi, nhưng có chính thống hay không thì chưa biết.”
Đinh Hoan nói xong đã thấy cơ hồ tất cả mọi người đều đứng lên, sau đó rời khỏi giảng đường.