Chương 20: Băng Thiên Cổ Tộc

" Ta tên là Băng Thiên Yên Tử, người của Băng Thiên Cổ Tộc." Bạch y thiếu nữ lên tiếng.

Lần này cả ba người Dạ Hàn, Sắc Quỷ và Uyển Linh Ngọc kinh ngạc, đôi mắt mở lớn há hốc mồm.

" Băng...Băng… Băng Thiên Cổ Tộc !" Sắc Quỷ có chút lắp bắp. Cái chuyện gì vậy nè, trước mặt nó lại là người của Băng Thiên Cổ Tộc.

" Sắc Quỷ, Băng Thiên Cổ Tộc là gì ?" Dạ Hàn liền quay sang hỏi Sắc Quỷ.

" Là một gia tộc đã xuất hiện lâu đời trong vũ trụ hư không, bọn họ hầu hết đều có Băng Hàn linh căn và dị Băng sở hữu cực kì nhiều, sức mạnh vô đối, trí tuệ vô song, là gia tộc cực kỳ hưng thịnh và mạnh mẽ, lại thêm thiên phú khủng bố mà ngay cả Thiên Đế cũng phải e ngại, chỉ với một thiếu niên mười ba tuổi trong Băng Thiên Cổ Tộc cũng có thể hủy diệt cả một tinh cầu chỉ với một cái nhấc tay.

Ngày trước tên Lucifer cũng ăn thiệt thòi đến từ Băng Thiên Cổ Tộc, nếu không nhờ thân hình bất tử thì hắn đã chết rồi. Không mấy ai biết được sự tồn tại của bọn họ, chỉ có tương truyền là gặp người của Băng Thiên Cổ Tộc phải cung kính, nếu không làm bạn thì cũng không được gây thù. Nhưng có một vài lý do khiến cả tộc bị tru diệt nên hầu như đã chìm trong dòng chảy lịch sử." Sắc Quỷ hít sâu một hơi đáp.

Ực…

Dạ Hàn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn vừa nghe Sắc Quỷ nói cái gì thế này, một cái nhấc tay của đứa bé ba tuổi đã có thể phá hủy một tinh cầu. Cái này quá ư là yêu nghiệt.

" Nàng ta có thể là hậu nhân của Băng Thiên Cổ Tộc còn sống sót !" Sắc Quỷ nói tiếp.

" Không biết tiền bối ?" Dạ Hàn dự định hỏi liền bị cắt ngang.

" Ta không phải tiền bối gì của ngươi, cùng lắm nếu tính số tuổi thì ta đang tuổi nãi nãi ngươi, nhưng đừng gọi hai chữ " Tiền bối"

! Nghe già lắm !" Băng Thiên Yên Tử nói. Nàng cùng lắm cũng chỉ có vài trăm tuổi mà thôi.

Dạ Hàn tặc lưỡi. Đùa sao, ngươi đáng tuổi nãi nãi ta, không cho ta gọi là tiền bối, không lẽ gọi là lão bà.

" Ngươi có thể gọi ta là Yên Tử tiểu thư " Băng Thiên Yên Tử nói tiếp.

" Khụ… khụ… không biết Yên Tử tiểu thư đây chờ tại hạ tỉnh lại là có việc chi ?" Dạ Hàn ho khụ khụ hai tiếng rồi hỏi.

" Ngươi là cháu nội của Dạ Khinh Cuồng ?" Băng Thiên Yên Tử hỏi ngược lại.

" Dạ Khinh Cuồng ?" Dạ Hàn bất ngờ khi nghe đến cái tên này.

" Là sư tổ của Dạ gia, Dạ Khinh Cuồng " Sắc Quỷ kế bên nói.

" Sư tổ ???" Lần này Dạ Hàn còn bất ngờ hơn, cô nàng trước mắt này lại biết tổ sư gia nhà hắn. Không lẽ hai người có hận thù gì.

" Không biết Yên Tử tiểu thư và ông ấy có chuyện gì ?" Dạ Hàn liền hỏi ngược lại.

" Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy !" Băng Thiên Yên Tử gắt gao lên tiếng. Cái tên khốn kiếp này còn chưa trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại còn hỏi lại nàng và Dạ Khinh Cuồng có chuyện gì.

" E hèm, ta chính là con cháu của tổ sư gia Dạ Khinh Cuồng " Dạ Hàn hằng giọng liền trả lời nàng.

" Vậy ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây ?" Băng Thiên Yên Tử sáng mắt liền hỏi.

" Đưa nàng ra khỏi chỗ này ?" Dạ Hàn lần này kinh ngạc. Không lẽ Băng Thiên Yên Tử không thể ra khỏi chỗ này ?

" Nơi này có cấm chế Thần cấp, tu vi của nàng thì không thể phá vỡ nó nên đành bị phong ấn tại chỗ này. Trừ khi một trong năm vị đại đế giải trừ, còn lại là chịu thua." Sắc Quỷ lên tiếng nói.

" Cấm chế Thần Cấp !!" Dạ Hàn kinh ngạc. Hắn không thể ngờ căn phòng này lại bị cấm chế Thần cấp phong ấn.

" Ngươi có thể đưa ta ra hay không ?" Băng Thiên Yên Tử thấy hắn không trả lời liền lên tiếng.

" Nơi này có cấm chế của Thần, ta không thể phá vỡ nó được !" Dạ Hàn lắc đầu. Chỉ có năm vị kia mới có thể giải trừ, hắn chỉ là một tên Trúc Cơ Kỳ nhỏ nhoi thì làm sao mà phá được.

" Vậy tức là ta không thể ra khỏi đây ?" Băng Thiên Yên Tử kinh hoàng hỏi.

Dạ Hàn không biết làm gì, hắn chỉ có thể gật đầu.

" Haizzz, quả nhiên không ai có thể giúp ta rời khỏi nơi này !" Băng Thiên Yên Tử thở dài. Có lẽ nàng đã đoán trước được kết quả.

Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhìn khuôn mặt có chút khổ sở của Băng Thiên Yên Tử mà thương cảm. Bị nhốt trong đây tận mấy trăm năm, nếu là người bình thường thì sao có thể chịu đựng được.

" Cũng phải không có cách, nếu nàng ta chấp nhận chỉ sống trong Linh Giới Châu thì có thể sẽ được. Tuy nhiên nàng ta không thể xuất hiện, nếu không tinh cầu này sẽ bị nổ tung " Sắc Quỷ đột ngột lên tiếng.

" Cách này cũng được đấy " Dạ Hàn gật đầu với Sắc Quỷ, sau đó hắn nhìn Băng Thiên Yên đang đứng buồn rầu.

" Ta có cách để giúp nàng ra khỏi nơi này, nhưng nàng không thể xuất hiện quang minh chính đại ở trên tinh cầu này. Nàng đồng ý không ?" Dạ Hàn nói.

" Cách gì ?" Băng Thiên Yên Tử như vớt được sợi dây sinh mệnh, nàng hấp tấp hỏi.

Dạ Hàn không ngại liền lấy Linh Giới Châu ra. Một quả cầu tròn tròn xuất hiện trước mặt ba người.

" Ý của ngươi là bắt ta trốn vào trong này ?" Băng Thiên Yên Tử chỉ vào quả cầu hỏi.

" Đúng vậy, như vậy nàng có thể rời khỏi chỗ này !" Dạ Hàn gật đầu xác nhận.

" Như vậy cũng được, có thể rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này, ở trong pháp bảo cũng không phải là không thể !" Băng Thiên Yên Tử nói.

" Nhưng nàng hãy kể tại sao nàng lại bị nhốt ở đây cái đã." Dạ Hàn liền cất Linh Giới Châu vào rồi nói. Bên cạnh, Uyển Linh Ngọc cũng tò mò tại sao nàng lại bị phong ấn chỗ này.

" Cho ngươi biết cũng được, nhưng đừng kể cho bất kì người nào biết về sự tồn tại về ta là được rồi." Băng Thiên Yên suy tư một chút rồi đáp.

" Tất nhiên rồi !" Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc đồng thời gật đầu. Nếu như có người biết đến sự tồn tại của nàng liền cho người truy sát nàng như trong quyển nhật ký mà nàng đã viết.

Băng Thiên Yên bắt đầu kể.

" Ta là con cháu đời thứ ba mươi tám của Băng Thiên Thủy Tổ, người sáng lập ra Băng Thiên Cổ Tộc, cũng tức là Tiên Hậu Âu Cơ. Ngài là người dẫn dắt chúng ta trong quá trình tu luyện, giúp đỡ gia tộc đến sức cùng lực kiệt, đưa Băng Thiên Cổ Tộc từ một gia tộc nhỏ nhoi tiến đến hàng ngũ lâu đời của vũ trụ. Bọn ta có thiên phú cực kỳ cao, ba tuổi đã biết đến linh lực, năm tuổi liền tu hành và đến hai mươi lăm tuổi đã đạt đến Độ Kiếp Kỳ rồi phi thăng.

Từ trước tới giờ bọn ta đều tôn sùng Tiên Hậu, vì người đã giúp gia tộc thoát khỏi những đấu tranh ở Thiên giới, cũng như đợt Tiên Ma Đại Chiến, gia tộc của bọn ta cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Tuy nhiên, tên Thiên Đế kia lại nghĩ bọn ta cấu kết với Ma giới, không giúp Tiên giới chống trả lại Ma giới mới tạo nên thảm kịch của Tiên giới. Lúc đó hắn chỉ huy toàn bộ nhân lực chốn Tiên giới đến đàn áp chúng ta, gán ghép tội phản loạn, cấu kết yêu ma và truyền lệnh tru di toàn tộc của ta. Lúc đó thì Tiên Hậu đã mất tích nên không ai che chở cho gia tộc.

Với năng lực và thiên phú khủng bố, bọn ta cố gắng chống trả nhưng bọn chúng quá đông, bọn ta chống trả cỡ nào cũng không lại và liền tìm đường bỏ chạy. Lúc đấy ta vác gia gia ta chạy trốn, liền bị đuổi giết và trốn tại tinh cầu này nhưng dị biến xuất hiện, Thần Long Đại Đế Lạc Long Quân xuất hiện, một tay ngài tiêu diệt toàn bộ những kẻ đuổi giết chúng ta, sau đó liền để chúng ta cư ngụ nơi này. Vì sợ sẽ có người tìm cách hãm hại bọn ta nên ngài đã đặt cấm chế ở đây. Chỉ có những người từ Độ Kiếp Kỳ trở xuống liền có thể ra vào bình thường.

Vài năm sau, gia gia ta do bị thương nặng liền mất. Ta cũng tiểu Long xây mộ cho ngài, những đường nét trên bức tường, hay hoa văn trên ngôi mộ đều do ta khắc.

Để bảo vệ truyền thừa của gia gia ta, ta và tiểu Long an cư chốn này. Thân nó là thánh thú nên từ Độ Kiếp Kỳ trở xuống cũng có thể bị diệt bằng một kích chí mạng lúc nãy, nên nó chỉ là Tứ giai cũng chớ thể xem thường.

Gần hơn mấy trăm năm qua, bọn ta đã bảo vệ nơi này, kẻ cướp truyền thừa cũng bị bọn ta giết chết không ít trừ người kia."

" Vậy người kia mà nàng nói đến là sư tổ Dạ Khinh Cuồng của ta ?" Dạ Hàn hỏi.

" Đúng vậy, hắn là người đầu tiên toàn mạng sau khi giao chiến với tiểu Long. Lúc đấy hắn và tiểu Long chiến đấu tận ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ. Cho tới khi tiểu Long định dùng thứ kia thì ta liền ngăn cản." Băng Thiên Yên Tử gật đầu đáp.

Sau đó nàng kể tiếp.

" Sau khi giao chiến với tiểu Long, hắn cũng giống y hệt ngươi đều bị thương nặng nhưng khác nhau ở chỗ là hắn toàn thân dập nát, đan điền kém chút vỡ tan, kinh mạch rách từng nơi trên cơ thể. Không biết Dạ gia các ngươi như thế nào chứ hai người các ngươi là người có thể sống sót sau cuộc giao chiến ấy."

" Trên người ta có Bất Diệt Tạo Hóa Công, làm sao có thể chết chỉ vì con rồng nhỏ này được !" Dạ Hàn nhìn con rồng mà hờ hờ.

" Lúc đó ta đã chăm sóc hắn tận nửa tháng, rồi khi hắn bình phục liền dự định rời khỏi nơi này. Hắn biết ta không thể rời khỏi cấm chế này, một khi rời khỏi liền có thể mất mạng. Lúc đấy hắn bảo sẽ tìm cách đưa ta ra khỏi chỗ này, nhưng ta chờ tận ba trăm năm vẫn không thấy hắn trở lại nên ta liền có chút thất vọng, sau đó ta không để ý đến việc rời khỏi chỗ này cho đến khi ngươi xuất hiện." Băng Thiên Yên Tử nhìn hắn mà nói.

" Thì ra là vậy !" Dạ Hàn gật đầu. Hắn không ngờ ngoài hắn ra thì sư tổ Dạ Khinh Cuồng lại có thể chịu đựng được sức mạnh của Băng Hỏa Thánh Long. Quả nhiên không sai với hai chữ " Khinh Cuồng " kia.

" Vậy bây giờ ta có thể rời khỏi đây chứ !" Băng Thiên Yên Tử nói.

" Cũng được " Dạ Hàn gật đầu.

" Mà khoan, để tiểu nữ nhận truyền thừa của gia gia ta đi, dẫu sao nàng ta cũng mang Băng Thiên Huyết Mạch !" Băng Thiên Yên Tử nhìn qua Uyển Linh Ngọc mà nói.

" Sao Băng Thiên tiểu thư lại biết nàng ấy mang Băng Thiên Huyết Mạch ?" Dạ Hàn nhíu mày. Bên cạnh hắn, Uyển Linh Ngọc cũng có chút kinh ngạc.

" Đều cùng một huyết mạch sẽ dễ dàng nhận biết nhau, chỉ là nàng chưa thức tỉnh mà thôi " Băng Thiên Yên Tử mỉm cười nói.

" Vậy làm sao để có thể thức tỉnh huyết mạch ?" Dạ Hàn liền hỏi. Vấn đề huyết mạch này hắn không rành cho lắm.

" Rất dễ, để nàng tiếp nhận truyền thừa của gia gia rồi tu luyện Băng Thiên Bí Điển cổ truyền của gia tộc hoặc là tự lực thức tỉnh " Băng Thiên Yên Tử bình thản đáp.

" Vậy thì được " Dạ Hàn gật đầu. Nếu như không có làm thương tổn đến nàng thì tất cả đều được.

" Tiểu Long !" Băng Thiên Yên Tử kêu.

Ngao ô…

Lúc này Băng Hỏa Thánh Long liền co chân chạy về phía nàng. Nhìn con rồng chỉ còn có một trượng mà Dạ Hàn há hốc mồm.

" Giúp ta mở mộ, đưa thi thể của gia gia ta lên !" Băng Thiên Yên Tử ra lệnh.

Ngao ô…

Băng Hỏa Thánh Long gật đầu, thân hình một trượng liền cao lớn lên.

" Con thú này cũng có thể tùy biến kích thước của mình." Dạ Hàn trầm trồ nhìn Băng Hỏa Thánh Long, hắn hôm nay lại gặp bất ngờ này đến bất ngờ khác.

" Dĩ nhiên, thân là thánh thú nên nó có thể tùy ý điều chỉnh kích thước cơ thể, thậm chí nó còn có thể biến đổi hình dạng." Băng Thiên Yên Tử bình thản nói.

Graooo…

Móng vuốt sắc bén của Băng Hỏa Thánh Long liền kẹp lấy nắp mộ, nó dùng hết sức để có thể mở nắp.

Graooo… đùng…

Băng Hỏa Thánh Long rống lên, nó gồng một cái liền mở nắp mộ rồi quăng nó sang một bên.

Vù… vù…

Một cơn gió đen lạnh điên cuồng thổi tới, nó bay ngang cắt nát mọi thứ xung quanh.

" Coi chừng !" Băng Thiên Yên Tử liền triệu hồi lá chắn che chở bọn họ. Cơn gió lớn thổi tạo ra âm thanh chấn động cả căn phòng, nó đang cố gắng bào lấy cái lá chắn kia.

" Cơn gió gì thế này ?" Dạ Hàn trố mắt nhìn. Lần đầu hắn thấy uy lực khủng bố đến từ Phong hệ linh lực.

Nửa giờ sau, cơn gió cũng ngừng thổi, khoảng không gian liền trở nên tĩnh lặng trở lại. Đập vào mắt mọi người là một hiện trường tan hoang, từng đường cắt lạnh lẽo vẫn còn chút u tối nằm khắp căn phòng.

Ngôi mộ được mở nắp, bên trong là một thi thể vẫn còn nguyên vẹn nhờ vào khả năng ướp xác của băng lạnh. Trên ngực là một quả cầu tròn màu đen đang xoay vòng vòng.

--------------------------------------

Khụ, khụ. Dạo gần đây hơi bận bịu nên không kịp ra chương cho mọi người. Hôm nay viết hai chương để bù chỗ cho mọi người. Mong mọi người thông cảm và bỏ qua. Ngày mai vẫn là 7h sáng mỗi ngày. Chúc mọi người đọc truyện vv :))

Kí tên: Tiểu Ác Ma kiêm Mèo Rừng.