Chương 9: Thái Cổ Hỗn Độn Bí Điển

Sau khi thu nhỏ cây Thanh Liên, hắn liền bỏ cây vào trong bình ngọc có chứa một ít sinh mệnh dịch, sau đó thong dong đi vào trong căn nhà trúc.

Đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, gạt nhẹ mái tóc nàng rồi hắn bỏ bình ngọc xuống, còn lấy thêm bình ngọc chứa sinh mệnh dịch lúc trước đạt được, đặt ở đầu giường.

Hắn liền nói thầm: “Đây là để bù đắp cho vụ việc hiểu lầm lúc trước.”

Lưu phong liền đứng dậy, bước sâu vào trong căn nhà trúc mở cửa một căn phòng rồi đi vào, sau đó hắn liền đặt một cái trận bàn kích hoạt lên rồi mới yên tâm, hắn liền đi đến một góc ngồi xuống bắt đầu đả tọa.

Thanh kiếm màu đen sau lưng hắn liền bay tới, đáp xuống tay hắn trên thân kiếm bắt đầu tỏa ra hỗn độn chi khí, từng tia hỗn độn khí bây lơ lửng trong phòng, bắt đầu ăn mòn đại trận hắn bày ra.

Lưu Phong nói nhẹ: “Thu.”

Cơ thể hắn bắt đầu hấp thu từng tia hỗn độn chi khí, cường độ thân thể hắn bắt đầu tăng lên chầm chậm, thanh kiếm tỏa ra hỗn độn khí tức bắt đầu tăng nhanh, trong gian phòng bây giờ chỉ còn tràn ngập màu đen hắc khí.

Mắt Lưu Phong mở ra, bóp trên tay ấn ký hơn mười tòa đại trận được kích hoạt.

Hắn không ngờ, hỗn độn chi khí lần này lại lẫn theo một chút gì đó bên ngoài hỗn độn, nhưng đáng lẽ ra không nên có thứ gì tồn tại bên ngoài đó mới đúng chứ.

Bản mệnh trường kiếm lại truyền cho hắn một ít hình ảnh, bên ngoài hỗn độn hải xuất hiện một cái bí cảnh. Không ít tiên nhân vì tranh đoạt bảo vật mà tàn sát lẫn nhau.

Nhưng chuyện này lại không liên quan đến hắn, nên hắn không có quan tâm, hắn liền tập trung tinh thần lại bắt đầu vận hành Thái Cổ Hỗn Độn bí điển bắt đầu dùng hỗn độn chi khí bắt đầu tôi thể.

Tầng một của pháp quyết là Luyện Bì.

Tầng hai là luyện Cốt Phạt Tủy.

Tầng ba là Luyện Tạng.

Tầng bốn là Hóa Huyết.

Còn tầng trên thì hắn không biết, vì quyển bí điển này không hoàn chỉnh, nhưng hắn bây giờ chỉ mới tu luyện được đến tầng hai, nên cũng không lo lắng gì.

Hắn lần trước dùng phương pháp hấp thu từng tia một hỗn độn liền tốn mất hơn 2 năm mới hấp thu hết hỗn độn chi khí, nhưng lần này thì hỗn độn chi khí còn nhiều hơn trước gấp hai ba lần a, nhưng thanh thanh trường kiếm của hắn lại không ngừng nhả ra hỗn độn chi khí.

Hắn liền lập tức hoang mang nói lên: “Ngừng.. ngừng đừng phóng thích hỗn độn chi khí nữa.”

Thanh trường kiếm liền ngừng phóng thích, bay lại phía sau lưng hắn.

Còn Lưu phong lần này không khỏi cười khổ, hắn liền quên Di Tích ngoài kia chỉ còn gần bốn tháng nữa là mở ra rồi.

Nhưng nhìn thấy cả một gian phòng tràn đầy hỗn độn khí, cả căn phòng dường như biến thành màu đen khiến hắn không khỏi bất lực.

Nhưng trong đầu hắn, liền hiện lên vẻ mặt của một nàng tiên nữ mặt đạo bào đứng trước mặt hắn, không khỏi cho hắn thêm rất nhiều động lực.

Lưu Phong khuôn mặt bắt đầu nghiêm túc lên, tăng tốc độ vận chuyển bí điển lên gấp mấy lần, cơ thể hắn bắt đầu hấp thu không còn như trước từng tia hỗn độn khí nữa, mà lần này là dùng cả cơ thể hấp thu hỗn độn khí, khiến cho cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện vết thương máu tươi bắt đầu chảy ra.

Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, trên người hắn vết thương bắt đầu nhiều hơn từng đạo vết thương, nhưng vết thương lại bắt dầu hấp thu hỗn độn khí còn cuồng bạo hơn ban nãy rất nhiều.

Hơn ba mươi ngày sau.

Lưu Phong vẫn đang đả tọa tại trong căn phòng, sàn nhà tràn đầy tiên huyết và những vết máu đã hóa thành màu đen, Hỗn Độn khí trong căn phòng đã sạch không còn một móng.

Còn Lưu phong thì không còn phải nói, hắn bây giờ chỉ còn lại một bộ Bạch Cốt, trên xương của hắn liền toát ra những đường hoa văn màu tử sắc luân chuyển bên trên, phía dưới đan điền vì nhiễm phải một chút hỗn độn khí liền xảy ra biến bị.

Viên cực phẩm Kim Đan của hắn bắt đầu hắc hóa, chân khí trong đan điền của hắn bắt đầu không còn tinh thuần mà bây giờ trở thành màu tử sắc.

Nhưng mà bây giờ, Lưu Phong hắn không có thời gian để ý chuyện đó, vì liều mạng hấp thu Hỗn Độn khí để Luyện Cốt, Phạt Tủy, mà bây giờ hắn chỉ còn một bộ Bạch Cốt, hắn liền ra lệnh cho trường kiếm.

Thanh trường kiếm sau lưng hắn liền cắm xuống đất, trên thanh kiếm bắt đầu bay tra từng tia khí trắng ngưng kết lại thành một tiểu khí linh, bắt đầu lục lọi trong túi trữ vật của hắn lấy ra một bình đan dược, lấy từ bên trong ra hai viên không biết phẩm Tái Sinh Đan, bóp nát khiến cho hai viên đan nổ tung ra thành một đám khói xanh.

Hắn bắt đầu hấp thụ dược khí của tái sinh đan, từng thớ cơ bắp lục phủ ngũ tạng bắt đầu hiện ra.

Sau hai canh giờ.

Lưu Phong từ trong làn khói xanh đi ra, trên mặt hắn mang theo một ít đắng chát kèm theo đó là một chút hưởng thụ, khi đột phá tầng hai của bí điển.

Hắn liền nói thầm: “Bây giờ dù có là đại thừa Đỉnh Phong hay Thập Phẩm hung thú thì ta cũng có thể đè chết ngươi trong vòng một giây.”

Lưu Phong liền lấy một bộ đạo bào mặc vào, bởi vì bộ đạo bào trước đó đã bị Hỗn độn chi khí ăn mòn không còn một mống.

Hắn liền mở hết các trận pháp đi ra khỏi gian phòng, thì thấy một cô gái với vẻ mặt u sầu đang ngồi trước cửa sổ.

Hắn đi thu khí tức của mình lại, đi nhè nhẹ đến sau lưng cô gái, cúi dầu thở một hơi vào tai nàng.

Cô gái giật bắn mình dậy, thuận tay quơ đến trước mặt hắn, nhưng hắn đã đề phòng liền nhanh tay bắt lại.

Nàng trên mặt liền nổi lên một đám mây hồng nhạt, vành tai đỏ lên, nói nhỏ: “Chúc mừng ngươi xuất quan.”

Nàng liền nói thêm một câu: “Ngươi có thể bỏ tay ta ra được chưa.”

Hắn liền lập tức cười khan, bỏ ta nàng ra.

Lưu phong nhẹ nhàng nói: “Vết thương của ngươi đã khỏi hẳn chưa.”

“Đã khỏi được tám chín phần rồi.” Cũng nhờ đóa thanh liên kia của ngươi, nên thương thế của ta mới hồi phục nhanh như vậy.

Nàng vừa ngượng ngùng vừa nói ra: “Ngươi tốt với ta như vậy đóa thanh liên kia liền là bảo vật bất phàm nhưng ngươi vẫn cho ta.”

Hắn liền xoa đầu nàng, dõng dạc nói: “Ai bảo ngươi là người ta nhìn trúng, với cả ta đã từng nói cả đời này sẽ bảo vệ ngươi ở bên cạnh ngươi cả đời này.”

Nàng bên dưới thẹn đến không nói nên lời.

Đi thôi, chúng ta đi ăn một xíu gì đi, hắn liền kéo nàng đi một mạch vào bết bắt đầu mặt tạp dề lên, bắt đầu sơ chế các nguyên liệu.

Nàng đứng một bên nhìn thấy, không khỏi bất ngờ, những món đồ hắn sơ chế hoàn toàn là phàm vật, không có một chút kỳ trân dị bảo nào.

Sau khi sơ chế xong thì hắn liền nói lên: “Cô nương ngươi có thể nhóm lửa lên một xíu không.”

Nàng liền đi từ một góc lấy một vài mảnh gỗ, bỏ vào trong lò trên tay hiện lên một đóa hỏa diễm nho nhỏ.

Bếp lửa bỗng dưng bạo toạc “Ầm..”

Hai người lập tức chạy ra, mặt mũi đạo bào đều tràn đầy bụi than.

"Khụ...Khụ..."

Hắn nhìn lại gian bếp cháy đen một mảnh, không khỏi than thở.

Sau đó liền nhìn sang nàng, nàng nhìn lại với đôi mắt long lanh, dường như muốn nói lên “Ta vô tội á.”

Hắn liền lấy trong áo ra một cái khăn tay, bắt đầu lau khuôn mặt dính đầy bụi, rồi thi triển “Tịnh Trần Chú.”

Một cơn ấm áp dâng lên bao khỏa cả người nàng, trong chốc lát tất cả bụi bặm đều biến mất không thấy.

Hắn liền thi triển lên trên người mình, một lát liền sạch sẽ như chưa có gì xảy ra, Lưu Phong lấy túi càn khôn ra ngoài móc thêm một cái bếp ra.

Lấy ra thêm nguyên liệu bắt đầu sơ chế lần nữa, hắn lại kêu nàng lần nữa: “Nhóm bếp lại đi cô nương, nhưng nhớ lần này phải hết sức nhẹ nhàng.”

Nàng liền đi vào rừng lấy thêm ít nhánh cây khô, rồi quay lại bỏ vào trong bếp, một ngọn lửa nhỏ hơn khi nãy xuất hiện rơi vào đống nhánh cây khô.

"BÙM!!!"

Chiếc bếp liền bị nổ banh tan tác, nàng ngồi bên cái bếp nên bị khói che phủ, còn Lưu Phong đứng ngoài lấy tay che trán không biết nói gì hơn.

Nàng liền từ trong đám khói đi ra, khuôn mặt đầy bụi khóe mắt có giọt lệ đọng lại.

Hắn liền thi triển một lần nữa, tịnh trần chú lên người nàng ngay sau đó liền sạch bong, như chưa có gì xảy ra.

Sau đó liền thu dọn hiện trường vụ nổ, liền lấy ra một cái bếp mới, lần này hắn muốn tự tay mình nhóm bếp vì trong túi trữ vật của hắn chỉ còn mỗi cái bếp này.

Hắn liền đi vào rừng lượm một ít nhánh cây khô, bỏ vào trong miệng lò, lúc đó nàng ta cũng mò tới sau lưng hắn tò mò nhìn hắn nhóm bếp.

Hắn xòe bàn tay ra, trên bàn tay xuất hiện một đốm lửa nhỏ màu nâu, rơi vào đống nhánh cây ngọn lửa xuất hiện không có như trước lớn.

Nàng thấy ngọn lửa này với ngọn lửa trước của nàng giống nhau, tại sao, của hắn lại cháy bình thường của nàng lại nổ hai lần.

Khiến nàng không hiểu thấu, hắn liền nói: “Bí mật.”

“Xí.. đồ kẹo kiệt bủn xỉn.”

Hắn đi lại liền nói: “Bởi vì nàng khi nhóm lửa, chỉ tập trung kiềm chế lửa mà không quan sát xung quanh.”

Nàng liền hỏi: “Quan sát thứ gì.”

Hắn liền lấy tay đưa lên, liền lập tức ngũ hành khí tức bắt đầu tập hợp, trong tay hắn chia thành năm lại bắt đầu xoay quanh.

Hắn nói nhẹ nhàng: “Bởi vì, trong đại trận Ngũ hành ta bày ra, lượng ngũ hành khí tức liền mạnh hơn bên ngoài gấp trăm lần.”

“Nàng chỉ tập trung khống chế hỏa diễm, mà không có quan sát ngũ hành khí tức đang ở cạnh nàng khiến chân hỏa nàng phóng ra không khỏi dẫn động mộc khí tức gây nên bạo toạc.”