Giải thích xong, hắn liền hắn bước đến lấy tức săn đã sơ chế, bắt đầu làm thức săn.
Hắn liền lấy ra một cái chảo lớn, đặt lên trên bắt đầu xào nấu có vẻ rất điêu luyện, như đã làm vô số lần.
Còn nàng đứng một bên không khỏi kinh ngạc. Bởi vì, cách hắn nấu thức ăn dường như đã ăn sâu vào trong tiềm thức của hắn,
mọi động tác đều đạt đến đỉnh điểm của tiên trù.
Lưu Phong đột nhiên nói nhẹ: “Tiểu cô nương, thêm xíu củi vào được không.”
Nàng liền giật mình, đi từ từ lại lấy mấy nhánh cây khô bỏ vào trong lò.
Hé lộ lên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Nàng liền ngẩn đầu lên hỏi: “Trù Nghệ này ngươi học ở đâu?”
Lưu Phong mặt không cảm xúc, liền trả lời: “Tự học thành tài.”
Mặc dù, kiếp trước hắn từng là một cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ, đến mặt mẫu thân và phụ thân cũng chưa từng thấy, nhưng sau đó lại được một tổ chức nhận nuôi, đào tạo hắn thành một sát thủ máu lạnh vô tình.
Nhưng từ sau khi hắn được một bà lão cứu trong một nhiệm vụ, Truy sát một tổ chức tài phiệt, bà lão làm cho hắn một ít món đồ ăn dân dã nhưng hương vị lại ngon đến lạ thường.
Bà lão còn nói với hắn: “Thức ăn cũng là thứ khiến con người ta có thể thay đổi.”
Nên sau khí hắn từ biệt trở về, cũng không quên học thêm một xíu về cách thức để làm thức ăn, điều đó khiến cuộc sống của hắn thoát khỏi sự cô đơn mà một sát thủ như hắn vốn nên có.
Hắn cũng từng xin làm tại các nhà hàng lớn, để học hỏi thêm.
Nhưng, từ khi hắn đi đến thế giới này, hắn biết trù nghệ của mình học là chưa đủ, nên hắn đi rất nhiều nơi lĩnh giáo, rất nhiều tiên trù khác nhau.
Quá trình học hỏi của hắn không khỏi tốn gần năm mươi năm, mới đạt đến cảnh giới như ngày hôm nay, không khỏi khiến hắn tự hào a.
Nàng ngồi một bên, làm ra vẻ mặt không tin vào lời hắn nói, bởi vì nó quá sức vô lý.
Bầu không khí, bỗng dưng trở nên ấm áp và vui tươi hơn lúc ban đầu đi.
Cô gái tiếp tục nói: “Lúc nào ngươi rảnh rỗi thì dạy ta trù nghệ đi.”
Hắn liền quay đầu lại. nói nhẹ: “Được.”
Sau đó, hai người trò chuyện rất vui vẻ, một người làm thức ăn, một người thì dựa lưng vào bếp lò hai tay ôm gối khuôn mặt đỏ tới mang tai.
Gần một canh giờ sau đó.
Lưu Phong bước ra khỏi ,liền lấy ra một cái bàn trúc trải một tấm khăn bàn lên, bắt đầu bài trí thức ăn.
Sau đó, hắn liền nói nhẹ: “Tiểu cô nương, ăn cơm thôi.”
Nàng liền đứng dậy chạy đến, liền nhìn thấy thức ăn trên bàn lấp lánh, đẹp mắt tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến bụng nàng không khỏi kêu lên.
Sau đó, mặt nàng đã đỏ còn đỏ thêm một bậc nữa, khiến cho nhan sắc của nàng được đẩy lên thêm một bậc.
Hắn liền nói: “Ăn thôi để lâu sẽ không ngon.”
Nàng liền từ tốn ngồi xuống ghế, bắt đầu thưởng thức từng món ăn trên bàn.
Hắn đột nhiên cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta làm thức ăn cho người khác, và ngươi cũng là người đầu tiên ăn hai lần thức ăn của ta làm.”
Nàng ngồi đó không khỏi bất ngờ, đũa trên tay kém xíu cũng rơi xuống.
Trong lòng nàng không khỏi dậy sóng: “Vậy mà, lại là lần đầu tiên a.”
Hắn tiếp tục nói: “Ngươi cứ ăn đi, chỉ cần ngươi nói ta lúc nào cũng có thể nấu cho nàng ăn.”
Khiến khuôn mặt nàng không khỏi phiếm hồng thêm một lần nữa, cúi đầu xuống.
“Ăn nhanh đi ta có cái này hay lắm, hồi trước khi bị ngươi đánh vào rừng đột nhiên tìm thấy.”
Nhưng lúc đó thực lực của ta bị phong ấn nên không có cách nào để kéo nó lên.
Bây giờ chắc có thể được, một bên truyền tới một ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.
Hắn liền lập tức cười khan nói: “Ta không có lừa nàng đâu.”
Nàng một bên lấy bát cơm che lại miệng mình nói nhỏ: “Được.”
Vậy hắn cũng an tâm, bắt đầu thưởng thức những món ăn mà hắn tự tay làm.
Một canh giờ sau.
Hắn bắt đầu dọn dẹp thức ăn thừa, sau khi dọn xong hắn lập tức thở ra một hơi.
Đi vào trong căn nhà, từ túi trữ lấy một cái hộp gỗ, đi lại gần cô gái, hắn liền cầm hộp gỗ đưa cho nàng ta.
Lưu Phong liền cười nói: “Đây là hộp gỗ chứa khung cảnh lần trước ta cho ngươi xem, giờ đây làm quà tặng cho ngươi.”
Nàng đứng trước mặt hắn không khỏi ngây người, khuôn mặt lập tức ửng hồng lên.
Nàng liền giật mình lại nói: “Ngươi đừng nói với ta đây cũng là lần đầu tiên ngươi tặng quà cho người khác.”
Hắn liền cười nói: “Đây không phải là lần đầu tiên.”
Bởi vì, hắn đã tặng cho rất nhiều người, nhưng món quà của hắn mang đến liền nhà cái chết. nên vì thế món quà này là món quà đầu tiên hắn tận tay trao cho người hắn quan tâm, nên mức độ an toàn thì khỏi cần phải bàn.
Lưu Phong liền nói thêm: “Bây giờ, chúng ta nên đi xem chỗ lần trước ta phát hiện đồ vật rồi.”
Hắn liền nhanh trí bế nàng lên, nhảy ra khỏi căn nhà lao thẳng về phía khu rừng đi sâu vào bên trong, men theo vết tích lúc trước hắn bị đánh bay vào.
Sau hơn mười hô hấp, hắn và nàng đã tới nơi.
Lưu Phong đột nhiên cảm thấy áo mình bị giật nên hắn nhìn xuống, thì thấy khuôn mặt nàng đã đỏ chót trên đầu còn nổi lên một ít khói trắng, nàng nói nhỏ: “Ngươi có thể thả ta xuống được chưa.”
Hắn liền thả nàng xuống, chân nàng vừa mới chạm đất, thì hắn lập tức lùi lại ba bước khiến nàng không hiểu thấu.
Lưu Phong lập tức cười khan: “Không sao, chỉ là thói quen.”
Sau đó, hắn liền đi đến gần cái khung gỗ, lấy ta kéo mạnh lên khiến cho cái khung gỗ bị kéo lên được một cút thì mặt đất lại nứt toái ra những cái rãnh lớn.
“Ồ” hắn kêu lên một tiếng.
Hắn nhận ra, sau khi kéo khung gỗ lên thì hắn thấy được phía dưới nó có một cái mật đạo.
Lưu phong liền quay đầu lại phía cô gái nói: “Nàng nói mật đạo này sẽ thông đến đâu.”
Nàng liền lắc đầu.
Lòng hiếu kỳ của hắn liền nổi lên, lấy tức kéo lấy tay nàng nhảy xuống.
Trong mật đạo xâu không thấy đáy vang lên một tiếng “AAAAA..” thật dài.
Lúc đó, Lưu phong thầm nghĩ, mật đạo này thật sâu rơi tự do gần ba phút rồi mà vẫn chưa thấy đáy, khiến hắn không khỏi mừng lên, có khi lại rơi vào Linh mạch hay bảo Tàng gì gì đó.
Chưa kịp mừng thì đã đáp đất.
“Ầm!!” cú rơi khá mạnh, khiến mặt đất bị nện thành một hố có nửa trượng sâu.
Bụi bay mù mịt, khiến hắn không thấy phía trước có gì, liền thả thần hồn ra thì chỉ có thể dò xét được trong phạm vi ba, bốn trượng, khiến hắn không khỏi há hốc mồm.
Còn phía sau hắn, cô gái nheo mắt lại nhìn về phía trước, nhưng cũng không thấy gì bèn lắc đầu.
Còn Lưu Phong đứng một bên, mặt đã trấn định lại, nhưng mắt của hắn bắt đầu lấp lánh lên lòng hiếu kì của hắn lại nổi lên liền kéo nàng chạy thật nhanh về phía trước, đi được hơn hai dặm thì hắn thấy một cánh cửa đá cao hơn mười trượng trước mặt.
Hắn lập tức thả tay cô gái ra lập tức đi tới trước cánh cửa đá dùng sức đẩy ra .
"Ầm..Ầm..."
sau khí mở ra thì điều làm hắn kinh ngạc hơn là phía trước hắn không còn là hang động đen tối mà là một không gian tiên cảnh, một khu rừng um tùm rậm rạp xa xa không thấy điểm kết thúc, tuy đây là đang ở dưới lòng đất nhưng vẫn có anh sáng như trên mặt đất.
Lưu Phong liền phóng tầm mắt nhìn, trong Đan Điền hắn viên châu đột nhiên phản ứng, như đang ra hiệu hắn chạy thẳng về hướng Bắc năm trăm dặm liền có bảo vật.
Lập tức quay người lại nói với cô gái: “Tiểu cô nương chúng ta đi tầm bảo thôi nào.”
Nàng liền trả lời: “Ừm.”
Hắn liền nhảy xuống khu rừng, đáp đất một cách nhẹ nhàng, chuẩn xác đến từng mi li mét.
Sau đó cô gái cũng hạ xuống, hắn liền bắt đầu chạy một mạch về phía Bắc trên đường đi hắn còn hái được rất nhiều dược liệu như: Linh Nhai Thảo vạn năm, Chu quả vạn năm, Cao Hoàng Nguyên thảo mười vạn năm,...
Thu hoạch ngoài ý muốn là Vũ Nguyên Thành Đỉnh quả, loại này có thể tăng lên phẩm chất của linh thể, khiến Linh thể hắn đột phá đại thành lên viên mãn Linh thể.
Bởi vì, hắn có Linh Thể thể chất nên có thể chịu được khí tức của hỗn độn.
Lúc nãy, hắn vì hái Thành Đỉnh quả mà đụng độ với một con thập giai yêu thú Độc Giác Ngưu, con yêu thú này cường hãng hơn yêu thú bên ngoài kia hai đến ba lần, khiến hắn có một trận đánh long trời lở đất mọi vật trong bán kính một trăm dặm đều hóa tro tàn.
Nhưng trận đánh chỉ kéo dài được gần mười phút thì kết thúc con yêu thú bị đánh cho không ra hình dáng nguyên thần của nó định bỏ chạy cũng bị hắn bóp nát.
Hắn liền được lợi một quả tinh hạch hung thú thập giai, dù sao tinh hạch của yêu thú thập giai khi bán cũng có giá không rẻ xíu nào, Bởi vì, yêu thú đại thừa cấp bậc thì giết chả dễ dàng gì.
Hắn bây giờ, bảo vật không thiếu nhưng chỉ thiếu mỗi linh thạch, vì hắn cần lượng lớn linh thạch để làm một tòa Cửu Tinh Nhật Nguyệt Trận, phải áp chế xuống Sát Khí do thiếu hụt pháp quyết để lại hậu di chứng.
Nếu không ngày đó đến hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì mất.
Nếu có Ngũ Nhật Thảo thì phải hơn mười cây mới có thể bù đắp tạm thời pháp quyết trong đêm đó.
Hắn liền lấy túi trữ vật ra nhìn vào, liền không khỏi cười khổ hắn bây giờ chỉ có hai cây.
Không biết khi nào mới tập hợp đủ mười cây đây.
Cô gái lập tức đi đến bên hắn dò hỏi: “Ngươi đang lo lắng chuyện gì sao.”
Lưu Phong liền trả lời: “Không sao, chúng ta đi tiếp thôi.”
Hai người một nam một nữ bắt đầu phi hành, cứ men theo hướng Bắc.
Khoảng hai canh giờ sau.
Một ngôi đền, hai người liền hạ xuống, quan sát xung quanh không thấy nguy hiểm gì lập tức đi vào ngôi đền thì thấy trong ngôi đền có một bộ xương trên tay còn nắm theo nửa miếng đồng, bên trên còn khắc hai con thú bên trong tứ linh.
Lưu Phong đi đến, lấy đi mảnh đồng trên tay bộ hài cốt thì đột nhiên thấy một mảnh giấy.
Hắn liền cầm lên và đọc: “Nếu có người thấy được mảnh giấy này có nghĩa là ta đã chết, Ta trên người chỉ còn một miếng cổ đồng này và một cái giới chỉ, trong đó chứa hết tâm huyết đời ta, mong ngươi có thể giúp ta một việc, chắc ngươi có thể thấy sau lưng ta có một cái quan tài, trong đó con gái ta đang ngủ say mong ngươi có thể chăm sóc nó thay ta, nếu được thì thành thật cảm ơn ngươi.”
Hắn vừa đọc xong, thì mảnh giấy và bộ xương kia bắt đầu hóa thành bụi, không khỏi thầm chắt lưỡi.
Lưu Phong liền đi lại bên quan tài, lật nắp ra thì thấy một cô bé cỡ hai tuổi tóc đen ngũ quan tinh xảo, đang ngủ say hắn liền bế cô bé lên.