với Khô Lâu đây là một ngày bình thường của hắn, hằng ngày ra Luyện Võ Trường làm hình nhân sống để người của Độc Giác Gia luyện quyền, sau đó hắn đem thức ăn về nhà.
vòng lập đó cứ diễn ra thường ngày cho đến một hôm.
Sáu giờ ba mươi chiều ngày ba mươi, tháng sáu, năm hai trăm theo lịch của ma tộc, như mọi hôm hắn đem thức ăn về nhà, khi về đến nhà hắn không thấy mẹ hắn ở đó, chỉ thấy phía dưới sàn nhà là một thứ bị che bởi phủ bởi một lớp vải trắng mỏng ở ngoài.
Khô Lâu hắn chỉ thấy Ái nhi đang ôm cái thứ đó và khóc, không khí trong nhà lúc này bổng nhiên u ám đến lạ.
Khô Lâu hắn nhìn chằm chằm Ái Nhi, cũng không lâu để nàng nhận ra được sự hiện diện của Khô Lâu.
Nàng ôm Khô Lâu khóc thật to: “Khô Lâu ca ca, Mộc Kiều mẫu thân nàng chết rồi”
Khô Lâu mặt hắn vẫn lạnh như băng mở miệng hỏi Ái Nhi: “ tại sao? Mẫu thân chết?” giọng của Khô Lâu lúc này lạnh như băng, khuôn mặt hắn vẫn không cảm xúc
Ái Nhi bất ngờ nhìn chằm chằm Khô Lâu: “Huynh nói được sao?... Không phải…” Ái Nhi nói với Khô Lâu, nàng bất ngờ vì Khô Lâu hắn nói được nhưng trong giọng nói của nàng không mang một tí niềm vui nào ngược lại còn chứa vô tận bi thương.
Khô Lâu nhìn Ái Nhi: “ Ái Nhi trả lời ta” Khô Lâu hắn nhìn chằm chằm Ái Nhi trong mắt hắn ẩn hiện sát khí.
Ái Nhi run run người nước mắt nàng không ngừng chảy ra, nàng nhỏ giọng nói với Khô Lâu nói: “mẫu thân bị… người khác giết”
"Là ai?" Khô Lâu khuôn mặt hắn vẫn không cảm xúc hắn nhìn tử thi của mẫu thân hắn
"Là Tử Khuyết" Ái Nhi nói trong giọng nói và khuôn mặt của nàng mang đầy căm phẫn mặt, nàng căm phẫn bởi vì mẹ nàng bị giết còn bở vì hình phạt dành cho người trong tộc khi giết chết người nhà của hình nhân sống nói phạt nhưng mà cũng không phải phạt, người giết chỉ bị bỏ đói một ngày, người bình thường bị vậy còn không thể chết nói chi đến tu luyện giả?
Nghe vậy tay Khô Lâu liền đi đến vỗ vai Ái Nhi, khuôn mặt hắn tỏa ta vẻ ôn nhu nhìn nàng: "đừng buồn, thù này huynh sẽ trả"
Nói xong hắn bước lại gần tử thi của Mộc Kiêu mở màng che màu trắng ra thì môi và tay hắn siết chặt lại đến nỗi có máu rỉ ra máu.
Tử Thi của Mộc Kiêu lúc này nhìn không ra được nàng nữa rồi, Khuôn mặt nàng lúc này xưng phồng lên đó là dấu vết của việc bị đánh đập, trên cổ của nàng có dấu răng người, trước khi chết có thể đã bị xâm hại qua.
Lúc này Khô Lâu hắn quỳ xuống trước tử thi của Mộc Kiêu, giọng hắn khàn khàn nói lên: "nhi tử bất hiếu không bảo vệ được người, nói xong hắn liền quay qua bên Ái Nhi nói: "việc huynh có thể nói chuyện, muội đừng nói cho ai khác"
"Vâng" Ái Nhi nhẹ nhàng đáp hắn, mắt nàng vẫn thấm lệ nhìn Khô Lâu: "muội tin huynh sẽ trả thù được cho mẫu thân".
.......
Sáng Hôm Sau
Ngay lúc này tại Tàng Kinh Cát của Độc Giác Gia có một nhóm người lau dọn, bọn họ ăn mặc rách rưới, trên tay cầm theo cây chổi những người này ánh mắt vô hồn có vẻ đã bị đoạt đi mất Linh Trí tất nhiên trong đó có cả Khô Lâu, tất cả những người ở gia tộc này ngoại trừ muội muội của hắn thì không có ai biết hắn đã mở Linh Trí, nhưng mà hắn vẫn còn một bí mật nữa đó là hắn sắp vào Luyện Ma tầng một tiến vào hàng ngũ tu sĩ.
Nói là sắp tiến vào vì thân thể của hắn đã được rèn luyện hơn chục năm qua đủ để trải qua luyện ma mà không bị bạo thể, đương nhiên những người ở luyện võ trường của Độc Giác Gia đa số chỉ nữa bước Luyện Ma đó cũng là lý do hắn có thể còn sống sót qua những trận làm bao các.
Hôm nay nhóm của hắn được cử tới đây để lau dọn Tàng Kinh Các vì bọn hắn nghĩ là những kẻ ở đây đều không có Linh Trí nên không thể đọc trộm Kinh Thư.
Khô Lâu Liếc Nhìn Tàng Kinh Các mục đích của hắn hôm nay đến đây không phải là lau dọn mà là để học lén kinh thư, hắn biết chuyện này rất nguy hiểm, khi bị phát hiện có thể sẽ liên lụy Ái Nhi, còn nữa nếu tu luyện sai hướng sẽ bị bạo thể dẫn đến chết, biết vậy nên Khô Lâu hắn sững người lại một chút sau đó tâm hắn liền kiên định: 'ta còn gì để mất?' nghĩ vậy hắn liền nắm chặt cây chổi trong tay tiến vào Tàng Kinh Các.
Khi vừa mới bước vào cảnh tượng đập vào mặt hắn chỉ có thể dùng từ hùng vĩ để diễn tả, hàng trăm nghìn cuốn kinh thư nghìn kệ sách ở mỗi tầng mắt hắn bỗng nhiên tỏa sáng lên nhưng rất nhanh bị khuôn mặt vô cảm che đậy lạilại