Chương 2: Khô Lâu

“tha mạng, đừng giết ta”

trong luyện võ trường của Độc Giác Tộc những tiếng rên la thảm thiết vang lên, những sinh vật ở nơi này tuy giống người nhưng không giống người những sinh vật này, tuy có ngũ quan, tay chân nhưng người có vảy, kẻ thì tóc của hắn là những con rắn, nhưng khi lướt nhìn vào thì sẽ nhận ra ngay những kẻ trên đầu có sừng, một cái sừng trong rất giống sừng tê giác nhưng nhỏ hơn rất phù hợp với khuôn mặt của họ, những kẻ mang sừng này đè đánh những người khác họ, nhưng những người khác họ không nói gì cả chỉ biết rên la và cầu sinh tha mạng.

“Khô Lâu, sao ta đánh ngươi mà ngươi không rên cũng không la?” người nói câu này trên đầu có sừng, nhưng trên chiếc sừng của hắn có những hoa văn màu vàng trong rất khác với những người khác trên người khí tức tỏa ra khiến người khác sùng bái mà quỳ xuống, hắn tên là Tử Thanh là gia chủ tương lai của Độc Giác Tộc.

Dưới chân hắn có một kẻ đang nằm, kẻ trên thân mặt một bộ áo rách rưới được vá lại bằng những mảnh vãi khác nhau, hắn không động đậy nằm dưới đất tổng quan kẻ này trong rất giống con người nhưng bên má phải của hắn là một mảng xương, hai bàn tay cũng là xương, trước ngực hắn có một tia sáng màu đỏ xuyên qua lớp áo của hắn, đúng hắn chính là trong miệng Khô Lâu một phần hắn lấy tên này vì gia đình hắn không có quyền đặt tên cho hắn, cũng có một phần hắn là khô lâu tộc chủng tộc thấp kém nhất ma giới lãnh địa này.

“Thiếu Gia, buổi tập quyền hôm nay kết thúc tại đây, có ba người chết, hai kẻ là Ma rắn tộc, một kẻ là Nhân Ngư Tộc” một kẻ trên đầu cũng có sừng lên nói nói Tử Thanh

“Khô Lâu tới đây được rồi, lần sau ta lại gặp ngươi” Tử Thanh nói xong hắn nhìn Khô Lâu sau đó rời đi, khi hắn vừa rời khỏi những kẻ khác ở đó diều la lớn lên vì sung sướng

“Không chết rồi hahaa ta còn sống haha” tiếng mừng la vang vọng toàn võ trường.

Nhưng kẻ gọi khô lâu hắn vẻ mặt không vui mừng hắn cũng không nói, trong hắn giống như một hình nhân biết đi vậy.

“Những kẻ còn sống, đến lấy lương thực” Một Độc giác tộc nhân khác mang một bao tải đến giửa quãng trường hắn vừa đánh chuông vừa hét to lên, những kẻ khác cứ như ma đói gặp được thức ăn liện chạy nhanh lại chụp lấy phần của mình, Khô Lâu hắn cũng không ngoại lệ hắn cũng chạy thật nhanh lại dành lấy phần lương thực của mình, hắn lấy được một bao nhỏ đầy, không phải vì hắn tham lam mà là hắn có lý do của mình.

Trong Độc giác gia tộc, có một khu tập trung dành cho gia đình của những kẻ bị đánh lúc nãy, trong đó có cả nhà của Khô Lâu

“Khô Lâu con về rồi à” Mộc Kiêu nàng chính là mẹ của khô lâu, nàng là một trung niên tầm bốn mươi xuân, khuôn mặt nàng đầy những nép nhăn, nàng cũng giống như khô lâu, cơ thể nàng có những mãng xương.

“khô lâu không trả lời thay vào đó là đưa bao thức ăn mới lấy được ra” khi Mộc Kiêu mở bao ra thì trong đó có rất nhiều gián.

tuy nói là gián rất ghê tởm, nhưng lúc này đối với hoàn cảnh gián là nguồn thức ăn, nguồn dinh dưỡng duy nhất cho họ, không phải chỉ với gia đình họ đâu, mà là bất cứ gia đình của nô lệ nào thì đây cũng là nguồn thức ăn duy nhất.

“a hôm nay con đem về nhiều thức ăn quá nhỉ, Ái Nhi ra ăn này con” nói xong từ sân nhà có một cô bé đang đi từ từ ra ôm chằm lấy khô lâu: “Khô Lâu ca ca về rồi” Cô bé vừa nói xong câu ôm chằm lấy khô lâu, nàng mỉm cười thật tươi, nàng tên là Mộc Ái Nhi là con của Mộc Kiêu cũng như là em của Khô Lâu.

Khô Lâu hắn không đáp chỉ lẳng lặng đi xuống bếp lấy ba cái bát bằng gỗ đem ra chia đều những con gián bên trong bao cho ra người, hắn không nói gì chỉ nhè nhẹ đưa tay xuống mà bắt những con gián còn sống bỏ vào miệng nhai rột rột.

Mộc Kiêu cùng Mộc Ái Nhi cũng không nói gì ngồi xuống bàn mà ăn, thấy Khô lâu hắn không đáp gì, Mộc Kiêu khuôn mặt thấm thoát buồn.

vì nàng đã hy sinh khô lâu từ khi mới sinh ra, Khô Lâu Tộc vốn là một chủng tộc thấp kém, hoàn toàn không có khả năng sinh hoạt trong thành trì, càng không có khả năng sinh hoạt trong Độc Giác Gia Tộc, nàng và gia đình của nàng vào đây cũng bởi vì, nàng hy sinh khô lâu để làm người để bọn họ luyện quyền, còn phần nàng thì cũng lâu lâu sẽ đi ra ngoài thành để thu nhặt thảo dược cho gia tộc.

nàng vì vào thành trì này để có một cuộc sống an toàn, nàng đã phải hy sinh Khô Lâu từ lúc còn nhỏ để làm nô lệ cho Độc Giác gia, khi Khô Lâu vừa mới sinh ra, hắn đã bị rút đi thần hồn và sinh mệnh bản nguyên để vào một cái lọ, chỉ chừa lại một ít thần hồn để hắn di chuyển và hoạt động cho giống một con người, nhưng không thể sản sinh thần trí.

“Khô Lâu ta xin lỗi con” nàng nhìn Khô Lâu trong miệng đang nhai những con gián mắt nàng dần rơi những giọt lệ xuống miệng nói.

Ái Nhi ngây thơ hỏi nàng: “tại sao mẹ khóc?, Khô Lâu ca ca huynh thật hư làm mẹ khóc rồi kìa!!!” Ái Nhi nàng quay qua đánh nhẹ vào vai Khô Lâu.

Khô Lâu hắn cũng dần dần ngẩng đầu lên nhìn Mộc Kiêu, khuôn mặt hắn vẫn không có cảm xúc nào, đôi tay của hắn nắm lấy tay áo lao nước mắt cho nàng.

nàng bàn tay nắm nhẹ bàn tay của Khô Lâu vào má nàng bàn tay bằng xương, khô lâu tộc tuy từ lâu người đã lạnh, không thể nào có được nhiệt độ mà nhân loại có được, nhưng khi má vừa chạm vào tay của Khô Lâu Mộc Kiêu nàng cảm nhận được một hơi ấm từ tay hắn, mắt của nàng dần dần ngừng khóc, nàng chỉ nhè nhẹ mỉm cười khuôn mặt ấm áp nhìn Khô Lâu nói: “cảm ơn con” trong lòng nàng cảm thấy có lỗi với con mình nhưng không có cách nào bù đắp nàng chỉ có thể nói câu cảm ơn một câu cảm ơn từ tận đáy lòng của mình.

“Vâng” Khô Lâu đáp nàng, giọng hắn lạnh như băng không có cảm xúc, lúc này nàng bất ngờ buông tay Khô Lâu ra mắt mở to nhìn hắn: “ con vừa nói cái gì cơ?”

Khô Lâu không đáp hắn vẫn im lặng ăn mấy con gián trong bát gỗ của mình

Mộc Kiêu nàng thở dài nói: “chắc ta nghe nhầm rồi”.