Chương 17: Trần Tri Bạch (2)

Chương 17: Trần Tri Bạch (2)

"Ta đến đây vì Lý cô nương!"

Thân thể Trần Tri Bạch hơi nghiêng, nhìn Lý Lam Thanh ôn hòa nói: "Ngu đệ Tri An, hôm nay đã khiến Lý cô nương phải chịu khổ!"

Lý Lam Thanh ‌sửng sốt.

Kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà tới trước mắt

Lúc trước, trong một nháy mắt Lý Lam Thanh cũng từng nghĩ đến tới nam nhân này đến đây vì mình, chỉ là nàng đã bỏ qua khả năng này trước cả Khương Bạch Hổ. ‌

Nàng không xứng!

Không nghĩ tới hắn lại thật sự đến đây vì chính mình?

Khương Bạch Hổ thì ra vẻ khổ sở nói: "Tiên sinh, tiểu Thanh nhi là hoa khôi Thanh Nhạc Phường, Trần Tri An đầu tiên là đánh người của ta bị thương, sau đó lại cướp đi nàng trước mặt bao người.

Nếu như thiếp ‌thân không có bất kỳ hành động gì thì thanh danh ta tốn công gây dựng hơn mười năm tại thành Trường an xem như ném đi.

Đổi lại là ngài thì ngài ‌sẽ tuỳ tiện thả người sao?"

Lúc trước Khương Bạch Hổ không có thăm dò rõ ràng nội tình của Trần Tri Bạch nên không dám vọng động, lúc này biết hắn đến là vì Lý Lam Thanh, trong nháy mắt đã có cách đối phó.

Quân tử khả khi chi dĩ phương.*

(Tạm dịch: Quân tử đa số đều rất ngay thẳng, có thể dùng lễ nghĩa để lấn ép.)

Nếu như Trần Tri An ở chỗ này.

Chắc chắn sẽ cảm thán một câu quả nhiên không nên nói đạo lí với nữ nhân, sau đó vỗ xuống một bàn tay rồi trực tiếp cướp người đi.

Đáng tiếc.

Trần Tri Bạch không phải là Trần Tri An.

Hắn rất là nghiêm túc suy nghĩ một lát mới ôn hòa nói: "Theo ta được biết, Tri An đã dùng bố mươi lượng bạc chuộc thân cho Lý cô nương, căn cứ vào pháp luật Đại Đường, Lý cô nương đã là người tự do.

Nếu như thế, Khương cô nương không có lý do bắt nàng phải ở lại tại Túy Khách Lâu. . ."

"Đó là hắn ép mua ép bán!"

Khương Bạch Hổ tựa như một cô vợ nhỏ chịu oan khuất: "Tiểu Thanh nhi là hoa khôi của Thanh Nhạc Phường, doanh thu một ngày cũng không chỉ bốn mươi lượng bạc, làm sao chúng ta lại bán nàng?

Tiên sinh cứng rắn nói bốn mươi lượng đã đủ để mua tiểu Thanh nhi cũng được.

Ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.

Lại là quả phụ sống một mình, cũng không thể chống lại đám nam tử các ngươi.”

"Việc này phải xem ý tứ của Lý cô nương, nếu như Lý cô nương không tình nguyện được chuộc thân thì Tri An cũng sẽ không ép nàng đi cùng.

Cho nên. . ."

Trần Tri Bạch nhìn Lý Lam Thanh hỏi: 'Lý cô nương, ngươi muốn rời đi cùng tại hạ, hay là tiếp tục ở lại Túy Khách Lâu?"

Lý Lam Thanh nhìn Khương Bạch Hổ một chút.

Lại nhìn Trần ‌Tri Bạch một chút.

Trong lòng vừa sợ hãi lại có chút đắc ý nho nhỏ.

Hai cái đại nhân vật trông mong chờ sự lựa chọn của mình, chỉ sợ cũng là chuyện độc lạ trước nay chưa từng có trong giới câu lan.

"Lý cô nương không cần lo lắng vấn đề an toàn, ngươi chọn Tri An cũng tốt, Khương cô nương cũng được.

Bọn hắn cũng sẽ không bởi vì lựa chọn của ngươi mà tức giận."

Lời nói của Trần Tri Bạch rất nhẹ nhàng.

Ở trong tai của Lý Lam Thanh nghe cứ như là gió xuân, thế nhưng khi rơi vào trong tai Khương Bạch Hổ, phảng phất như là thánh chỉ.

Trong lòng nàng không thể sinh ra bất kỳ suy nghĩ chống đối, trong lúc nhất thời càng không dám mở miệng nói chuyện.

Đây là hứa hẹn của một vị Tông Sư.

Có lời hứa hẹn này, Lý Lam Thanh thậm chí đã có thể trực tiếp rời khỏi giới câu lan, trở thành người tự do đúng nghĩa.

"Tiên sinh, ta đi với ngươi!"

Lý Lam Thanh do dự một chút, đi đến bên cạnh Trần Tri Bạch.

Nàng mặc dù chỉ là nữ tử câu lan, chưa từng đọc sách ,cũng không hiểu đạo lý to lớn gì.

Nhưng nàng hiểu rõ, nếu như không phải Tiểu Hầu gia đưa mình ra khỏi Thanh Nhạc Phường thì mình vĩnh viễn không có khả năng nhìn thấy loại người như Khương Bạch Hổ và Trần Tri Bạch.

Huống chi Tiểu Hầu gia hứa hẹn một tháng cho nàng ba trăm lượng bạc, còn có bảy ngày ngày nghỉ!

"Khương cô nương, ta mang Lý cô nương đi, đêm nay đã đắc tội rồi."

Trần Tri Bạch khẽ gật đầu với Khương Bạch Hổ, nhẹ nhàng đặt quyển sách mà hắn mang theo ở trước cửa, quay người rời đi.

Khương Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.

Cho đến khi hai người đã rời khỏi, Khương Bạch Hổ mới đi tới cửa nhặt lên quyển sách trên mặt đất, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại: "Bạch Hổ Kinh tổng cương! !"

Bạch Hổ Kinh chính là bí mật bất truyền của Khương thị.

Vạn năm trước lão tổ Khương thị quan sát Thần thú Bạch Hổ mà thành đạo, bước vào Thánh Nhân, trấn áp đương đại.

Vì thế bây giờ mới có thế gia Khương thị truyền thừa vạn năm tại Lang Gia.

Hơn năm ngàn năm trước sau khi Thánh Nhân tọa hóa, Bạch Hổ Kinh tổng cương cũng biến mất từ đó.

Những năm này mặc dù Khương thị cũng tu hành Bạch Hổ Kinh, thế nhưng vì thiếu đi tổng cương quan trọng nhất, không có cách nào tự thành hệ thống.

Đừng nói là Thánh Nhân cảnh, ngay cả Phản Chân cảnh cũng đã rất lâu rồi chưa có ai có thể đạt đến.

Nhưng bây giờ.

Bạch Hổ Kinh tổng cương Khương gia tìm hơn năm nghìn năm mà không được lại bị người tiện tay để lại trước cửa nhà mình.

Hơn nữa lại chỉ là để đổi lấy một người nữ tử câu lan?

Mặc cho Khương Bạch Hổ có trí thông minh vô cùng cao nhưng nghĩ đến chuyện này cũng cảm thấy vô cùng hoang đường.

Nhìn hai bóng người đang dần đi xa, nàng yếu ớt thở dài: " Nếu ngươi sớm lấy ra quyển sách này, khỏi cần nói để tiểu Thanh nhi đi theo ngươi, coi như là ngươi muốn lão nương đi theo ngươi, cũng không phải là không thể.”

Ngơ ngác nhìn hồi lâu.

Khương Bạch Hổ cất kinh thư vào nhẫn trữ vật, ngón tay hơi động lập tức có kiếm khách áo trắng chạy đến.

Chính là hai vị kiếm khách hôm nay xâm nhập phủ An Dương vương.

Đáy mắt bọn hắn ẩn giấu đi sự tức giận, trường kiếm trên lưng run rẩy không ngừng.

Nếu như không phải vừa rồi Khương Bạch Hổ ‌âm thầm quát bảo ngưng lại, bọn hắn đã sớm rút kiếm xông lên.

Chủ nhục thần tử.

Thân là kiếm thị của tiểu ‌thư, lại để cho người ta nghênh ngang xâm nhập khuê phòng của chủ nhân. Đây không thể nghi ngờ là sự nhục nhã trần trụi đối với bọn hắn.

"Chuyện xảy ra tối hôm nay, bất kỳ người nào đều không được phép lộ ra nửa phần."

Khương Bạch Hổ không thèm để ý đến sự phẫn nộ của bọn hăn, khẽ liếm bờ môi đỏ mọng nói: "Mặt khác, sau này gặp người của Trần Lưu Hầu phủ. . .nhượng bộ lui binh!'

"Vâng!"

Hai vị kiếm khách tức giận lui ra.

Lại có một lão giả lưng gù hiện ra thân hình, sắc mặt nặng nề nói: " Lão nô nhìn không thấu cảnh giới của Trần Tri Bạch, không nghĩ tới Trần Lưu Hầu chỉ là một cái bao cỏ, lại có thể sinh ra được yêu nghiệt bực này. . . thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước."

"Phúc bá, lời này về sau đừng nói nữa!"

Khương Bạch Hổ lạnh nhạt nói: "Một người tu hành hơn ba mươi tuổi chí ít Tông Sư cảnh người, tất cả thế gia môn phiệt trong Đại Đường lại có mấy nhà có khả năng này?

Trần A Man có thể dạy dỗ ra loại nhân vật như Trần Tri Bạch, sao có thể chỉ là một cái bao cỏ như lời thiên hạ đồn đoán."

Sắc mặt Phúc bá biến hóa: "Trần A Man đang giả ngu?

Nếu như Trần A Man đang giả ngu, vậy năm đó Khương Hoa Vũ dẫn Chu Uyển Nhi tới cửa từ hôn, thậm chí lão Ngũ hiện thân uy hiếp.

Không được, ta phải lập tức phi kiếm truyền tin cho Ngự Kiếm Tông và Lang Gia, để bọn hắn sớm nghĩ cách."

Ngón tay Phúc bá nhặt lên một thanh kiếm nhỏ bằng ngọc, chuẩn bị đem chuyện tối nay truyền trở về.

Chợt thấy một bàn tay thon dài nắm lấy tiểu kiếm: "Phúc bá, việc của Khương lão ngũ và Ngự Kiếm Tông thì liên quan gì đến Khương Bạch Hổ ta?

Không biết từ khi nào mà ngươi lại trở thành kiếm thị của Khương lão ngũ rồi?"

Sắc mặt Phúc bá đột biến, quỳ rạp trên đất: "Lão nô vĩnh viễn là kiếm thị của phụ thân ngươi, chỉ là chúng ta đề là người Khương thị. . ."

"Tự bọn hắn tự tìm cái chết, không ai có thể cứu!

Đây là lời bình luận năm đó gia chủ Khương gia nói về phụ thân của ta, hôm nay ta trả lại hắn!"

Khương Bạch Hổ lạnh lùng nhìn Phúc bá, bờ môi mím chặt thành một đường thẳng.

"Chính mình cầu chết, không ai có thể cứu. . ."

Phúc bá thì ‌thào nói nhỏ.

Nhớ tới thiếu gia bị ghim chết trước cửa lớn của Khương thị, nước mắt tuôn đầy mặt, cất đi kiếm ngọc trong tay, khàn giọng nói: "Lão nô đã biết. . ."