Chương 16: Trần Tri Bạch

"Tam đệ, ngươi muốn ‌ta giúp như thế nào?"

Chờ Trần Tri An khóc đủ rồi, Trần Tri Bạch ôn hòa hỏi.

Mặc dù biết rõ Trần Tri An đang giả vờ, nhưng Trần Tri Bạch cũng không vạch trần.

Đưa khăn tay để hắn lau nước mắt, yên tĩnh chờ hắn nói tiếp.

Trần Tri An ngẩng đầu nhìn người đại ca vẫn luôn luôn ôn hòa này, bỗng nhiên có chút do dự, không biết có nên kéo hắn vào chuyện này hay không.

Đại ca nhìn bình thường như thế.

Vạn nhất chỉ là mình đoán sai, vạn nhất hắn không phải là đại lão ẩn thế thì sao?

Để một người bình thường đi tìm Khương Bạch Hổ, chuyện này không khác gì đưa đồ ăn tới cửa.

Hắn vừa nghĩ đến đây, lại lập tức nghĩ đến cây rụng tiền của mình còn đang chờ cứu mạng, nửa điểm do dự ttrong thoáng chốc tan thành mây khói. Hắn ‌nghiêm mặt nói: "Đại ca ngươi đọc sách nhiều, ngươi đi khuyên nhủ con mụ điên kia, dùng tình cảm và lý lẽ để cảm hóa nàng. Nói nàng trả lại Lý Lam Thanh cho ta đi!"

Trần Tri Bạch không cự tuyệt, ôn hòa nói: "Vi huynh đi một chuyến, nhưng không thể bảo đảm có thể thành công!"

Trần Tri An đại hỉ, hắn cũng chỉ muốnthử một lần, không nghĩ tới Trần Tri Bạch đồng ý dễ dàng như vậy.

Dù sao trong trí nhớ của hắn vị đại ca này là lão trạch nam, quanh năm suốt tháng cũng không thấy hắn ra cửa lần nào.

Chính sự nói xong, Trần Tri Bạch lại quay đầu tiến vào Tàng Thư Các, nói là muốn tìm một quyển sách đem đi làm quà.

Mặt Trần Tri An xạm lại.

Lần thứ nhất gặp mặt lại tặng một quyển sách, huống chi còn là gặp một người quả phụ?

Bất quá hắn nghĩ đến đại lão tóm lại là không giống với người thường, cũng mặc kệ hắn, không có nhắc nhở.

Thừa dịp đại ca đi chuẩn bị lễ vật, Trần Tri An chạy tới thiên phòng, kiên trì tìm đến lão quản gia.

Mặc dù không biết lão quản gia có cảnh giới gì, coi như chỉ bằng bước chân xuất quỷ nhập thần và tuổi thọ đặc biệt có thể kéo.

Trần Tri An suy đoán lão âm so này cũng không phải loại người lương thiện.

Dù sao cũng là lần thứ nhất đại ca xuất thủ, vẫn là dẫn theo một đạo bảo hiểm tương đối tốt.

Nghe được ý đồ đến của hắn, lão quản gia nâng lên mặt mũi tràn đầy nếp nhăn nở nụ cười thâm ‌trầm, không đồng ý nhưng cũng không từ chối.

Thây vậy, Trần Tri An coi như hắn đã đáp ứng.

Lòng tràn đầy vui vẻ trở về thư phòng cảu mình, nhẫn tâm cự tuyệt bốn vị tỷ tỷ Xuân Hạ Thu Đông có lòng tốt tự tiến cử cái chiếu.

Trong khoảng thời gian này hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, toàn lực kiếm tiền. Nữ nhân chỉ có thể ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của hắn, làm sao có thời giờ rút kiếm.

. . .

Giờ Hợi là thời gian cấm đi lại ban đêm trong Thành Trường An.

Theo tiếng trống trong hoàng cung vang lên, thành Trường An phồn ‌hoa dần dần lâm vào yên tĩnh.

Người đi đường ‌trở về nhà, cửa hàng cũng đã đóng cửa ngừng kinh doanh.

Trên đường phố có vài tên cô hồn dã quỷ không nhà để về, đang chạy quanh bốn phía tránh né Thanh đạo phu (người dọn đường).

Hoàng thành Đại Đường, dưới chân thiên tử, không cho phép có tên ăn mày hay lưu dân tồn tại.

Chỉ là giữa ban ngày đuổi người quá khó nhìn, hình tượng không tốt.

Thế là trong bộ óc khác với người thường của kinh đô phủ doãn Vương Phú Quý chợt nảy ra một ý tưởng, sau đó thì chức nghiệp Thanh đạo phu ra đời.

Bọn hắn eo mang theo trường đao, tay cầm côn bổng, giờ Hợi vừa qua một cái thì cả tòa thành Trường An chính là thiên hạ của bọn hắn.

Trần Tri Bạch thừa dịp ánh trăng, chậm rãi đi trên đường Bạch Hổ.

Tướng mạo của hắn phổ thông, mặc thanh sam mộc mạc, dưới chân lại đi giày bằng vải, nhìn qua cũng không phải là hạng người có tiền có quyền.

Theo lý thuyết loại người như này dám bước trên đường Bạch Hổ vào thời gian giới nghiêm thì chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được đám Thanh đạo phu đặc biệt chiếu cố.

Hết lần này tới lần khác, đám Thanh đạo phu hung thần ác sát lại không để ý tới hắn, thậm chí dường như không nhìn thấy hắn.

Không có chút trở ngại nào xuyên qua trùng điệp cấm địa.

Trần Tri Bạch cầm một cuốn sách trong tay, đứng trước cổng Túy Khách Lâu ngước nhìn lên tầng thứ bảy!

"Khách quan, đã đến giờ giới nghiêm, nếu ngài muốn uống rượu thì ngày mai hãy đến sớm!"

Tiểu nhị đang thu thập tàn cuộc thấy Trần Tri Bạch đang ngơ ngác nhìn chằm chằm quán rượu nhà mình, rũ lấy một khối khăn lau đuổi người. ‌

"Tiểu nhị ca, ta không đến đây uống rượu."

Trần Tri Bạch nhấc nhấc lễ vật trong tay, ôn hòa nói: 'Ta tới đây cầu kiến chủ nhân của quý lâu - Khương tiểu thư, làm phiền Tiểu nhị ca thông báo một tiếng!"

Điếm tiểu nhị ‌nao nao.

Hai mắt hắn lập tức đánh giá Trần Tri Bạch từ trên xuống dưới‌, sau đó khinh thường nói: "Không nói đến giờ giới nghiêm, coi như là giữa ban ngày thì đông gia nhà chúng ta là người ngươi muốn thì có thể gặp sao?"

"Ngươi có biết vì sao nơi này lại tên là đường Bạch Hổ không?"

Trần Tri Bạch đàng hoàng nói: "Không biết, xin rửa tai lắng nghe!'

"Bởi vì tất cả cửa hàng trên con đường này đều ‌là của tiểu thư nhà chúng ta!"

Nói xong điếm tiểu nhị hất khăn lau trên vai, vẻ mặt đắc ý chỉ thẳng cửa ra vào quát lớn: "Nhanh chóng mà xéo đi, tiểu thư nhà ta vài phút kiếm trên trăm lượng bạc, ngươi xứng gặp sao?

Thật sự cho rằng đọc vài quyển sách thì chính là người đọc sách rồi?

Loại phế vật muốn ăn cơm chùa như ngươi lão tử đã thấy nhiều rồi."

Trần Tri Bạch thở dài.

Bước ra một bước, thân hình biến mất không thấy gì nữa.

Con mắt tên tiểu nhị kia bỗng nhiên trừng to, không thể tin nổi mà nhìn trên đường đi khôn có một bóng người, khàn giọng thét to: "Quỷ a!"

Trên tầng bảy, Khương Bạch Hổ đang nằm nghiêng trên giường hưởng thụ Lý Lam Thanh xoa bóp bỗng nhiên bật dậy, vẻ mặt lười biếng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Bàn tay trắng noãn kéo nhẹ vào hư không, chỉ một thoáng nguyên khí phun trào, kiếm khí gào thét.

Ba thanh tiểu kiếm mỏng manh vang lên tiếng ong ong như ve kêu.

Sau đó nhanh như chớp cắt rời không khí.

Soạt!

Cửa gỗ đặc chế của khuê phòng bị chém thành vô số mảnh vỡ, lộ ra một bóng người mặc thanh sam giản dị đứng ngoài cửa.

Đối mặt ba thanh tiểu kiếm mang sát ý lẫm nhiên, người kia không hề có bất kỳ động tác nào, chỉ là nhìn xem Khương Bạch Hổ mỉm cười ôn hòa.

Nhưng tiểu kiếm lại như là lâm vào trong vũng bùn.

Dừng tại trước ngực một thước, không thể tiến thêm.

"Ngươi là ai?"

Khương Bạch Hổ cảm thấy hoảng sợ, người này lặng yên không một tiếng động đi vào lầu bảy, thần niệm của mình lại không hề cảm ứng được chút nào.

Nếu như không phải nàng nghe được tiếng kêu của tiểu nhị, sau đó lại nhìn thấy cái bóng trên cửa sổ thì nàng căn ‌bản không phát hiện được người này.

Thậm chí dù cho Thiền Minh Kiếm toàn lực xuất chiêu cũng không thể khiến người này ra tay ngăn cản.

Hắn chỉ cần hơi cau mày, kiếm khí của mình đã không còn.

"Trần Tri Bạch gặp qua Khương tiểu thư, đêm khuya tới chơi có nhiều quấy rầy mong được tha thứ!"

Trần Tri Bạch hiếm thấy có chút xấu hổ, dù sao hiện tại Khương Bạch Hổ ăn mặc rất mát mẻ. Hắn thân là người đọc sách lại nhìn nữ tử nhà người ta ăn mặc hở hang thật sự không ổn.

Khi nãy hắn định thông báo một tiếng rồi mới đi lên, đáng tiếc điếm tiểu nhị không cho hắn cơ hội.

Mà sát ý của Khương Bạch Hổ lại quá nặng, trực tiếp đánh nát cửa ra vào.

Khương Bạch Hổ lại không phải là loại người e thẹn.

Nàng không hề để ý xuân quang đã lộ. Trong đầu nàng đang có vô vàn suy nghĩ, phân tích ý đồ đến của người này.

Đánh thì khẳng định là đánh không thắng người này.

Mặc dù nàng là Hóa Hư cảnh viên mãn, thậm chí bên trong lâu này còn âm thầm cất giấu cung phụng Hư Thần cảnh của Khương thị.

Nhưng đối mặt với nam nhân này.

Nàng biết không nửa phần phần thắng.

Nếu đã đánh không lại thì chỉ có thể nói chuyện.

Suy nghĩ một hồi, từ đầu đến cuối nàng vẫn không nhớ ra được mình đã trêu chọc vị đại năng này khi nào, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Hóa Hư cảnh dưỡng thần niệm, Hư Thần cảnh Âm thần du lịch, Thông Huyền cảnh thần hồn một thể thai nghén đạo chủng, Động Thiên cảnh đạo chủng tự thành thiên địa, phân tách Động Thiên.

Mới hồi nãy tên nam tử này chỉ nhíu mày đã phá toái toàn bộ kiếm khí của nàng, chí ít cũng là thần hồn viên mãn, Âm thần du lịch mà không tiêu tan.

Tăng thêm biểu hiện như lâm vào vũng bùn của Thiền Minh Kiếm lúc trước.

Nam nhân này ít nhất cũng là là dựng dục đạo chủng Thông Huyền cảnh, thậm chí còn có thể là tự thành thiên địa Động Thiên cảnh!

Loại nhân vật này.

Chỉ cần nàng đã từng quen biết hoặc là nghe qua danh tự thì tuyệt không có khả năng quên.

Nhưng hết lần này tới lần khác, trong đầu nàng không có nửa điểm thông tin về người này.

Trần Tri Bạch.

Danh tự ngược lại là rất quen, rất giống với Trần Tri An.

Trần Tri An, nàng cũng có chút xích mích với người ngày.

Chẳng lẽ?

Liếc một chút Lý Lam Thanh ủy khuất ba ba đứng bên cạnh, trong nháy mắt Khương Bạch Hổ đã bỏ qua suy nghĩ này.

Nhân vật có thể xưng là Tông Sư, làm sao lại vì một tên nữ tử câu lan ai cũng có thể làm chồng mà tìm tới cửa!

Tuyệt đối không có loại khả năng này!