Chương 2: Sao không vẫy đuôi

Bên trong kho đồ không có nhiều vật phẩm cho lắm, chỉ có một viên đan dược màu tím nhạt, một quyển trục hoàng kim, cùng với một chiếc đồng hồ màu bạc trông không mấy bắt mắt.

Phát giác Trần Quân nghi hoặc, hệ thống rất nhanh lên tiếng giải đáp giúp hắn.

"Hỗn Nguyên đan, vô thượng đan dược, tái tạo thân thể trở thành Hỗn Độn Nguyên Thể, tiềm năng vô hạn.."

"Thái cổ dẫn khí pháp, công pháp tu luyện thần cấp từ thời thái cổ, có thể tự hành tu luyện, chắt lọc tinh hoa thuần túy nhất trong thiên địa, làm ít ăn nhiều..."

"Mark 50, Iron Man cơ giáp phiên bản cải tiến, tích hợp trong hình dáng đồng hồ, công nghệ sinh học symbiote, bung và ráp quanh người dạng kim loại lỏng trong vòng ba giây, động cơ phản lực, đầy đủ tính năng chiến đấu cao cấp nhất, độ dẻo dai 99%, điều khiển bằng suy nghĩ, cho phép hình thành mọi loại vũ khí theo mong muốn..."

Hai cái đầu nghe không hiểu gì, Trần Quân chỉ biết là rất lợi hại, về phần Mark 50, hắn vừa nghe thấy liền biết rõ, đây con mẹ nó quả thật là một món đồ chơi trong mơ mà một tên fan Marvel như hắn thường xuyên nghĩ đến.

Lấy chiếc đồng hồ ra đeo lên trên tay, còn chưa thấy Trần Quân có hành động gì, mặt trên đồng hồ bỗng chói rực, sau đó từng đốm từng đốm kim loại lỏng màu bạc lúc nha lúc nhúc tản ra, theo cổ tay lan khắp cơ thể hắn.

Chỉ ba giây sau, toàn thân Trần Quân đã bị bao bọc bởi một bộ giáp màu đỏ vàng xen lẫn bắt mắt, chỉ có một số bộ phận mấu chốt như chỗ mắt, ngực là sáng lên, giống như có thể nhìn xuyên qua.

"Đỉnh vãi!"

Nhìn bàn tay của mình đã biến thành một cái nắm đấm kim loại màu đỏ, Trần Quân mừng rỡ thốt lên, sau đó hắn không do dự đi tới đấm mạnh một phát vào tường.

Rầm!! Rầm!!

Vách tường bê tông cứng rắn như thép thoáng chốc giống như biến thành đậu hũ, sau một tiếng ầm vang liền vỡ vụn ra, rơi lả tả xuống đất, để lộ một cái lỗ hổng to tướng.

Trần Quân nhìn lại, phát hiện nắm đấm của mình hoàn hảo không hao tổn gì, hắn cười cười hài lòng, sau đó rất nhanh thu hồi bộ giáp.

Mặc dù lúc này còn muốn khám phá hết các chức năng của Mark 50, nhưng Trần Quân biết nơi này không thích hợp để thử nghiệm, nếu không phải mới nãy quá mức kích động, hắn cũng không làm như vậy.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mấy tên bác sĩ cùng với y tá lao đến, nhìn xem vách tường vỡ vụn, một gã đầu hói liền nhíu mày quét mắt qua Trần Quân hỏi.

Trần Quân nơi nào chịu nhận, hắn liền làm mặt lạnh hỏi ngược lại.

"Cái này, tôi cũng muốn hỏi ông đây, bệnh viện làm ăn kiểu gì mà tường nhà cũ nát thế hả, không ai làm gì cũng sập, suýt nữa đè chết tôi rồi. Ông định tính thế nào đây, ??"

"Cái này.."

Trông thấy bộ dáng Trần Quân khó chiều như vậy, còn kém chút nói lời bắt bồi thường, đầu hói liền buồn bực gãi đầu.

Mặc dù hắn mười phần không tin lời nói ma quỷ của Trần Quân, đáng tiếc trong phòng không có Camera, hắn cũng chỉ có thể chịu nhún nhường, nếu không làm ầm ĩ ra được không bằng mất.

Nhìn thấy người xung quanh bắt đầu tụ tập, đầu hói liền phiền muộn phất phất tay.

"Được rồi, đều tản đi, tường phòng này thi công không tốt nên sụp đổ mà thôi. Không có gì hết, mọi người về vị trí làm việc..."

Trần Quân cũng không dây dưa làm khó, thuận thế liền nói.

"Thôi được rồi, việc này coi như xong, dù sao tôi cũng không sao hết. Ông đi làm thủ tục giúp tôi đi, tôi muốn ra viện."

"Được được."

Đầu hói gật đầu đáp ứng, thấy thái độ Trần Quân chuyển biến tốt như vậy, lão âm thầm thở ra một hơi, sau đó đi nhanh xuống lầu.

Mười lăm phút sau, Trần Quân đã hoàn hảo đứng tại cổng bệnh viện, hắn đưa mắt nhìn đông nhìn tây, bộ dáng tràn ngập hứng thú với mọi thứ.

Phi kiếm đuổi nhau, tàu bay trên không, dân công luyện võ... vân vân, hết thảy chứng thực một sự kiện, đây thật sự là một cái thế giới mới khác biệt hẳn với thế giới cũ mà Trần Quân đã từng sống.

"Dù sao tạm thời không có chỗ đi, về trước công ty lại nói."

Trần Quân lẩm bẩm tự nhủ.

Hắn vẫn còn nhớ rõ một việc, bản thân lúc này có được hệ thống danh vọng, thứ hắn cần nhất là danh vọng, cho nên hắn không định tiếp tục làm một tên quản lý, mà sẽ trở thành một tên ca sĩ, diễn viên gì đó cũng được, đến lúc đó kiếm lấy danh vọng sẽ dễ dàng hơn.

Bắt lấy một chiếc Taxi, không bao lâu sau, Trần Quân đã đứng trước một tòa lầu cao sang trọng, mặt trước có một tấm biển điêu khắc hai chữ SM to tướng bề thế.

Chính là công ty giải trí SM, sản nghiệp bên ngoài trực thuộc Trần gia, chuyên đào tạo diễn viên ca sĩ người nổi tiếng, bên trong Đại Việt đế quốc cũng rất có danh tiếng.

Vốn dĩ con cháu trực hệ Trần gia đều sẽ có gia sản riêng chính mình, không đến nỗi phải ở tại công ty, nhưng ai bảo Trần Quân bị chèn ép khắp nơi, đến nỗi chốn dung thân cũng không có, chỉ có thể tá túc ở trong công ty.

Vừa mới bước tới thang máy, còn chưa kịp bước vào, bên cạnh đã truyền tới một tiếng khinh miệt..

"Ô kìa ô kìa, xem ai đây ta. Quân, anh nghe nói mày đi viện rồi mà, sao còn chưa chịu chết đi vậy, sống chi cho tốn tài nguyên."

Trần Quân nghe tiếng nhìn lại, nhận ra người tới là ai.

Trần Bá Hùng, con cháu Trần gia ngoại môn, trong ngực hắn ôm lấy một tên trắng trẻo ưa nhìn, không ngừng vuốt ve một cách trắng trợn, đi theo sau hắn là mấy tên nam nhân bảnh bao tóc tai vuốt ngược, ăn mặc sành điệu, xem xét là một cái nhóm nhạc nam.

"Anh là ai?" Trần Quân biết mà còn hỏi, bộ dáng ngô nghê.

"Tao là ai? Haha, cục cưng thấy không, thằng này đầu bị hư rồi, đến cả anh mà nó cũng không nhớ nữa, tội nghiệp thật. Hahaha..."

Trần Bá Hùng cười lớn, vuốt vuốt dưới cằm nam nhân trong ngực, tên kia cũng nũng nịu phản ứng mua vui giúp hắn, khiến cho hắn càng thêm đắc ý.

Trần Quân âm thầm nôn khan, sau đó giả ngây hỏi tiếp.

"Chuyện này.. Tôi với anh quen nhau à?"

"Hahaha, quen, đương nhiên quen..."

"Quen sao không vẫy đuôi, mà còn sủa loạn gì vậy?"

"...."

Toàn trường im lặng.

Đám nhóm nhạc nam run như cầy sấy, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Trần Quân, về phần Trần Bá Hùng, hắn vẫn tinh tế phẩm vị lời nói của Trần Quân.

Sao không vẫy đuôi?

Sủa loạn?

????

Chỉ một giây sau.

"Con mẹ nó, mày dám chửi tao là chó?"

Trần Bá Hùng tức đỏ bừng mặt, trực tiếp bão nổi, chỉ thẳng Trần Quân quát lớn.

Dùng ánh mắt yêu mến thiểu năng nhìn lại đối phương một lát, sau đó Trần Quân liền lắc lắc đầu, đoạn đi vào trong thang máy.

Chỉ là mấy thằng tép riu nhân vật phụ diễn cho đủ số mà thôi, sống không quá hai chương truyện, hắn mới lười đi phản ứng đây.

"Mẹ kiếp thằng chó này, chết hụt mà còn phách lối. Dám chửi tao à? Lần sau mày đéo may mắn thế đâu con!"

Thấy Trần Quân ngó lơ mình, ánh mắt Trần Bá Hùng hiện lên vẻ hung ác, hắn nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống, sau đó hùng hùng hổ hổ nói ra.

Nghe vậy, bên trong thang máy, ánh mắt Trần Quân chợt lóe lên một tia sáng khác lạ.

Hắn nhếch môi không nói, trong lòng thầm nghĩ.

"Xem ra, nhiệm vụ "báo thù" đầu tiên mà hệ thống giao cho đã có manh mối rồi đây."