"AAA!!!!!"
Trần Quân hét thảm một tiếng, sau đó giật mình tỉnh lại, mồ hôi tuôn ra như thác, hơi thở dồn dập.
Đưa hai tay lên ngắm nghía, lại nhìn sơ qua khung cảnh xung quanh một lát, sau đó ngẫm lại những hình ảnh vừa mới chen chúc xuất hiện trong đại não mình, hắn không khỏi cười khổ.
Trần Quân, hắn xuyên qua rồi.
Nơi này gọi Long Vũ thế giới, diện tích đại địa rộng lớn vô ngần, gấp ngàn lần kích thước địa cầu kiếp trước, càng đừng nói đến đại dương bao la. Khoa học kỹ thuật nơi đây phát triển mạnh mẽ, kết hợp với tu luyện các loại, khiến cho con người trở nên mạnh mẽ vô song, dời núi lấp bể chỉ là chút chuyện nhỏ, khám phá vũ trụ càng trong tầm tay.
Quốc gia hắn đang sống gọi Đại Việt, là một cái đế quốc khổng lồ, bốn ngàn năm trước dưới sự thống lĩnh của Sùng Thiên đã thống nhất toàn bộ Nam Á châu, trở thành bá chủ.
Chỉ tiếc đại dương quá mức bao la, sâm lâm hung hiểm, hoặc là Sùng Thiên hùng tâm tráng chí hao mòn, dẫn đến Đại Việt không tiếp tục bành trướng khắp Á Châu, thậm chí khắp toàn thế giới, nhưng dù là như vậy, Đại Việt đế quốc vẫn là cường quốc mạnh nhất Long Vũ, đồng thời chính là chủ nhân duy nhất Nam Á Châu.
Trải qua mấy đời Sùng gia thống lĩnh cai trị, đồng hóa vạn tộc, toàn bộ Nam Á Châu đều đã nói ngôn ngữ Đại Việt, nguyên bản ngôn ngữ đều đã sắp biến mất, giống như Hoa Hạ, Thổ Phiên các loại, đều cũng đã mất đi văn hóa của chính mình.
"Đệt con mợ, quả nhiên không ngoài dự liệu, mình phế vãi nồi.."
Cẩn thận nhớ lại những ký ức nguyên chủ, cũng là chính mình lúc này, Trần Quân lắc lắc đầu thở dài.
Nguyên chủ vốn là một trong những thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhất bên trong Trần gia, một trong bát đại gia tộc Đại Việt đế quốc.
Tư chất linh căn hắn đều là thượng phẩm, từ nhỏ thể hiện ra thiên phú tu luyện yêu nghiệt, khiến chúng trưởng bối yêu thương không dứt, đám huynh đệ tỷ muội cũng nhao nhao thán phục.
Dĩ nhiên, cũng không thể thiếu ghen ghét đố kỵ.
Tiểu huynh đệ Trần Quân năm mười lăm tuổi huyết khí phương cương, cho rằng mình thiên hạ vô địch, bởi vì một chút việc nhỏ mà đụng độ với Hoàng Thiếu Long của Hoàng gia, cũng là một trong bát đại gia tộc, hắn không ngần ngại cùng người tỷ võ quyết đấu.
Kết quả, Trần Quân thua, còn là thua thảm.
Hoàng Thiếu Long vốn dĩ thiên tư cũng tốt, chỉ thua kém Trần Quân một đường, suốt ngày bị đám trưởng bối lôi Trần Quân ra giáo dục trên đầu, cho nên hắn rất căm tức Trần Quân.
Lợi dụng cơ hội song phương chính đại đánh nhau, hắn vậy mà lén lút cắn thuốc, sau đó trong sàn đấu hung ác phế đi căn cơ Trần Quân, bất chấp mọi thứ.
Trần gia mất người đương nhiên không chịu để yên, tìm Hoàng gia đòi thuyết pháp, minh thương ám tiễn liên miên không dứt, đáng tiếc người cũng đã phế, làm căng quá chỉ tội đôi bên cùng có hại.
Sau khi Trần gia kiếm đủ giá trị bồi thường xứng đáng, vụ việc rốt cuộc sóng yên biển lặng.
Hoàng Thiếu Long cũng chỉ phải bị phạt cấm túc ba năm, còn Trần Quân thì trải qua ba năm sống không bằng chết, chịu đủ châm biếm khinh thường, địa vị trong Trần gia tụt dốc ngàn trượng, cuối cùng năm mười tám tuổi hắn bị trục xuất ra ngoại môn, quản lý một cái nhóm nhạc nữ trực thuộc công ty gia tộc.
Sau đó... không có sau đó.
Một ngày đẹp trời, Trần Quân không hiểu thấu chết tươi, tiện nghi ai đó xuyên qua.
"Quản lý, anh tỉnh rồi!"
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một cái em gái xinh xắn trên tay bưng lấy cháo nóng bước vào, thấy Trần Quân ngồi ngơ ngác trên giường, cô nàng giật mình hô lên, sau đó đặt lấy chén cháo xuống, đoạn chạy tới ngồi bên cạnh giường bệnh lo lắng nhìn hắn.
"Anh không sao chứ, bệnh tình đã đỡ hơn chưa? Để em gọi bác sĩ tới xem nhé!!"
Mắt thấy cô nàng quay người muốn động, Trần Quân mỉm cười đưa tay ngăn lại.
"Được rồi Wendy, anh ổn! Làm sao có thời gian rảnh mà đến thăm anh vậy.."
Nàng này hắn biết, Wendy của nhóm nữ Red Velvet mà hắn quản lý.
Wendy chính là một người bình thường duy nhất không tu luyện trong năm cái mỹ nữ Red Velvet, dung mạo nàng xinh xắn đáng yêu, dáng người yểu điệu, đôi mắt biết cười, giọng ca thiên thần, hơn nữa bởi vì là con lai Tây châu, cho nên mặc dù mới chỉ mười bảy tuổi nhưng Wendy đã có một vẻ phong tình gợi cảm của phụ nữ ngoại quốc, rất mê hồn người.
Tính cách thoải mái thân thiện, hơn nữa còn không tu luyện, cho nên nàng rất đồng cảm với Trần Quân, trái ngược lại dáng vẻ cao lãnh xa lạ của mấy người chị cùng nhóm, khiến cho Trần Quân khá có thiện cảm với nàng.
"Hôm nay lịch trình không kín, em liền bớt chút thời gian đến thăm anh, hì hì, còn tưởng anh sắp chết đến nơi rồi chứ." Wendy cười trêu nói.
"Sắp đâu mà sắp, anh chết rồi mà, bây giờ nói chuyện với em là một hồn ma đấy. "
Trần Quân nửa thật nửa giả nói, khiến cho Wendy cười rung cả người.
Hai người lại nói chuyện với nhau mấy câu, toàn những thứ không có dinh dưỡng, tuy nhiên Trần Quân cũng đã cảm thấy tương đối thoải mái.
"Thôi em về đi, anh còn hơi mệt, để anh nghỉ ngơi một lát."
Thấy hắn đột nhiên hạ lệnh trục khách, Wendy hơi hơi bĩu môi, giả vờ hờn dỗi.
"Hừ, biết ngay anh chê em phiền mà, được rồi được rồi, em sẽ không bao giờ tới thăm anh nữa.."
"Ừm, vậy tốt quá, đi đi, nghe em líu ríu anh nhức hết cả đầu.." Trần Quân phất tay.
"Hừ hừ.. Tức chết mất..!!" Wendy hậm hực bước ra cửa, chỉ là nghĩ đến gì đó, nàng liền quay đầu lại nói. "Này, lát nữa ăn cháo em mang tới nhé. À, các chị cũng rất mong anh nhanh chóng khỏe lại đó, anh cố lên nhé."
Nói xong, Wendy liền không chút thừa thãi cất bước rời đi, lúc khuất sau cánh cửa, khóe môi nàng không tự chủ được câu lên một nụ cười.
Lúc này Trần Quân mới có thời gian yên tĩnh lắng đọng, xem kỹ lại tất cả những ký ức về cỗ thân thể mới này, chỉ một hồi sau, hắn liền khẽ nhíu mày.
"Không ngờ mình còn có một cô vợ nhỏ đính ước, chậc..."
Có vợ không phải vấn đề, mấu chốt là cô vợ này là Sùng Dao nhị tiểu thư Sùng gia, đệ nhất gia tộc Đại Việt.
Xuất thân cao quý khôn tả, tuy nhiên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Sùng Dao xuất đầu lộ diện qua, khiến cho ai nấy đều suy đoán nàng ta là một loại khủng long bạo chúa, hay là cá sấu gì đó, thân thể khiếm khuyết, khiến cho không có mặt mũi gặp người.
Các loại tin đồn ác ý nổi lên khắp nơi, Sùng gia cũng chưa bao giờ thanh minh giải thích, khiến cho chúng nhân cho rằng Sùng gia ngầm thừa nhận loại thuyết pháp này là đúng.
Lúc trước Trần Quân không hiểu thấu bị đính hôn với Sùng Dao, còn vì đó làm loạn trong tộc ba ngày ba đêm, sau cùng đích thân gia chủ lên tiếng, hắn mới tạm thời cam chịu.
"Hệ thống khóa chặt thành công..."
Ngay lúc này, một giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu.
Trần Quân hít sâu một hơi, mặc dù đã biết trước đó nhưng hắn vẫn không kiềm nổi kích động, ánh mắt tỏa nhiệt.
"Hệ thống, mau giới thiệu." Trần Quân thầm nhủ.
Ý niệm vừa động, hệ thống không có giá đỡ, rất ngoan ngoãn lên tiếng trình bày.
"Chào mừng ngài đến với hệ thống danh vọng, chỉ cần có đủ danh vọng, hết thảy ngài đều có thể được đến, quyền lực tài phú, tu vi thông thiên..."
"Điểm danh vọng ngài có thể kiếm được thông qua làm nhiệm vụ hệ thống, hoặc tự mình phát triển danh vọng, cũng có thể tước đoạt của kẻ khác bằng nhiều cách..."
"Đối với sinh vật giống đực, ngài có thể tước đoạt bằng các phương pháp giết chết, thu phục, thông ass đối phương..."
"Đối với sinh vật giống cái, ngài có thể tước đoạt bằng cách...."
"Hệ thống phân biệt chức năng gồm có thương thành, bảng nhiệm vụ, kho đồ, v.v..."
Trần Quân nghe một hồi mê say, chỉ là nghĩ đến cái cảnh thông ass tên nam nhân nào đó, hắn nhịn không được rùng mình, vội vàng lắc lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ ghê rợn trong đầu.
Vẫn là giết chết hoặc thu phục cho khỏe.
Chợt nhớ ra gì đó, Trần Quân vội hỏi.
"Tạm thời đã hiểu, vậy còn gói quà tân thủ gì đó, mày có không?"
"Quà tân thủ đã phát xuống trong kho đồ, mời ngài xem xét."
"Tốt."
Trần Quân hài lòng gật đầu, ý thức khẽ chuyển liền tiến vào trong kho đồ.