Ngày hôm sau!
Hôm nay đã là ngày thứ 2 Ngô Thiên đến thế giới này. Bây giờ hắn đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá cạnh bờ sông nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy được trước mặt Ngô Thiên đang có một giọt nước nhỏ đang lơ lững.
Chỉ là giọt nước này đang run rẫy không vững và có vẻ như tùy thời đều sẽ mất khống chế mà rơi xuống đất. Nhưng mà nó vẫn vô cùng kiên trì không rơi xuống đất và vừa run rẩy vừa lơ lững trước mặt Ngô Thiên.
Cách đó không xa là Tiểu Hải Dương đang ngâm chân dưới nước mà vẫy đạp. Thỉnh thoảng Tiểu Hải Dương có quay sang nhìn lấy Ngô Thiên.
“Định biến kỹ năng của mình thành một bản năng sao? Ngươi quả nhiên là nhiều ý tưởng lạ kỳ a.” Tiểu Hải Dương lẩm bẩm nói.
Tối ngày hôm qua không biết Ngô Thiên nghĩ gì mà đột nhiên nãy ra ý tưởng có thể điều khiển được cả nước cho dù trong lúc đang ngủ. Vốn dĩ điều này là không có khả năng vì muốn sử dụng kỹ năng cần phải có sự tập trung Tinh Thần Lực.
Một khi không tập trung thì sẽ không thể điều động Tinh Thần Lực từ đó dẫn đến không có cách nào dùng kỹ năng được. Việc đó cũng giống như ngươi không có ý định dùng tay để nhặt lấy hòn đá thì cánh tay của ngươi sẽ không chủ động nhặt lấy được hòn đá trừ phi ngươi là người có tinh thần phân liệt.
Vốn dĩ đó là ý nghĩ ban đầu của Tiểu Hải Dương nhưng mà khi Ngô Thiên làm được thì Tiểu Hải Dương lại hoàn toàn kinh ngạc không thôi. Tuy rằng khả năng điều khiển giọt nước chỉ dừng lại ở việc khiến cho nó run rẩy lơ lững trên không mà không không thể di chuyển nhưng điều đó cũng đủ để lật đổ toàn bộ quy luật trước đó rồi.
Bỗng nhiên Ngô Thiên chậm rãi mở mắt ra.
Vụt!!
Chỉ thấy giọt nước lấy tốc độ vô cùng nhanh lao xuống mặt hồ.
Tùm!!
Lạch bạch!!
Chỉ thấy một con sinh vật giống cá liền nhảy lên khỏi mặt nước. Trên thân của nó có một chiếc lỗ khá nhỏ. Sau đó con cá đó liền bay lên bờ và rơi xuống mặt đất. Kế đến chỉ thấy một giọt nước từ bên trong cơ thể con cá chui ra và tiếp tục lơ lững bên cạnh Ngô Thiên.
“Ồ hô, nhờ việc luyện tập mà bây giờ mình đã có thể điều khiển giọt nước một cách bản năng nhưng mà đó là khi mình tỉnh táo còn khi mình ngủ thì việc đó lại khó vô cùng.” Ngô Thiên xoa cằm nói.
Hôm qua trong lúc tìm cách bắt cá thì hắn liền bát hiện hắn có thể tỏa ra Tinh Thần Lực của bản thân dung nhập và nước từ đó cảm nhận được toàn bộ các sự tồn tại bên trong nước. Việc này không giống việc sử dụng kỹ năng cho nên tiêu tốn năng lượng rất ít cũng như khoảng cách cảm nhận có thể đạt đến 5m.
Ngô Thiên bắt đầu quan sát thông tin kỹ năng thì thấy trải qua 1 ngày thì kỹ năng của hắn nâng lên thành Lv.1 (12.8%). Quả nhiên là chậm đến đáng thương nhưng mà hắn có thể không cần lo lắng về việc hết năng lượng mà mỗi phút mỗi giây đều có thể sử dụng kỹ năng.
“Ngươi bây giờ đã có thể điều khiển thuần phục hơn rồi đấy.” Tiểu Hải Dương nhảy lên đầu hắn ngồi xuống rồi nói.
“Bây giờ ta cần ít nhất là 10 ngày nữa để lên được cấp 2 của kỹ năng! Nhưng mà hiện tại tuy rằng kỹ năng không có thăng cấp nhưng ta lại có thể cảm nhận được bản thân điều khiển giọt nước này đã thuần phục thêm được một chút so với ban đầu rồi.” Lam Tiêu cười nói.
Sau đó hắn tiếp tục dùng giọt nước để bắt thêm vào con cá nữa. Sau khi bắt cá xong thì Tiểu Hải Dương liền nói:
“Nhưng mà điều khiến ta ngạc nhiên nhất là ngươi có thể dùng nước để tạo ra lửa đó! Phải biết rằng nước và lửa là 2 khái niệm hoàn toán trái ngược nhau đấy.”
“Đấy người ta gọi là Khoa Học. Sau này ngươi có thể gọi là là Nhà Khoa Học Pháp Sư!” Ngô Thiên cười nói.
Hắn lấy ra một miếng gỗ mục đã tìm được ngày hôm qua. Kế đến hắn liền mài nó vào tảng đá để lấy mùn gỗ. Khi thấy đủ rồi thì hắn liền dừng lại kế đến hắn liền lấy một miếng gỗ khác để chứa lấy số mùn gỗ đó và đặt xuống đất.
Ngô Thiên liền đưa tay về phía dòng sông sau đó thu lấy một thủy cầu nhỏ. Rồi cho nó lơ lững phía trên đống mùn gỗ phía dưới. Đây là một trong những mẹo tạo ra được nhiệt lượng bằng cách dùng nước để tập trung ánh sáng mặt trời vào 1 điểm.
Chỉ việc thay đổi kết cấu của khối nước một chút thôi thì Ngô Thiên đã có thể khiến cho nó giống như là lớp kính của một chiếc kính lúp vậy.
Quả nhiên không lâu sau đó đống mùn cưa bên dưới liền bắt đầu bốc khói lên sau đó liền xuất hiện những ánh lửa nhỏ nhoi. Ngô Thiên liền bỏ lên những chiếc lá khô sau đó bắt đầy thổi vào. Một lúc sau những tia lửa đầu tiên xuất hiện thì hắn liền nhanh chóng bỏ thêm củi khô vào và liên tục thổi. Không lâu sau thì lửa đã bắt đầu cháy lớn lên.
“Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy nhưng mà ta vẫn rất kinh ngạc a!” Tiểu Hải Dương nói.
“Chỉ cần ta có thể khai phá thêm chức năng của nước thì sau này sẽ có thêm rất nhiều thứ thú vị đấy.” Ngô Thiên cười nói.
Hắn bắt đầu nướng cá sau đó cùng với Tiểu Hải Dương vừa ăn vừa trò chuyện, dĩ nhiên hắn là sẽ không quên việc luyện tập kỹ năng cho mình.
2 tuần sau!!
“Ngươi đã thành công thăng cấp kỹ năng Khống Thủy lên Lv.2!”
Nhìn thấy bảng thông báo trước mặt thì Ngô Thiên liền hài long nở nụ cười.
“Cuối cùng cũng đã thăng cấp a! Ta chờ mệt lắm rồi đấy.” Tiểu Hải Dương nằm trên đầu Ngô Thiên uể oải nói.
“Dương Dương, giúp ta tính toán hiện nay ta điều khiển giọt nước này tốn bao nhiêu năng lượng?” Ngô Thiên cười hỏi.
“Hiện nay ngươi đang tiêu tốn 2.1 Tinh Thần Lực mỗi phút.” Tiểu Hải Dương nói.
“Thì ra là có biến hóa lớn đến vậy. Quả nhiên công sức luyện tập nửa tháng trời của ta không uổng phí a.” Ngô Thiên cười nói.
Sau đó hắn liền tụ tập thêm nước dưới dòng sông vào giọt nước và dần dần khiến cho giọt nước trở nên to lớn thêm gấp 3 lần. Mặc dù chỉ trở thành một giọt nước khác to hơn nhưng mà bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Hơn nữa khoảng cách điều khiển đã đạt đến 7m.
Ngô Thiên bắt đầu thử nghiệm tiếp những bước tiếp theo! Hắn đóng băng giọt nước sau đó hóa lỏng lại thì nhận thấy lượng Tinh Thần Lực tiêu tốn được đã giảm đi chỉ còn lại 1 phần 3 so với ban đầu. Tuy rằng vẫn lớn so với hắn nhưng nên nhớ hiện nay hắn mới chỉ cấp độ 0 mà thôi, nhưng mà là cấp độ 0 (8.32%)!
Trong 2 tuần này tuy rằng hắn không có đi săn giết các loài mãnh thú khác nhưng mà những loài động vật nhỏ hắn vẫn phải săn bắn vì thức ăn và sinh tồn. Hắn phát hiện khi giết những con vật nhỏ vẫn có thể tăng tiến độ thăng cấp nhưng vẫn là vô cùng chậm chạp.
Khi Ngô Thiên thử cho giọt nước bốc hơi thì phát hiện vẫn chưa thể làm được dù cho dùng đến toàn bộ số lượng Tinh Thần Lực.
“Quả nhiên hệ thống này không có ngu ngốc! Biết được sự đáng sợ khi ta có thể làm bốc hơi giọt nước.” Ngô Thiên mỉm cười nói.
“Chỉ là làm một giọt nước bốc hơi mà thôi, tại sao lại đáng sợ. Có vô số cách làm như vậy mà?” Tiểu Hải Dương khó hiểu hỏi.
“Dĩ nhiên giữa việc dùng thứ khác tác động làm giọt nước bốc hơi và việc tự thân làm giọt nước bốc hơi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy. Đây là thứ được gọi là Khoa Học.” Ngô Thiên cười nói.
“Vậy bây giờ ngươi định làm gì tiếp theo?” Tiểu Hải Dương hỏi tiếp.
Tuy rằng là người dẫn đường nhưng mà Tiểu Hải Dương phát hiện ra những ý kiến của nàng hoàn toàn khác biệt với Ngô Thiên hơn nữa còn không hiệu quả bằng của Ngô Thiên. Cho nên nàng quyết định từ bỏ việc cho ý kiến mà chỉ cần trả lời các câu hỏi của Ngô Thiên là được.
“Bây giờ đương nhiên là thăng cấp a!” Ngô Thiên cười nói.
“Ngươi định đi săn những con mãnh thú kia sao? Nên nhớ ngươi còn chưa đủ khả năng đâu a!” Tiểu Hải Dương lo lắng nói.
“Nên nhớ rằng, sống trên đời hơn thua nhau là ở cái đầu a.” Ngô Thiên chỉ chỉ vào đầu của mình mà cười nói.
Sau đó Ngô Thiên chuẩn bị một số loại dụng cụ rồi liền bắt đầu xuất phát. Hắn chỉ là đơn giản men theo con sông mà thôi. Năng lực của hắn cần rất lớn dựa vào dòng sông cho nên hắn không thể rời xa dòng sông này được.
Đi không bao lâu thì Ngô Thiên bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì các trước mặt hắn một khoảng cách xa có một con vật gì đó. Hắn không dám tiến lại gần mà liền tháo giày ra để di chuyển không tạo nên tiếng ồn. Hắn không biết khả năng thính giác của những loài sinh vật ở thế giới này sẽ mạnh hay yếu.
Hắn chậm rãi trốn sau một cái tảng đá. Kế đến hắn liền dùng giọt nước tạo thành một lớp mỏng, kế để hắn điều chỉnh góc độ của lớp kính nước để nó tụ hợp ánh sáng lại và hoạt như một chiếc kính lúp.
Khi Ngô Thiên nhìn qua lớp kính nước thì hắn liền thấy đó là một con vật có hình dạng bề ngoài khá giống một con lợn. Nhưng mà toàn thân nó lại màu xám cùng với chân của nó là những chiếc móng vuốt sắc nhọn.
“Chỉ Cốt, đây là một trong những loài mãnh thú hệ Tro Tàn vô cùng hiếm thấy. Đặc điểm của hệ này là khi bị nó tấn công trúng thì nó sẽ tiết ra một loại chất độc khiến cho con mồi bị phân hủy và khô lại như đống tro tàn sau đó nó liền hút hết toàn bộ đám tro đó.” Tiểu Hải Dương nhỏ giọng giải thích.
“Nó yếu nhất là ở điểm nào?” Ngô Thiên hỏi tiếp.
“Các mãnh thú hệ tro tàn đều có chung 1 đặc điểm đó chính là hoàn toàn không có khứu giác và thị giác nhưng bù lại thính giác là tốt nhất trong số các loài mãnh thú. Thậm chí những con mãnh thú hệ Tro Tàn cấp cao có thể lắng nghe được những sự việc trên thần giới.” Tiểu Hải Dương nói.
“Hiểu rồi, những loài chỉ tập trung vào một đặc tính thường rất dễ giết nếu nắm rõ đặc tính của nó.” Ngô Thiên cười nói.
Sau đó hắn không nấp nữa nhưng lại leo lên tảng đá và ngồi xuống. Tiểu Hải Dương vẫn như cũ là ngồi trên đầu của Ngô Thiên. Ngô Thiên nắm lấy một hòn đá sau đó nằm vào trước mặt một khoảng cách xa.
Phanh!