Chương 2: Nhận thức

“Ây da!!”

Âm thanh của tiểu Tinh Linh vang lên! Chỉ thấy lúc này tiểu Tinh Linh và Ngô Thiên rơi xuống bên cạnh một con sông. Ngô Thiên nhanh chóng ngồi dậy và quan sát xung quanh. Nơi này là một khu rừng nào đó, thực vật cây cối ở đây hoàn toàn khác với những loài thực vật ở thế giới của Ngô Thiên.

Hắn nhìn qua bên cạnh thì thấy lúc này tiểu Tinh Linh đang xoa xoa mông của mình thì liền lên tiếng hỏi:

“Đúng rồi, ngươi có tên không? Ta cũng không thể suốt ngày gọi ngươi tiểu Tinh Linh a.”

“Ta không có tên, tên của Tinh Linh chúng ta đều do người sở hữu đặt cho. Nhưng mà ta nghe những Tinh Linh khác nói rằng những người sở hữu kia vốn không có hứng thú làm những việc như đặt tên này nọ cho nên Tinh Linh chúng ta từ trước đến nay đều không có tên.” tiểu Tinh Linh nói.

“Vậy sao? Nếu vậy thì ta sẽ là ngươi đầu tiên trong lịch sử a! Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên. Ngươi là Tinh Linh Đại Dương nên ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hải Dương.” Ngô Thiên cười nói.

Tiểu Tinh Linh nghe vậy thì liền kinh ngạc sau đó 2 mắt ngấn lệ nhìn Ngô Thiên nói:

“Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi rất nhiều...huwaaa!”

Vừa nói Tiểu Hải Dương vừa khóc lên. Ngô Thiên thấy vậy thì mỉm cười, khi hắn định an ủi Tiểu Hải Dương thì một bảng thông báo hiện lên.

“Ngươi là người đầu tiên trong lịch sử đặt tên cho 1 Tinh Linh! Ngươi đã nhận được thành tựu Người Bạn Muôn Đời Của Tinh Linh!

Người Bạn Muôn Đời Của Tinh Ling: tăng 50 điểm Thiện Cảm của Tinh Linh, hiệu ứng Thiên Phú của Tinh Linh tăng thêm 50%.”

Nhìn thấy điều này thì Ngô Thiên không khỏi kinh ngạc. Hắn không ngờ còn có hệ thống thành tựu như thế này. Chính vì điều này nên Ngô Thiên đành phải thay đổi một chút hướng đi của bản thân.

Hắn nâng lên Tiểu Hải Dương giúp nàng lau nước mắt sau đó cười nói:

“Được rồi, sau này chúng ta là sớm chiều ở chung nên đặt tên cho ngươi cũng không có phiền phức gì, hơn nữa ta đây là đang cần ngươi dẫn đường cho ta a!”

“Ưm! Ta nhất định sẽ dùng mọi thứ mình biết để giúp cho ngươi!” Tiểu Hải Dương nghiêm túc nói.

“Được, vậy trước mắt có thể xác định vị trí của chúng ta được không?” Ngô Thiên cười nói.

Tiểu Hải Dương nghe vậy liền búng tay một cái. Lập tức trước mặt nàng và Ngô Thiên liền xuất hiện một cái bản đồ điện tử.

“Hiện nay chúng ta là đang ở một cái hòn đảo gọi là Cổ Lâm Đảo! Đây là một hòn đảo đã tồn tại không đếm hết số năm, trên hòn đảo này có vô số các loài động thực vật nguy hiểm. Ta đề nghị chúng ta nên đến bìa của hòn đảo sau đó tạo một chiếc thuyền bè trước.

Gần Cổ Lâm Đảo có một hòn đảo của tộc người cá, chúng ta có thể dùng hải sản bắt được trong lúc di chuyển để trao đổi với tộc người cá để họ giúp chúng ta đi vào đất liền nơi lãnh thổ của tộc loài người.” Tiểu Hải Dương đưa ra ý kiến nói.

Quả nhiên Tiểu Hải Dương làm người dẫn đường là vô cùng ra sức. Ngô Thiên nghe vậy thì gật gật đầu sau đó xoa cằm suy nghĩ. Một lúc sau hắn liền nói:

“Tạm thời chúng ta khoan hãy rời khỏi nơi này.”

“Lựa chọn là quyền của ngươi nhưng mà ta có thể hỏi tại sao không? Nên biết đó là nơi này có vô số loài động vật nguy hiểm đấy, ngươi tùy thời đều có thể mất mạng tại nơi này.” Tiểu Hải Dương lo lắng nói.

“Đầu tiên, ngươi có thể giúp ta tính toán xem với tình trạng của chúng ta hiện nay thì có mất bao lâu để tạo nên 1 chiếc bè?” Ngô Thiên mỉm cười hỏi.

Tiểu Hải Dương nghe vậy thì nhắm mắt vài giây sau đó mở mắt ra nghiêm túc nói:

“Tính luôn thời gian tìm nguyên liệu đến hoàn thành nếu như đúng kế hoạch đặt ra thì chỉ cần 3 ngày là hoàn thành, đó là khi chúng ta không có dụng cụ trong tay!”

“Được, vậy ngươi tính toán xem từ đây đến đảo người cá sẽ phải mất thêm bao lâu?”

“2 ngày nếu đi liên tục, nếu trù tính thêm các loại vấn đề khác thì đến 5 ngày hoặc 1 tuần!” Tiểu Hải Dương nói.

“Vậy từ đảo ngươi cá đến đất liền cần bao lâu?” Ngô Thiên vẫn mỉm cười nhẹ nhàng hỏi tiếp.

“Tốc độ di chuyển của tộc người các là rất nhanh nhưng vì khoảng cách quá xa nên nhanh nhất là hơn 1 tháng và chậm nhất là gần 2 tháng!” Tiểu Hải Dương nói.

“Như ngươi đã thấy, muốn đến được đất liền chúng ta cần phải ít nhất là hơn 3 tháng. Đó là nếu như mọi việc thuận lợi. Nếu như không thuận lợi còn không biết đến bao giờ. Chỉ như vậy thôi thì chúng ta đã lãng phí mấy tháng trời chỉ để di chuyển. Thay vì như vậy sao chúng ta không nâng cao thực lực lên trước.

Kỹ năng của ta là Khống Thủy và danh như ý nghĩ đó chính là ta có thể điều khiển nước. Ngươi nghĩ thử xem nếu như kỹ năng này của ta đủ mạnh mẽ thì chúng ta cần phiền phức vậy sao?” Ngô Thiên cười nói.

Tiểu Hải Dương nghe vậy thì liền hiểu ra. Nàng vừa rồi quên mất kỹ năng của Ngô Thiên là khống chế nước. Nhưng nàng vẫn lo lắng nói:

“Ý nghĩ của ngươi là đúng nhưng mà với thực lực của ngươi hiện nay khó mà đánh thắng những động vật khác trên đảo này, nên nhớ ngươi mới chỉ là cấp độ 0 mà thôi.”

“Ta không thể tăng cấp nhưng mà không có nghĩa là kỹ năng của ta không thể tăng cấp, nên nhớ rằng cấp độ bản thân và cấp độ kỹ năng là 2 khái niệm riêng biệt đấy.” Ngô Thiên cười nói.

“Nhưng ngươi nên biết một điều rằng muốn thăng cấp kỹ năng đòi hỏi ngươi phải liên tục sử dụng kỹ năng ngày đêm mới khiến cho kỹ năng thăng cấp được. Hiện nay tuy rằng năng lượng của ngươi nhiều so với cùng cấp 1 chút nhưng mà cũng không đủ để ngươi ngày đêm luyện tập ngày đêm được.” Tiểu Hải Dương không cho là đúng nói.

“Haha, Tiểu Hải Dương à, ta nói ngươi vẫn không hề biết được sự đáng sợ của bản thân mình đâu a!” Ngô Thiên cười nói.

“Ý ngươi là sao?” Tiểu Hải Dương hỏi.

“Đầu tiên để ta nói cho ngươi biết 1 điều đó chính là kỹ năng của ta loại đốt năng lượng theo thời gian và số lượng năng lượng ta tiêu hao bằng với lượng nước ta điều khiển.” Ngô Thiên bắt đầu giải thích nói.

“Cho dù là như vậy thì tốc độ đốt năng lượng vẫn nhanh hơn tốc độ hồi năng lượng a!” Tiểu Hải Dương nói.

“Đó là khi ta sử dụng hết sức mạnh để điều khiển 1 lượng nước lớn mà thôi, nhưng mà nếu như ta giảm xuống số lượng nước điều khiển. Ví dụ như là 1 hoặc 2 giọt nước thì sao?” Ngô Thiên cười nói.

Tiểu Hải Dương lần này liền minh bạch rồi! Sau đó nàng liền một bộ vô cùng kinh ngạc nhìn lấy Ngô Thiên. Lúc này Ngô Thiên cười nói tiếp:

“Đúng vậy, như vậy thì lượng năng lượng tiêu hao mỗi phút sẽ vô cùng ít ỏi hoặc thậm chí là ít hơn số lượng năng lượng hồi phục mỗi phút. Như vậy thì ta có thể hầu như mỗi phút mỗi giây đều đang sử dụng kỹ năng của mình. Tuy rằng tốc độ tăng trưởng chậm đến đáng thương nhưng mà không có nghĩa là không tăng lên.

Mặc dù Số Hóa Hệ Thống cho phép ta biết được kỹ năng của mình nhưng lại không ghi rõ chi tiết cũng như số lượng năng lượng tiêu hao hoặc là sau khi thăng cấp sẽ có những biến đổi gì. Cho nên trước mắt ta cứ làm từ những bước cơ bản trước đã.”

Tiểu Hải Dương lần này không còn phản bác nữa. Bỗng nhiên Tiểu Hải Dương hướng về phía Ngô Thiên hỏi:

“Rốt cuộc ngươi có tài năng gì tại thế giới của ngươi vậy?”

Ngô Thiên nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói:

“Ta chỉ là một công dân bình thường mà thôi.”

Tiểu Hải Dương nghe vậy thì mỉm cười sau đó bay lên đầu của Ngô Thiên ngồi xuống rồi nói:

“Sau này mong rằng hãy giúp đở nhau nhiều hơn, tại thế giới này ta chỉ tin tưởng mỗi 1 mình ngươi và sẽ là người duy nhất không bao giờ phản bội ngươi.”

“Ta cũng vậy.” Ngô Thiên cũng mỉm cười.

Ngô Thiên lần nữa mở ra thông tin của bản thân.

Tên: Ngô Thiên

Cấp độ: 0

Tình trạng: Khỏe mạnh

Tinh Thần Lực: 180/180 (7.2/phút)

Trí Tuệ: 9.21

Thể Chất: 1

Gân Cốt: 0

Huyết Thống: 0

Chủng Loài: Cấp Thấp

Kỹ Năng: Khống Thủy (Lv.1)

Xếp Hạng: 0

Thành Tựu: Người Bạn Muôn Đời Của Tinh Linh

Quả nhiên mục Tinh Thần Lực và Trí Tuệ đã được tăng thêm một ít.

Sau đó hắn liền bắt đầu thử nghiệm kỹ năng của bản thân. Bởi vì bên cạnh hắn là 1 dòng sông nên Ngô Thiên liền đưa tay về phía đó. Chỉ thấy trên mặt sống liền xuất hiện vô số hạt nước sau đó tụ tập lại thành một cái thủy cầu nhỏ bằng nắm tay.

Ngô Thiên hướng về Tiểu Hải Dương nói:

“Dương Dương, có thể phân tích lượng năng lượng ta đang tiêu hao không?”

“Có thể, hiện nay ngươi đang tiêu hao 5 Tinh Thần Lực mỗi giây tức là 300 Tinh Thần Lực mỗi phút!” Tiểu Hải Dương trả lời.

Nghe vậy thì Ngô Thiên liền trực tiếp hủy bỏ thủy cầu và chỉ thu lấy 1 giọt nước mà thôi.

“Lần này thì sao?”

“Lần này thì là 12 năng lượng mỗi phút.”

Ngô Thiên nghe vậy thì liền chia đôi giọt nước ra và bỏ đi 1 bên!

“Đã đạt đến mức yêu cầu, hiện nay ngươi đang tiêu tốn 6 năng lượng mỗi phút.”

Nghe được Tiểu Hải Dương nói thì Ngô Thiên liền hài lòng gật đầu. Hắn liền bắt đầu điều khiển cho giọt nước bay tới bay lui thử nghiệm.

Một lúc lâu sau Ngô Thiên liền tổng kết ra được vài điều. Đầu tiên khoảng cách tối đa hắn có thể điều khiển nước là 2m, thứ 2 là càng ra xa thì càng khó điều khiển. Điều này giống như là những thiết bị điều khiển trò chơi vậy, càng ra xa thì sóng điều khiển càng yếu. Tiếp theo đó chính là hắn không thể điều khiển một lượng nước lớn hơn số lượng Tinh Thần Lực đang có được. Ví dụ như hắn không thể trực tiếp điều khiển nước trong cả con sông được.

Kế đến hắn phát hiện hắn có thể thay đổi tính chất của nước nhưng cần phải tốn thêm năng lượng. Ví dụ như hắn muốn dùng một giọt nước tạo thành lưỡi dao để cắt đứt một cái nhánh cây thì hắn cần phải tốn một số lượng Tinh Thần Lực cực lớn. Hắn cũng có thể cho giọt nước đóng băng lại trở nên cứng như đá nhưng khi đó nước sẽ trở nên nặng hơn và phải tốn thêm một lượng lớn năng lượng nữa để giọt nước hóa lỏng trở lại, còn việc khiến cho nước bốc hơi thì tạm thời hắn không làm được. Có lẽ như nếu như kỹ năng thăng cấp thì hắn còn có thể khai phá thêm nhiều thứ mới nữa nhưng trước mắt cứ luyện tập để thăng cấp kỹ năng trước đã.