Chương 19: Học Viện Chiến Tranh Harla

Tối hôm đó Ngô Thiên lựa chọn một nhà trọ giá rẻ để ngủ lại. Và dĩ nhiên hắn chỉ ‘ngủ một mình’ mà thôi. Vì hắn biết được thân phận kẻ ngoại lai khá nhạy cảm cho nên hắn tốt nhất nên ngủ một mình.

Sáng hôm sau.

Ngô Thiên tìm một nơi cho thuê Phi Thiên Mã. Phi Thiên Mã là những phương tiện di chuyển được nhiều người sử dụng nhất vì nó đều có lợi cho người thuê và người cho thuê.

Phi Thiên Mã có thể phi hành với tốc độ cao nên nó giúp di chuyển vô cùng nhanh. Hơn nữa nó còn biết tự động quay về. Điều đó đã biến chúng trở những phương tiện được yêu thích nhất.

Phi Thiên Mã thuộc tộc Chân Phi với khả năng bay tốc độ cao và khả năng chiến đấu trên không vô cùng mạnh mẽ. Bọn chúng có bề ngoài khá giống với loài ngựa có cánh trong truyền thuyết. Chỉ khác biệt là bọn chúng có màu vàng trắng mà thôi.

Một con được thuê với giá khá rẻ là 40 Vàng. Ngô Thiên không do dự thuê một con để bay về phía Học Viện Harla.

Khi mà đã rời khá xa thành phố thì Ngô Thiên liền lên tiếng:

“Được rồi, các ngươi ra đi.”

Xíu!!

Lập tức tà áo phía sau của Ngô Thiên liền phát sáng sau đó nhóm Tiểu Quy liền xuất hiện. Tiểu Hải Dương đậu trên đầu của Ngô Thiên. Phía sau hắn thì là Tiểu Hầu đang ôm Tiểu Trùng trong ngực. Tiểu Chu thì đậu trên vai của hắn còn Tiểu Quy thì ngồi phía trước.

Tuy rằng xuất hiện thêm vài tên nữa nhưng Phi Thiên Mã không có vẻ nặng nhọc gì cả.

“Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?” Tiểu Quy vô thẳng đề chính.

“Hôm qua ta đọc được trong sách có nói về Ma Trận giúp đở rất nhiều cho một thế lực cho nên ta muốn đi đến một học viện nào đó để tìm hiểu về Ma Trận.” Ngô Thiên gật đầu nói.

“Ừm, nhưng ngươi nên nhớ rằng muốn có một thế lực lớn thì phải có đầy đủ nhân thủ mới được.” Tiểu Quy nói tiếp.

“Điều đó ta biết, cho nên lần này ta cũng muốn tìm thêm một số nhân thủ nữa. Mong rằng sẽ tìm được kẻ thích hợp.” Ngô Thiên cười nói.

“Ngươi có định tìm những kẻ giống ngươi không?” Tiểu Quy hỏi tiếp.

Những kẻ giống như Ngô Thiên ở đây chính là những người được chọn. Ngô Thiên nghe vậy thì cười nói:

“Dĩ nhiên là không, bởi vì những kẻ được chọn đều là chân mệnh thiên tử của mỗi số mạng riêng của mỗi người bọn họ. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ chịu cúi đầu trước kẻ khác sao? Nếu có một kẻ như vậy thì ngươi chuẩn bị tâm lý bị đâm sau lưng đi.”

“Thì ra là vậy, ta quên mất đến việc đó.” Tiểu Quy nói.

“Nhưng mà hợp tác thì vẫn có thể. Chỉ cần là kẻ thông minh đều hiểu được đạo lí rằng không có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.” Ngô Thiên nói.

“Ra vậy, mà ngươi dường như có vẻ rất có kinh nghiệm nhỉ.” Tiểu Quy nhếch mép nói.

“Ta đơn giản chỉ là một người làm công mà thôi.” Ngô Thiên híp mắt cười nói.

Nghe câu này thì Tiểu Chu, Tiểu Quy, Tiểu Hầu hơi nhếch mép lên. Chỉ có Tiểu Hải Dương và Tiểu Trùng dường như là không biết gì cả.

.........................................................................................

Khi hoàng hôn dần buông xuống thì xa xa Ngô Thiên đã nhìn thấy một bức tường kéo dài như vô tận. Nếu như không phải có tấm bảng to lớn với dòng chữ Học Viện Harla thì Ngô Thiên đã cho rằng đây chính là một đại cường quốc nào đó rồi.

Bên ngoài bức tường có vô số thành thị mọc lên. Dựa theo những gì Ngô Thiên được biết thì những thành thị đó đều nằm dưới quyền quản lý của học viện. Những thành thị này chuyên phụ trách tiếp đón những người đến gia nhập vào học viện.

Sau khi đến nơi thì Phi Thiên Mã liền xoay người bay trở về còn Ngô Thiên thì quan sát xung quanh. Dĩ nhiên Tiểu Quy mấy người đã lần nữa chui vào trong tà áo của Ngô Thiên.

Trước mắt Ngô Thiên tràn ngập những con phố vô cùng nhộn nhịp. Người đến người đi đông như kiến. Ngô Thiên thấy vậy thì cũng định tiến vào.

Vụt!!

Nhưng hắn bỗng nhiên quay người sau đó phóng mạnh một thủy đao về phía sau!

Phanh!!

Thủy đao đánh vào một cái cây gần đó khiến cho cái cây đó lập tức vở nát.

“Chẳng lẽ ngươi không biết tùy ý dò xét thông tin người khác mà không được cho phép là cố ý khiêu chiến sao?” Ngô Thiên lạnh lùng nói.

Vừa nói xung quanh hắn liền xuất hiện vô số thủy kiếm khác nữa. Trước mặt Ngô Thiên lúc này là một người phụ nữ vóc dáng nóng bỏng cùng với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Chỉ là lúc này người phụ nữa đó đang ngồi bệt xuống đất vô cùng sợ hãi nhìn về phía Ngô Thiên. Vừa rồi trong lúc giật mình hoảng sợ nên cô gái đó đã vấp ngã ra phía sau nhờ vậy mà tránh thoát một kiếp.

Chỉ là lúc này sát khí từ Ngô Thiên tỏa ra khiến cho cô gái đó khủng hoảng không thôi.

“Xin hãy khoan hồng!” bỗng nhiên một âm thanh vang lên sau đó một cô gái khác liền xuất hiện ngay giữa Ngô Thiên và cô gái kia.

“Vị này, xin lỗi vì hành động vô cùng thất lễ của em gái tôi. Nếu có thể tôi xin lấy thứ khác ra bồi tội. Mong ngài hãy bỏ qua cho.” cô gái kia hướng về Ngô Thiên ra vẻ xin lỗi nói.

Cô gái này mặc một bộ trang phục màu xanh lam, gương mặt cùng với cô gái kia có vài phần tương tự nhưng lộ vẻ trưởng thành hơn. Ngô Thiên quan sát cô gái đó một lúc sau đó lạnh nhạt nói:

“Tốt nhất nên căn dặn người nhà của mình thật kỹ vào. Vì những người như ta không thích để lại mầm tai họa đâu.”

Nói xong liền xoay người rời đi. Cô gái kia thấy Ngô Thiên rời đi thì liền đở em gái của mình dậy rồi khiển trách nói:

“Không phải chị đã dặn là không được tùy tiền kiểm tra thông tin của người khác sao? Em có biết vừa rồi xém chút nữa là em gặp nguy hiểm rồi không.”

Cô em gái nghe chị mình khiển trách thì mới lấy lại tinh thần sau đó khóc lên nói:

“Huhu! Đâu phải em muốn đâu. Chỉ là vừa rồi em nhìn thấy người đó có một cảm giác rất giống với phụ thân nên em mới nhịn không được sự tò mò mà thôi. Em đâu có nghĩ là hắn lại đáng sợ đến vậy! Huhu!”

Người chị nghe em mình nói vậy sau đó hơi giật mình nhìn về phía Ngô Thiên vừa rời đi. Dường như cô biết được một chút gì đó nhưng mà cô không định nói ra mà chỉ thở dài một hơi rồi dìu em gái của mình đi về.

Trong lúc này Ngô Thiên đang đi về một bên khác.

“Thật là may mắn! Cũng may vừa rồi không giết chết cô ta.” Ngô Thiên âm thầm thở phào.

Ngay tại vừa rồi khi hắn đánh trượt cô gái kia thì một luồng sát khí cực lớn nhắm thẳng vào hắn. Ngô Thiên vốn dĩ định tìm cách rời đi nhưng may mắn có người chị gái kia xuất hiện và cho hắn một cái cớ để rời đi cộng với che giấu việc hắn nhận biết có người phía sau âm thầm bảo vệ.

“Do lâu quá không tiếp xúc với thế giới loài người nên mình quên mất thế giới này kẻ mạnh và con cháu của bọn họ khắp nơi đều có.” Ngô Thiên hít sâu một hơi nói.

Hắn đầu tiên tìm một nhà trọ ở lại rồi bắt đầu tìm hiểu thông tin về học viện Harla. Ngô Thiên hóa thân thành những người dân bình thường đi vào các quán rượu và hòa hợp với mọi người.

Hắn giống như là một người dân bình thường nói chuyện trà nước bình thường vậy. Vì vậy nên hắn hỏi được rất nhiều thông tin mà không gây chú ý.

Đầu tiên là học viện Harla phương thức chiêu sinh tuy rằng mỗi năm đều giống nhau nhưng mức độ khó khăn là khỏi bàn cái. Bằng chứng là cho dù mọi người có biết được nội dung cũng không thể làm ra đối sách được.

Vì bài kiểm tra đầu vào hàng năm chỉ đơn giản là đánh giết những Ác Ma hay là Mãnh Thú. Học viện sẽ không công bố mức độ tiêu chuẩn để được vào nên mọi người ngoại trừ liều mạng đánh giết ra thì không biết gì cả.

Thời gian kiểm tra là 4 ngày và sau 4 ngày thì phần thi kết thúc. Đến lúc đó những người vượt qua được kì thi mặc dù không biết chính xác cách tính điểm số sẽ được gọi tên và chính thức trở thành học viên của học viện Harla.

Nhưng sau đó những người đó sẽ được phân hạng đến những loại sau đây. Thấp nhất là Lính và Vệ, cao hơn là Trưởng, trên mức Trưởng là Tướng và Sư. Cuối cùng những thiên tài chân chính sẽ được chọn phân vào một lớp đặc biệt gọi là Vương.

Cách hoạt động của học viện như sau. Vương có nhiều quyền lợi và đặc quyền nhất. Tướng và Sư cũng như vậy nhưng lại kém hơn Vương một bậc. Nếu như Vương thành công chiêu nạp được Tướng và Sư về dưới quyền mình thì sẽ được tặng cho một khu vực riêng gọi là Quốc. Nhưng điều kiện để duy trì Quốc là phải vượt qua những kỳ thi đặc biệt dành cho Quốc cách một khoảng thời gian nhất định.

Hơn nữa thành viên của Quốc không thể dưới một ngàn người. Vệ và Lính không cần nghe lệnh của các giáo viên hay bất cứ đội ngủ giáo viên nào khác nếu như họ không phạm luật. Nhưng Vệ và Lính bắt buộc phải nghe lệnh của Trưởng, Tướng, Sư và Vương.

Tóm gọn lại là bộ máy vận hành giống như là một quốc gia vậy.

“Đúng là buồn cười. Không phải ai cũng không hiểu nội dung và ý nghĩa của bài kiểm tra đầu vào mà những kẻ hiểu được đều sẽ không ngu ngốc mà đi tiết lộ bí quyết ra ngoài!” Ngô Thiên cười lạnh thầm nghĩ.

Vừa nghe qua cách vận hành của học viện thì Ngô Thiên đã nhận ra ý nghĩa chân chính và cách vượt qua bài kiểm tra đầu vào. Cho nên chắc chắn những kẻ khác cũng sẽ có kẻ nhìn ra được. Hoặc có lẽ những kẻ vượt qua được bài kiểm tra đều hiểu được ý nghĩa của nó.

“Nếu như vậy thì ngày mai sẽ là một ngày vô cùng thú vị đây! Bởi vì ngày mai chính là ngày mà những kẻ thống trị chân chính sẽ đặt bước chân đầu tiên lên con đường thống trị!” Ngô Thiên vô cùng hưng phấn nói.

Quả nhiên việc đi đến Học Viện Chiến Tranh Harla là lựa chọn vô cùng chính xác của Ngô Thiên!