Dương Quá Hoàng Dung đuổi theo Kim Luân Pháp Vương, lúc đầu còn có thể bắt kịp thân ảnh của lão, đi được một lúc lướt qua mấy ngọn núi nhỏ, thân ảnh Kim Luân Pháp Vương dĩ nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng.
Dương Quá kéo ngựa đi chậm lại, nói với Hoàng Dung: "Chúng ta cẩn thận tìm một chút." Hoàng Dung gật đầu, hai người tại thảo nguyên cẩn thận tìm qua một hồi, qua hơn nửa canh giờ cả hai đều thất vọng mà về.
Dương Quá vẻ mặt uể oải, Hoàng Dung mỉm cười nắm lấy tai hắn dịu dàng:" Ngươi ở chỗ này trông ngựa, ta đi chuẩn bị một chút đồ ăn!" Dương Quá gật đầu, lập tức Hoàng Dung xoay người rời đi.
Hoàng Dung vừa đi một lúc, Dương Quá suy nghĩ khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu chăm chú kiểm tra thể nội của chính mình. Hắn vẫn có chút nghi hoặc, hắn không rõ ràng lắm ngày trước vì sao nội lực Âu Dương Vân Thanh lại bị hút vào trong cơ thể của mình, mà hôm nay lúc cùng Kim Luân Pháp Vương quyết chiến sự tình này không tiếp tục phát sinh.
Suối chảy đan điền kia vẫn không có gì biến hóa, cửu âm nội lực mà bản thân tu luyện cùng bạch đà sơn nội lực của Âu Dương Vân Thanh xung khắc, lúc này không dung hợp cũng không bài xích, cứ như vậy tại đan điền tùy ý lưu chuyển.
Sau một lúc lâu, Dương Quá bắt đầu dùng cửu âm nội lực thử bao vây chế trụ đạo nội lực dị chủng này, để cho nội lực dựa theo cửu âm lộ tuyến mà vận chuyển, đến lúc nội lực trở lại đan điền, cổ nội lực này vậy mà vẫn không có chút biến đổi, như thế nào vòng vo mấy vòng, cuối cùng vẫn tồn tại tách biệt cùng nội lực cửu âm của bản thân.
Dương Quá trong lòng mơ hồ cảm giác được có chút không ổn, thử dung hai cổ nội lực phân biệt phát ra một chưởng, cửu âm nội lực vận dụng thập phần trôi chảy, mà cổ dị chủng nội lực nọ thế nhưng lại phải hao tốn nhiều tinh thần để khống chế hơn.
Hắn chân mày cau lại, khổ khổ suy tư làm thế nào hoá giải cổ nội lực dị biến trong cơ thể, nhưng vận dụng hết tất cả sở học, vẫn tìm không ra được biện pháp nào hay.
Lúc này Hoàng Dung đã từ phương xa nhẹ bước đi tới, nàng trong tay cầm theo 2 con thỏ hoang màu xám, bước nhẹ hướng Dương Quá đi tới. Dương Quá thấy nàng quay lại, không tiếp tục suy tư vấn đề này nữa, từ trên mặt đất đứng lên.
Dương Quá từ trên mặt đất nhặt một ít cành khô đưa cho Hoàng Dung, nàng tiếp tục lóc da thỏ hoang, sau đó thắp lửa, bắt đầu chăm chú nướng 2 chú thỏ này.
Dương Quá trước kia xem xạ điêu truyện biết được Hoàng Dung là một tay trù sư chính hiệu, mắt thấy cặp thỏ hoang trong ánh lửa ngày càng trở nên vàng rực, Hoàng Dung thỉnh thoảng chuyển động một chút, mặc dù thịt nướng không có gia vị, nhưng vẫn không ngừng có mùi thơm nồng nặc từ đó toả ra.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến cảnh có một nữ tử xinh đẹp thông minh tuyệt đỉnh vì hắn nấu cơm, trong lòng kích động không thôi. Qua một lúc lâu, thịt thỏ cũng đã vàng ươm, Hoàng Dung xé một khối đưa cho Dương Quá, nhìn Dương Quá ở một bên ăn lấy ăn để, Hoàng Dung mỉm cười hạnh phúc hỏi:" Dương Quá, ta làm như thế nào?"
Dương Quá miệng lớn đang nhấm nháp say mê cái đùi thỏ to chảng, cảm giác trong miệng tràn ngập một cổ mùi thơm mê người kích thích vị giác bản thân, hắn không tự chủ được lại ngoạm thêm vài ngụm to, nghe được Hoàng Dung hỏi, Dương Quá vội vàng không ngừng nói:" Tốt lắm Dung nhi, đồ nàng làm ăn thật sự là quá ngon ."
Hoàng Dung trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nàng nhẹ giọng thì thầm vào tai hắn:" Nếu ngươi thích, ta sau này mỗi ngày đều làm cho ngươi ăn!" Thanh âm của nàng mang theo một tia kiều mị một tia quyết liệt kì dị.
Dương Quá trong lòng vừa động, hai mắt nhìn về phía Hoàng Dung, lại thấy Hoàng Dung lúc này sắc mặt ửng đỏ, nhưng lại không chút nào né tránh ánh nhìn của hắn, Dương Quá trong lòng nóng lên, không để ý hết thảy ôm chặt Hoàng Dung ở trong lòng.
Hai người không có tìm được Kim Luân Pháp Vương, vẫn hướng về phía nam đi tới. Dương Quá đã hoàn toàn hiểu rõ tâm ý Hoàng Dung , tâm nữ tử này rõ ràng bây giờ đã chân chính thuộc về mình, trong lòng vừa cao hứng vừa hưng phấn.
Hoàng Dung trong lòng cũng buông xuống những lo lắng, nàng đã quyết định sau này đều đi theo Dương Quá, về phần Quách Tĩnh, tâm nàng giờ đã chết.
Cứ như thế lại đi qua mấy ngày, trước mặt hai người xuất hiện một con sông lớn sóng động mãnh liệt. Trên thảo nguyên mặc dù cũng có nước sông, nhưng rất ít nhìn thấy sông lớn như thế này, Hoàng Dung phát ra một tiếng hoan hô.
Nàng từ nhỏ sinh trưởng tại Đông hải Đào Hoa đảo, mỗi ngày không có việc gì làm đều là du hí trong nước, thích nhất là hoà mình vào nước. Tại thảo nguyên phong cảnh tuy rất đẹp, nhưng vẫn chưa từng gặp qua sông lớn như vậy.
Hai người cũng không biết, đây là một con sông lớn nổi danh tại thảo nguyên, tên là Quật Dã Hà, là một chi lưu của sông Hoàng Hà, nơi này nước sông trong suốt, từ thảo nguyên trực tiếp chảy tới phương bắc, vốn là nơi có rất ít xong sông ngòi.
Hoàng Dung trong lòng vui mừng, hỏi Dương Quá: " Ngươi có muốn bơi lội với ta không?" Dương Quá cười khổ lắc đầu, hắn kiếp trước sinh trưởng ở phương bắc, quê quán hắn trường kì bị hạn hán, sau học đại học mặc dù từng học qua một khoá bơi lội, nhưng hắn lúc ấy cũng chỉ là học qua loa cho qua môn. Sau lại đi tới Chung Nam sơn, mỗi ngày chỉ là ngồi tại chỗ hoặc trên mặt đất luyện công, vì vậy thuỷ tính thật kém.
Hoàng Dung lập tức nhảy xuống sông, Dương Quá tuy không muốn nhưng cũng theo sát nhảy xuống, Hoàng Dung lôi tay Dương Quá nói:" Dương Quá, để ta chỉ người bơi lội nào!" Nàng vẻ mặt hưng phấn, Dương Quá gật đầu, lập tức theo Hoàng Dung đồng thời tiến vào trong nước.
Hoàng Dung khi còn bé học bơi lội trong nước biển, nước biển song lớn mãnh liệt, ám lưu vô cùng, nàng đều có thể tùy ý bơi qua, huống hồ chỉ là một con sông như thế này.
Hai người tại trong nước du hí, Hoàng Dung mô tả một ít phương pháp vận động tay chân, hít thở đều đem nói cho Dương Quá, Dương Quá võ công cao cường, lại từng học quá cửu âm chân kinh bế khí pháp môn, rất nhanh liền nắm giữ toàn bộ nội dung Hoàng Dung truyền đạt. Không qua bao lâu, hắn cũng có thể ở trong nước tự do bơi lội, chỉ là vẫn không có linh xảo, uyển chuyển như Hoàng Dung.
Hai người náo loạn bơi lội trong nước hơn nửa ngày, lúc này chỉ nghe Hoàng Dung ở phía trước nũng nịu kêu một tiếng: "Dương Quá, mau đuổi theo ta!" Nói xong, nàng chuyển người lặn sâu xuống lòng sông.
Dương Quá ha ha cười, hướng về phía Hoàng Dung đuổi theo, tuy nhiên thuỷ tính của Hoàng Dung vượt xa Dương Quá, tại trong nước linh động như một đầu đại ngư, Dương Quá đuổi theo hồi lâu liền bỏ cuộc, hắn nổi lên mặt nước phun nước phì phò la lên oai oái:"Không đuổi, ta không đuổi theo nàng nữa."
Cười khanh khách một tiếng Hoàng Dung bơi tới bên cạnh Dương Quá chế giễu hắn: "Ngươi võ công tuy lợi hại, nhưng nếu thủy tính đụng phải ta thì xui xẻo rồi." Hoàng Dung lúc này một thân quần áo ẩm ướt gắt gao dán chặt trên người làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ, phía sau bộ bạch y lờ mờ là một chiếc yếm màu hồng phấn, hai hạt anh đào theo đôi gò ngực sừng trâu vươn cao như muốn xuyên phá lớp áo, khuôn mặt nàng thanh tú, hơi thở nhẹ nhàng, cơ thể như có như không va chạm cùng cánh tay Dương Quá khiến con dê trong lòng hắn như muốn phá chuồng.
Hắn không còn là một thiếu niên ngây thơ chưa trải sự đời, nhiều lần mây mưa cùng lý mạc sầu, tiểu long nữ, hắn đối với chuyện nam nữ sớm đã không hề xa lạ, lập tức Dương Quá nhẹ nhàng tiến lại gần, thừa dịp Hoàng Dung không chú ý, nhẹ nhàng ôm chặt nàng trong lòng.
Hoàng Dung thét lên một tiếng kinh hãi, Dương Quá càng đem nàng gắt gao ôm chặt. Bây giờ là mùa hè, hai người trên người mặc quần áo rất ít, lại bị nước song làm dính sát lại, trong lúc ôm nhau thân thể nhất thời ma sát, cảm giác kích thích vô cùng.
Dương Quá cảm giác Hoàng Dung trong lòng thân thể như một khối ôn nhuận mềm mại, bờ mông cong cong cạ cạ cùng với dương vật của hắn khiến cho phía dưới đã cương cứng mãnh liệt, thân thể Hoàng Dung va chạm với tiểu đệ của hắn liền cứng đờ, sắc mặt càng ngày càng đỏ, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Dương Quá buông một tay, nhẹ nhàng ôm hai đùi Hoàng Dung một tay đỡ lấy gáy nàng, Hoàng Dung xấu hổ vô cùng, hai mắt lúc này gắt gao nhắm chặt lại.
Dương Quá cũng không để ý gì nữa, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi Hoàng Dung, sau đó cái lưỡi mãnh liệt khẽ tách bờ môi nóng bỏng gắt gao quấn lấy lưỡi của nàng siết chặt, Hoàng Dung lúc đầu cả kinh, mở to hai mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt nóng bỏng tràn đầy dục tính của Dương Quá, vội vàng nàng liền nhắm chặt mắt lại, đôi lông mi dài cong vút không ngừng run rẩy.
Hoàng Dung lúc đầu vẫn còn ngượng ngùng, dần dần theo chuyển động ôn nhu pha lẫn bá đạo của Dương Quá, rốt cuộc nàng cũng dần dần hưởng ứng, chiếc lưỡi thơm tho của nàng quấn quýt xung quanh lười hắn như muốn niếu kéo nó ở lại trong miệng mình mãi mãi, hai cánh tay nàng vò đầu say mê ôm chặt hắn như muốn cùng hắn hoà tan vào trong ôn nhu hương nhuyễn, bỗng nhiên, thân thể Hoàng Dung chợt chấn động, bên dưới của nàng như có một dòng nhiệt lưu không ngừng tuôn trào làm thấm đẫm cả một hoa viên mơ mộng, cơ thể nàng giật giật mấy cái, sau đó mềm nhũn ôm nhu nằm gọn trong lòng Dương Quá.
Hai người bây giờ vẫn còn trong nước, thân thể Hoàng Dung giống như bạch tuộc gắt gao bám chặt lấy Dương Quá không rời, Dương Quá hai tay ở trên cơ thể của nàng không ngừng vuốt ve, cuối cùng bàn tay ôm trọn nhũ hoa của nàng không ngừng xoa nắn khiến Hoàng Dung vừa qua cơn cao trào cơ thể lại tiếp tục có phản ứng, hắn dùng sức đem nàng ôm vào lồng, sau đó ma trảo nhẹ nhàng vuốt ve kiều đồn no tròn của Hoàng Dung.
Thân thể bọn họ chậm rãi trầm xuống lòng sông, cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi cả hai đều không thở nổi, lúc này mới ôm nhau trồi lên mặt nước, Hoàng Dung thân thể đã không còn một tia khí lực, Dương Quá ôm nàng đặt ở trên bờ, hai tay hắn nhanh chóng cởi thắt lưng của nàng, miệng khe khẽ thì thầm vào tai nàng:" Dung nhi, ta muốn ngươi." Hoàng Dung dùng giọng mũi phát ra một tiếng "Ân" mơ mơ hồ hồ. Dương Quá trong lòng mừng rỡ, không để ý hết thảy chuẩn bị thu lấy mỹ nhân.
Hoàng Dung đang chờ đợi Dương Quá xâm nhập vào trong, nàng trong lòng kích động vô cùng, nàng muốn đem chính mình hết thảy đều giao cho nam nhân này, nếu tâm nàng đều đã đem cho hắn, thì thân thể đương nhiên sớm muộn cũng phải là của hắn.
Nàng chậm rãi chờ đợi, lẳng lặng nằm ở trên mặt cỏ mềm mại, đai lưng của nàng đã được cỡi ra, bộ ngực sau chiếc tiểu yếm hồng hồng mơ mơ hồ hồ theo tiết tấu hơi thở không ngừng nhấp nhô, bên phía dưới ở đỉnh 2 chân thon dài là một dãi hoa viên tươi đẹp thấp thoáng sau bụi cỏ có phần rậm rạp, mũi nàng không ngừng hít thở, hô hấp dồn dập......
Qua một hồi lâu, Hoàng Dung đột nhiên phát hiện Dương Quá vẫn không có động tác gì, nàng trong lòng lạc lỏng, thầm nghĩ phải chăng Dương Quá hiềm chính mình đã là tàn hoa bại liễu, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Dương Quá.
Hoàng Dung thấy Dương Quá vẻ mặt cẩn thận, trên mặt không có chút dục vọng nào, dường như đang lắng nghe thứ gì, Hoàng Dung nhẹ giọng hỏi:" Dương Quá, ngươi làm sao vậy?"
Dương Quá một mặt ôm Hoàng Dung đứng lên, thắt lại đai lưng cho nàng, đem nàng ôm sâu vào trong ngực, tại trên mặt nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu dàng nói:" Dung nhi, ngươi cuối cùng sẽ là của ta, hôm nay tạm bỏ qua cho ngươi." Hoàng Dung nhớ ra chuyện vừa rồi, sắc mặt bỗng đỏ lên, bây giờ nàng cũng đã bình tĩnh xuống tới, chỉ nghe Dương Quá lại nghiêm nghị nói:" Từ hôm nay trở đi, không cho phép gọi ta là Dương Quá, phải gọi ta phu quân."
Hoàng Dung ửng đỏ nghiêm mặt gật đầu, lúc này Dương Quá mới nói:" Ngươi cẩn thận nghe một chút động tĩnh chung quanh ." Hoàng Dung ngưng thần lắng nghe, lúc này mới phát hiện bụi cỏ chung quanh không ngừng truyền đến tiếng rục rịch, trong lòng căng thẳng, thế mới biết Dương Quá vì sao lại "Buông tha" chomình.
Hoàng Dung phân biệt hồi lâu, sắc mặt càng ngày càng cẩn thận, lúc này mới nói:" Tựa hồ có đại xà đang ở hướng này tới gần!" Nàng nhìn về Dương Quá, Dương Quá gật đầu, chỉ về phía trước nói:" Ngươi xem!"