Chương 53: Tái ngộ Pháp Vương

Dương Quá Hoàng Dung hai người rời khỏi phủ đệ của Nguyệt Nha Nhi, đi tới thảo nguyên, hít thở không khí trong lành nhìn thấy cỏ xanh mây trắng, hai người đều cảm thích ý vô cùng.

Lúc này hai người đều ngồi trên lưng ngựa, Dương QuáHồng Thất Côngcưỡi một đầu hắc mã, Hoàng Dung cưỡi một đầu bạch mã, hai người tựa như môt cặp vợ chồng du mục nhẹ nhàng đi lại dưới bầu trời thảo nguyên. Dương Quá mìm cười hỏi: "Dung nhi, thớt mã này là ngươi là từ chỗ nào tìm được vậy?" Vừa rồi Hoàng Dung chỉ loay hoay một vòng, lúc quay lại liền dẫn theo hai đầu tuấn mã, điều này làm cho Dương Quá có chút ngạc nhiên.

Hoàng Dung khanh khách cười nói: "Ngươi tên ngốc này, còn có thể như thế nào lấy, trên thảo nguyên nhiều mục dân như vậy, ta tuỳ tiện chọn lấy một nhà, sau đó đem hai đầu mã này mang tới!" Nàng trời sanh tính linh động ưa thích hồ nháo, thừa dịp không ai chú ý liền "mượn" luôn hai thớt tuần mã.

Dương Quá cười khổ một tiếng, lại nghe Hoàng Dung nói:" Người Mông Cổ xâm lấn đại tống giang sơn của ta, ta cầm hai con ngựa cũng không có cái gì quá lớn, dù sao đến lúc đó những thớt mã này cuối cùng cũng sẽ trở thành Mông Cổ chiến mã."

Dương Quá nghe xong cũng thấy có lý, hai người lại hồ nháo một trận, sau đó liền bàn về võ công. Bây giờ Dương Quá Hoàng Dung hai người thân thủ đều thuộc hàng tông sư nhất lưu cao thủ, Dương Quá từ nhỏ kỳ ngộ vô cùng nhiều, luyện công khắc khổ, cho nên võ công bất phàm. Mà gia thế Hoàng Dung võ học sâu xa, sau lại được truyền thụ Đả Cẩu Bổng Pháp của Hồng Thất Công, nhưng nàng đối với việc ngồi xuống luyện công hàng mấy canh giờ cũng không phải rất mặn mà, cho nên mặc dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng võ công hiện tại so ra kém hơn Quách Tĩnh nhiều lắm.

Chỉ nghe Hoàng Dung nói:" Hàng Long Thập Bát Chưởngo võ công chiêu thức đa dạng, biến hóa khôn lường, dựa vào sự tinh diệu trong chiêu thức mà thủ thắng. Có võ công chiêu thức tuy đơn giản, nhưng phương pháp vận kình lại cùng người khác vô cùng bất đồng, tự như Cái Bang Quách Tĩnhong Thập Bát Chưởng cùng Tây Độc Cáp Mô Công đều là như vậy, loại võ công này vừa ra tay liền phóng xuất kình lực tứ phía, thuộc hạng cương mãnh đối cương mãnh công phu." Dương Quá ngồi trên lưng ngựa, lúc này cũng gật đầu nói:" Đây là lấy những loại công phu lấy lực phá xảo." Hắn nhớ đến trong xạ điêu truyệnHoắc Đônh dựa vào Hàng Long Thập Bát Chưởng nghênh chiến Âu Dương khắc, đánh tới đánh lui cũng chỉ có vài chiêu, mặc cho Âu Dương khắc dùng hết thủ đoạn cũng không phải đối thủ.

Qua một hồi lâu, Dương Quá lại nói: "Dung nhi, trên thế giới còn có một loại võ công, dựa vào chữ "tốc" để dành chiến thắng!" Hoàng Dung quay đầu nhìn về phía hắn nói:" "tốc"? Trong chốn võ lâm công phu lấy tốc thủ thắng cũng không phải là ít, nhưng lại có rất ít người nổi danh." Dương Quá cười nhẹ, hắn nhớ đến quỳ hoa bảo điển của Phương "bóng" Công phu thuần túy dựa vào tốc độ, khi luyện đến đại thành, lúc ra chiêu nhanh như điện xẹt mây bay, khó có thể ngăn cản.

Hai người lại nói chuyện vài câu, cuối cùng trò chuyện về Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, nói đến đoạn cao hứng, Hoàng Dung nhẹ "Di" một tiếng, Dương Quá theo ánh mắt của nàng nhìn lại, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.

Đang đi tới là một đám người, cầm đầu chính là một lão hòa thượng mặc cà sa tây tạng màu hồng, đám người bọn chúng cũng đang ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi tới, mắt thấy không bao lâu sẽ đi tới trước mặt hai người Dương Quá Hoàng Dung.

Dương Quá khuôn mặt nghiêm túc, nói:" Là Kim Luân Pháp Vương!" Mấy ngày qua Dương Quá Hoàng Dung cũng không có đụng độ truy bình của Hốt Tất Liệt, nguyên tưởng rằng Hốt Tất Liệt cùng Kim Luân Pháp Vương sớm đã thành buông tha việc đuổi bắt hai người, ai ngờ dĩ nhiên ở chỗ này lại gặp lại tên đầu trọc chết bầm này.

Vậy quanh bọn chúng ước chừng có mười người, trong đó đại bộ phận đều thân mang giáp sắt, khẳng định là Mông Cổ binh sĩ. Trong đó còn có một người thân vận cẩm y, khuôn mặt âm trầm, không ai khác chính là hoắc vương tử.

Dương Quá Hoàng Dung nhìn nhau một cái, Hoàng Dung khẽ cười nói:" Kim Luân Pháp Vương đem chúng ta hại thật thảm, chúng ta bây giờ công lực khôi phục, vừa lúc quậy lại hắn một hồi." Nói xong , Hoàng Dung quơ quơ trúc bổng trong tay, trúc bổng này là nàng lấy từ trong phủ của Nguyệt Nha Nhi, bổng dài bốn thước, cùng Cái Bang đả cẩu bổng chiều cao tương tương.

Dương Quá cũng cười lạnh một tiếng, lấy chân khẽ đạp hông ngựa, lập tức Dương Quá cùng Hoàng Dung hướng về phía đoàn người Kim Luân Pháp Vương cực nhanh bước đi.

Đoàn người Kim Luân Pháp Vương ngừng lại, Kim Luân Pháp Vương cũng thấy được Dương Quá Hoàng Dung, trong lòng vui vẻ, hắn vốn là đi phương bắc có chuyện quan trọng khác, ai ngờ ở chỗ này gặp Dương Quá Hoàng Dung, vốn hắn cùng Hốt Tất Liệt đều tưởng rằng Dương Quá Hoàng Dung đã đào trốn về Trung Nguyên, lục soát một lúc lâu liền không có tiếp tục phái binh tìm kiếm.

Hoắc Đô vẻ mặt âm trầm tới gần Kim Luân Pháp Vương, nói:" Sư phụ, là Hoàng Dung cùng tên Dương tiểu tặc!" Hắn đùi phải bị chém đứt, đối với Dương Quá thống hận tận xương tuỷ, trên mặt lúc này vặn vẹo lộ lên vẻ dữ tợn khác hẳn với phong công tử anh tuấn thường ngày.

Kim Luân Pháp Vương gật đầu, nói:" Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu" Hắn cảm thán một hơi, mặc dù trong lòng vô cùng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ như bất đảo ông.

Kisử dụngPháp Vương cùng Hoắc Đô đi về phía hai người Dương Quá Hoàng Dung, Kim Luân Pháp Vương miệng tuyên một câu phật hiệu, ra vẻ cảm khái:" Nhị vị biệt lai vô dạng, Hốt Tất Liệt vương tử định mời nhị vị ở lâu mấy ngày, ai ngờ nhị vị dĩ nhiên lại ở chỗ này. Như thế vừa lúc, vẫn mời hai vị cùng lão nạp trở về." Kim Luân Pháp Vương từng cùng Dương Quá tỷ thí qua, biết Dương Quá cùng chính mình còn có chênh lệch nhất định, về phần Hoàng Dung, càng căn bản không phải đối thủ của Kim Luân Pháp Vương, hắn trong lòng càng không thèm để ý.

Hắn những năm gần đây hoành hành Mông Cổ, thân là Mông Cổ đệ nhất hộ quốc quốc sư, trừ ra một lần bị Quách Tĩnh đánh bại, cũng không có ai có thể địch lại hắn, trong lòng tự nhiên cho rằng có thể đem Dương Quá Hoàng Dung dễ dàng bắt được.

Bên cạnh Hoắc Đô cũng hắc hắc cười lạnh không ngừng, hắn trong lòng đối với sư phụ Kim Luân Pháp Vương của mình vô cùng sùng bái, trong óc đã đầy dâm ý nghĩ đến đủ mọi cách để hành hạ Dương Quá Hoàng Dung sau khi đem hai người này bắt lại.

Dương Quá Hoàng Dung cưỡi ngựa đi tới, Dương Quá nhìn Kim Luân Pháp Vương bèn cười một tiếng: "Kim Luân Pháp Vương, vừa hay chúng ta đang muốn tìm ngươi tính sổ!" Hắn cũng không nhiều lời, tay phải một chưởng đã đánh tới.

Kim Luân Pháp Vương nhấc tay ngăn trở chưởng thủ của Dương Quá, chỉ cảm thấy một chưởng đánh tới sắc bén như kiếm, trong lòng đối với tên thiếu niên này vô cùng bội phục, hắn tùy ý một chưởng đánh tới uy lực bất phàm, hư hư thực thực, thành tựu tương lai quả Âu Dương Vân Thanhhông thể hạn lượng.

Dương Quá sử dụng đúng là Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, chưởng pháp này là Hoàng Dược Sư từ "Lạc anh kiếm pháp" của Đào Hoa đảo nghĩ ra, chưởng pháp một đường sắc bén, xuất chưởng như kiếm, lợi hại vô cùng.

Kim Luân Pháp Vương tay trái chưởng ngăn trở Dương Quá, tay phải kim luân ném ra, bên cạnh Hoàng Dung khẽ cười một tiếng, trong tay trúc bổng quét về huyệt đạo phía trước ngực Kim Luân Pháp Vương.

Tay Kim Luân Pháp Vương vừa định chụp vào trúc bổng của Hoàng Dung, trúc bổng của Hoàng Dung đã linh hoạt chuyển hướng đánh tới tay hắn, Kim Luân Pháp Vương cả kinh, vội vàng xoay tay tránh khỏi.

Ngay sau đó Dương Quá Hoàng Dung cùng Kim Luân Pháp Vương lao vào tranh đấu, Kim Luân Pháp Vương càng đánh càng khiếp sợ, chỉ vài ngày trước hắn cùng Hoàng Dung đánh nhau, Hoàng Dung chiêu thức mặc dù kỳ diệu, nhưng nội lực lại suy yếu vô cùng, hôm nay lực đạo của nàng sao có thể hùng hồn đến như vậy?

Ngày trước Hoàng Dung thân mang bầu, nội lực không thông, thực lực chân chính chỉ còn có 2 thành, vì vậy Kim Luân Pháp Vương kiêu ngạo tự đại, trong lòng căn bản xem nhẹ khả năng của nàng, hắn những tưởng rằng Hoàng Dung hôm nay vẫn là một quả hồng mềm dễ bóp, nào ngờ sự thật đứng trước mặt hắn là một Hoàng Dung chân chính nội lực hùng hồn.

Ba người kình lực kích động, mấy con tuấn mã đều chịu không nổi bốn chân đã quỳ rạp trên mặt đất. Chỉ trong chốc lát, Dương Quá Hoàng Dung cùng Kim Luân Pháp Vương đều đứng trên mặt đất, tình thế này khiến cho lão càng thêm quẫn bách.

Dương Quá thủ pháp cao minh vô cùng, cước đạp Cửu Cung Bát Quái Bộ, tay phải không ngừng dụng xuất Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, ngẫu nhiên sử đến mấy thức hoá kình trong Thái Cực quyền, Hoàng Dung bên cạnh lại không ngừng dung Đả Cẩu Bổng Pháp công kích hai chân của Kim Luân Pháp Vương," Bán" Chữ quyết vừa xuất liền khiến cho hai chân của lão lâm vào tình trạng hung hiểm khó nhọc vô cùng.

Hai người càng đánh càng sướng, nhất là nghĩ đến lúc trước rơi vào trong tay tên pháp vương chó má này bị hành hạ đến dường nào, trong lòng càng thêm thống hận, xuống tay càng không lưu tình chút nào.

Bên cạnh Hoắc Đô lúc này cũng gia nhập chiến đoàn, hắn bị chặt đứt một chân, bây giờ ngồi trên lưng ngựa, trong tay không hề sử dụng chiết phiến, mà là cầm một thanh trường kiếm.

Xui xẻo võ công của Hắn cùng với ba người cách biệt quá xa, chỉ trong chốc lát lúc Hoắc Đô ngồi xuống tuấn mã liền bị Dương Quá một chưởng phách tử, Hoắc Đô bị đánh rơi trên mặt đất, chân sau lặc lìa, liền không thể tiếp tục nhúng tay vào được.

Lúc này Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, trong tay trúc bổng nhoáng lên, đảo một cái đã đem kim luân của Kim Luân Pháp đánh bật thu vào trong tay, nàng ranh mãnh khẽ hô:" Dương Quá, luân tử này thật là chế tạo toàn bộ bằng vàng ròng, có thể bán ra không ít tiền, chúng ta hôm nay phát tài thật rồi!"

Dương Quá cũng ha ha cười to, tay phải một chưởng đánh ra, Kim Luân Pháp Vương lúc này đã có chút tức giận, Dương Quá chưởng pháp xuất hư hư thật thật biến ảo không ngừng, hắn vừa mới ngăn trở mới phát hiện là hư chiêu, lúc này Dương Quá một chưởng khác đã đánh tới trên mặt hắn.

"Chát!!!"

Một tiếng vang thanh thuý phá vỡ sự tĩnh lặng của thảo nguyen xung quanh, mặc dù Kim Luân Pháp Vương thân hình lui nhanh, nhưng gương mặt đã kịp thời được Dương Quá lưu lại một đạo hồng ấn.

Dương Quá Hoàng Dung nhìn bộ dạng chật vật của Kim Luân Pháp Vương thì ha ha cười to, Kim Luân Pháp Vương sắc mặt phẫn uất, trong lòng biết hôm nay xem như mình thua ở chỗ này.

Hắn vốn tưởng rằng có thể đem Dương Quá Hoàng Dung bắt, hảo hảo lập công lớn, nhưng không ngờ tới Hoàng Dung võ công dĩ nhiên lại cao cường như thế, Dương Quá tiểu tử này cũng tiến bộ thần tốc. Một trong hai người giao thủ hắn còn có cơ bật lại, bây giờ hai người liên thủ, hắn liền ăn phải quả đắng.

Hoàng Dung thân hình di chuyển, đi tới bên cạnh Kim Luân Pháp Vương, trúc bổng trong tay hung ác quét về phía đầu của lão, Kim Luân Pháp Vương không dám ngạnh kháng, liền nghiêng đầu né qua, Dương Quá lúc này cũng chạy lại, chưởng thủ phách xuất đánh về phía Kim Luân Pháp Vương.

Kim Luân Pháp Vương rống giận một tiếng, xoay người rất nhanh rời đi, hắn đã không phải đối thủ, biết lúc này không nên tái chiến, sống chết trước mắt, cũng không tiếp tục để ý mặt mũi, tại trước mặt hai tên tiểu bối co giò bỏ chạy như chó nhà có tang.

Hoàng Dung nói: "Trừ ác phải trừ tận gốc!" Dương Quá gật đầu, nhìn Hoắc Đô một cái, tiện tay tặng hắn một cây băng phách ngân châm, sau đó cùng Hoàng Dung phi người đuổi theo Kim Luân Pháp Vương.

Bên kia hơn mười tên Mông Cổ binh sĩ, chỉ biết một ít đao kiếm công phu, Kim Luân Pháp Vương từ trong tay bọn họ đoạt một tuấn mã, rất nhanh hướng nam phương bỏ chạy. Dương Quá Hoàng Dung đi theo đánh ngã mấy tên binh sĩ, cũng một người một một ngựa đuổi về phía Kim Luân Pháp Vương.

Hoắc Đô không có nghĩ đến Kim Luân Pháp Vương cũng không phải đối thủ Dương Quá Hoàng Dung, hắn trong lòng khiếp sợ, không để ý đến hành động của Dương Quá, lập tức chân còn lại liền bị trúng châm.

Hoắc Đô sắc mặt không ngừng biến hóa, hắn biết uy lực của băng phách ngân châm, lúc này biện pháp tốt nhất chính là phế đi chân trái để ngăn độc phát công tâm, chỉ là...... chỉ là...... đây là cái chân cuối cùng của hắn a!!!!

Hắn hít sâu một hơi, cảm giác chân trái càng ngày càng tê dại, cắn răng, trong tay trường kiếm hung hăng chém xuống, trong thảo nguyên rộng lớn bổng nhiên truyền đến một tiếng la thê lương xé trời!