Chương 47: Nguyệt Nha công chúa

Nghe thấy tiếng vỗ tay, dương quá hoàng dung mới nhận ra thì ra cô gái Mông Cổ ban nãy lúc nãy giờ vẫn đang chăm chú lắng nghe, dương quá cũng bắt đầu chăm chú đánh giá nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh diễm.

Chỉ thấy cô gái này một thân bạch y, tướng mạo thanh tú dị thương, nhất là đôi mắt của nàng mang theo một thần thái yếu nhược, mái tóc đen tuyền được buộc lại phía sau, theo gió nhẹ nhàng lay động, mang tới một phong vị khác lạ.

Đáng tiếc nàng tuổi còn hơi nhỏ, phỏng chừng còn chưa được 15 tuổi, cho nên nhìn vẻ có chút non nớt, nhưng nét non nớt này lại đi kèm với một cỗ khí chất cao quý.

Hoàng dung rất là tò mò thân phận của nàng, Vì vậy ôn nhu hỏi:" Tiểu muội muội, ngươi là hài tử của ai?" Nàng dụng Hán ngữ hỏi ra, cũng không biết cô gái này nghe có hiểu không.

Tiểu cô nương đôi mắt chớp chớp nói:" Ta gọi là Nguyệt Nha Nhi, ca ca chuyện xưa ngươi kể nghe rất đặc sắc!" Thanh âm của nàng cũng tựa như vẻ đẹp của nàng, thanh thúy dễ nghe, hơn nữa Hán ngữ của nàng nói ra cực kỳ lưu loát, không có nửa điểm ấp úng.

Hoàng dung càng khẳng suy nghĩ trong lòng của mình, biết cô gái này chắc chắn xuất thân từ gia đình quý tộc ở Mông Cổ, nếu không hài tử mục dân bình thường sao có thể nói hán ngữ lưu loát như thế.

Lúc này này cô gái Nguyệt Nha Nhi hướng dương quá hoàng dung hai người phát ra yêu cầu, nàng dùng thanh âm thanh thúy khẽ nói:" Đại ca ca, tỷ tỷ, ta muốn mời các ngươi tới nhà của ta làm khách!" Mông Cổ mục dân thập phần quý khách, dương quá hoàng dung không nghĩ tới ngay cả một tiểu cô nương đều nhiệt tình như thế.

Nguyệt Nha Nhi dung mạo thanh tú, tuổi lại còn nhỏ, dương quá hoàng dung không khỏi đối với nàng sinh ra một phần hảo cảm, hoàng dung cười cười, nói:" Cám ơn ngươi, Tiểu muội muội, bây giờ sắc trời đã quá muộn, chúng ta chắc là không đi được." Mặc dù thích cô gái này, nhưng là dù sao không biết rõ rang chi tiết của nàng, hoàng dung vẫn uyển chuyển cự tuyệt nàng ta.

Ai ngờ Nguyệt Nha Nhi lại nói:" Không sao, bầu trời tối đen hơn nữa cũng không quan trọng, các ngươi chờ ta một chút." Nói xong, nàng liền chạy đi. Dương quá hoàng dung nhìn nhau một cái, có chút ngạc nhiên.

Qua một lúc lâu, một chiếc xe ngựa được trang hoàng hoa lệ từ từ hướng địa phương này tiến đến, đợi đi tới trước mặt dương quá hoàng dung, Nguyệt Nha Nhi từ trong xe ngựa nhảy xuống, chạy tới nhìn 2 người cười cười.

Nguyệt Nha Nhi nói:" Đại ca ca, tỷ tỷ, các ngươi theo ta lên xe ngựa đi!" Nàng bộ dáng ngây thơ, giờ phút này bày ra vẻ mặt chờ đợi nhìn dương quá hoàng dung, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, dương quá hoàng dung có chút không biết nên như thế nào cho phải.

Bây giờ nếu cự tuyệt nữa thì có chút không phải, dương quá suy nghĩ một chút, liền gật đầu, hoàng dung thấy hắn gật đầu, Vì vậy cũng không có nói gì nữa.

Dương quá trước tiên hướng các người mục dân cáo biệt, mục dân tính tình thuần phác, trước đây dương quá lại cho họ nhiều châu báo như vậy, giờ phút này đám mục dân trước khi tiễn biệt còn đưa cho dương quá một đống lớn thịt,sữa….

Dương quá hoàng dung theo Nguyệt Nha Nhi bước lên xe ngựa, mã phu quất roi, xe ngựa bắt đầu rất nhanh mà vững vàng hướng về phía trước đi tới.

Nguyệt Nha Nhi vẻ mặt tươi cười nhìn dương quá hoàng dung, sau đó bắt đầu quấn quít lấy dương quá nhờ hắn tiếp tục kể chuyện xưa cho nàng nghe, nguyên lai cô gái này chính là thích truyện xưa của dương quá, cho nên mới yêu cầu dương quá hoàng dung về nhà làm khách, làm cho dương quá có thể lại kể cho nàng thêm một ít, tâm tư đó của nàng dương quá hoàng dung cũng không biết được.

Phía trước xuất hiện một tòa thành nhỏ, xe ngựa trực tiếp tiến vào cửa thành, sau đó đi tới trong thành dừng lại trước một đình viện, đại môn đình viện cao lớn nguy nga, người hầu ngoài cửa nhìn thấy xe ngựa đến, lập tức đem đại môn mở ra, xe ngựa không chút nào dừng lại trực tiếp tiến vào trong đình viện.

Dương quá hoàng dung trong lòng kinh ngạc, không ngờ tới Nguyệt Nha Nhi gia dĩ nhiên ở tại trong thành, hơn nữa xem giá thế lai lịch chắc chắn không nhỏ, chỉ thấy trong sân phòng một trạm canh gác lại nối liền một trạm, cho dù sắc trời đã tối, bây giờ vẫn còn có không ít người hầu gia đinh đi lại xung quanh trạm để tuần tra.

Xe ngựa tiến vào một tiểu việc tinh xảo, sau đó Nguyệt Nha Nhi mang theo dương quá hoàng dung xuống xe ngựa, một đám người hầu thấy thế liền đi đến.

Bọn họ nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi đều khom lưng hành lễ, có người trong miệng còn dùng mông ngữ ân cần thăm hỏi, dương quá mấy ngày nay cũng học được một ít mông ngữ đơn giản, nghe ra được từ trong miệng họ hai chữ " Công chúa"!

Dương quá trong lòng khiếp sợ, hắn không ngờ Nguyệt Nha Nhi dĩ nhiên lại là một vị Mông Cổ công chúa, dương quá nhỏ giọng đem chuyện này nói cho hoàng dung, hoàng dung cũng có chút kinh ngạc, nàng mặc dù đã nghi ngờ Nguyệt Nha Nhi có thân phận bất phàm, nhưng cũng không nghĩ đến nàng lại là công chúa Mông Cổ!

Bất quá vương tử công chúa của Mông Cổ địa vị cực kỳ phức tạp, vừa có Hốt Tất Liệt vương tử quyền thế ngập trời như vậy, đồng thời cũng tồn tại một vương tử hữu danh vô thực như hoắc đô.

Dương quá hoàng dung cũng đoán không ra Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc là thuộc về loại công chúa nào, có phải hay không là tôn tử của thành cát tư hãn, hai người trong lòng càng thêm cẩn thận.

Nguyệt Nha Nhi vì dương quá hoàng dung an bài một phòng, nàng nhìn thấy dương quá hoàng dung tay trong tay, còn tưởng rằng hai người là tình lữ, Vì vậy liền hiểu nhầm an bài cho dương quá hoàng dung một gian phòng riêng, hoàng dung sắc mặt ửng đỏ, lắc đầu, dương quá trong lòng biết ý nghĩ hoàng dung, Vì vậy nhờ Nguyệt Nha Nhi an bài cho mỗi người một phòng riêng, hoàng dung cảm kích hướng hắn cười cười.

Sắc trời đã tối, dương quá hoàng dung hai người đêm đó liền ở tại trong phủ của Nguyệt Nha Nhi, trong nhà của nàng hình như cũng không có đại nhân vật nào, tựu như chỉ có một mình nàng là chủ sự ở đây.

sáng sớm Ngày thứ hai, Nguyệt Nha Nhi sáng sớm thức dậy đã tới đây quấn quít lấy dương quá đòi hắn kể chuyện xưa, dương quá đau đầu, lúc này hoàng dung cũng chạy lại đây, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi cũng ở trong phòng của dương quá, trong lòng liền có chút không thoải mái.

Nguyệt Nha Nhi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà dù sao cũng là một cô nương xinh đẹp, nàng sớm như vậy lại chạy đến phòng dương quá làm gì? Hoàng dung hoàn toàn không có nghĩ đến chính mình cũng vội vã sớm chạy tới gặp dương quá.

Dương quá không hề để ý tới Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng đỡ hoàng dung, hoàng dung hiểu ỷ tựa vào lòng dương quá, dương quá vuốt ve mái tóc của nàng nhẹ nhàng hỏi:" Thân thể của ngươi như thế nào rồi?" Hoàng dung nói:" Đã khá hơn nhiều." Sau đó lại nhỏ giọng hỏi:" Nàng sớm như vậy tới phòng của ngươi làm cái gì?" Trên mặt lộ ra một tia thố ý.

Dương quá trong lòng mừng rỡ, hắn không có nghĩ đến hoàng dung dĩ nhiên lại mẫn cảm như thế, đối với một tiểu cô nương như vậy cũng ăn dấm chua, ngày hôm qua xem hai người các nàng trò chuyện với nhau còn rất vui vẻ, bây giờ bộ dáng lại như thế này, ai nha, đàn bà a đàn bà!

Dương quá mỉm cười, không có trả lời hoàng dung, xoay người nói với Nguyệt Nha Nhi:" Nguyệt Nha Nhi, ngươi nơi này có đại phu hay không, thân thể của tỷ tỷ không thoải mái, phải mời đại phu đến xem."

Nghe xong dương quá nói, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đi tới bên người hoàng dung, vẻ mặt ân cần hỏi:" Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy nơi nào không thoải mái vậy?" Nói xong liền vỗ vỗ tay.

Tiếp theo sau đó liền đi vào vài nữ phó, Nguyệt Nha Nhi dụng mông ngữ phân phó cho các nàng vài câu, lúc những nữ phó này xoay người rời đi, dương quá hoàng dung mặc dù nghe không hiểu Nguyệt Nha Nhi nói gì, nhưng cũng có thể cảm thấy Nguyệt Nha Nhi trong lời nói mơ hồ lộ ra một cổ uy nghiêm, trong lòng đều là thầm than, đối với Nguyệt Nha Nhi càng thêm tò mò.

Cứ như vậy, dương quá hoàng dung tạm thời dừng ở tại chỗ của Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi mời được không ít danh y đại phu vì hoàng dung y trì thân thể, hoàng dung bây giờ có chút chất độc còn chưa trừ hết, đại phu cho hoàng dung một ít than thuốc thanh nhiệt khử độc, thân thể của hoàng dung cũng chậm rãi khang phục.

Thân thể mặc dù chậm rãi bình phục, nhưng sầu lo trong mắt hoàng dung cũng ngày càng nồng đậm, nàng không biết còn có thể cùng dương quá ở cùng bao lâu, nàng tâm tư mâu thuẫn, thiên ngôn vạn ngữ không cách nào nói ra khỏi miệng.

Nguyệt Nha Nhi luôn quấn quít lấy dương quá đòi kể chuyện xưa, dương quá có chút phiền toái, nhưng vì ở chỗ này có nhiều danh y nổi danh vì hoàng dung y trì thân thể, dương quá không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này tiếp tục chờ đợi.

Dương quá cũng không biết Hốt Tất Liệt cùng kim luân pháp vương có hay không còn truy đuổi bọn họ, bất quá bây giờ đang ở bên trong phủ đệ của Nguyệt Nha Nhi công chúa, hơn nữa khoảng cách tới quân danh của Hốt Tất Liệt rất xa, hẳn là tương đối an toàn.

Mấy ngày này, võ công dương quá cũng không có trì trệ, hắn chiều nào cũng luyện quyền, buổi tối ngồi xuống tu luyện cửu âm nội lực.

lúc buổi tối tu luyện cửu âm chân kinh , dương quá phát hiện đan điền chính mình xảy ra những biến hóa rất kỳ quái, đan điền vốn là chỗ chứa đựng nội lực, vốn đan điền dương quá là một mảng yên bình, chân khí nội lực lẳng lặng tồn tại ở giữa đan điền.

Chỉ là bây giờ đan điền dương quá đã có xu thế vận động, nội lực tại đan điền đều theo một phương hướng vận chuyển, bây giờ rõ ràng hình thành nên một dòng suối vô cùng thong thả.

Dương quá lúc đầu còn có chút khẩn trương, sau lại phát hiện dòng chảy nội lực này đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng gì xấu, tâm ý khắp nơi, nội lực vẫn tiếp tục vận chuyển cửu khiếu, không có chút nào trì trệ.

Hắn dần dần cũng thả lỏng tâm tư ở chỗ này, tưởng rằng đây là một hiện tượng đặc biệt khi luyện cửu âm chân kinh đến một giai đoạn nhất định, trong lòng cũng không có đem chuyện này đặt nặng nữa.

Kỳ thật đan điền dương quá sở dĩ hình thành nên một dòng suối, không chỉ là do cửu âm chân kinh, mà là bởi vì cửu âm chân kinh cùng Thái Cực chân khí chồng chéo hiệu quả lên nhau. Cửu âm nội lực chịu tác dụng của Thái Cực chân khí, không giống như trước là một cái đầm nước chết, mà trở thành một vòng tròn vận chuyển không ngừng, chỉ là bây giờ cái vòng tròn này còn khá yếu ớt, dòng suối chảy có phần yếu nhược.

Cụ thể dòng suối chảy này có tác dụng thế nào dương quá bây giờ còn không rõ ràng lắm, chỉ khi hắn chân chính rõ ràng tác dụng của dòng suối này, dương quá mới vừa mừng vừa sợ.

Hoàng dung sắc mặt càng phát ra vẻ hồng nhuận, mỗi một lần dương quá hỏi thể trạng thân thể nàng, hoàng dung đều chỉ cười mà không đáp, nhẹ nhàng lắc đầu.

thân thể Của nàng đã hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng hoàng dung cũng không định nói cho dương quá, nàng thầm nghĩ cứ như vậy cùng dương quá ở tại Mông Cổ, tốt nhất vĩnh viễn không cần trở lại Trung Nguyên nữa.

Hai người bắt đầu trải qua nhưng ngày thường nhật trong một cuộc sống yên ả, hoặc nói chuyện phiếm hoặc du ngoạn, đối với hoàng dung mà nói, những ngày tháng này chính là lúc nàng không phí hoài cuộc sống như trước đây, hết thảy đều là bởi vì dương quá!

Hôm nay, dương quá cùng hoàng dung tại trong hoa viên phủ đệ Nguyệt Nha Nhi cùng nhau dạo bước, hai người bọn họ rốt cuộc cắt đuôi được cô nàng Nguyệt Nha Nhi phiền toái kia, bây giờ rốt cuộc có thể có không gian riêng với nhau.

Dương quá từ trên cây hái xuống một đóa hoa hồng, nhẹ nhàng gài lên mái tóc của hoàng dung, hoàng dung nhìn hắn mỉm cười vô cùng quyến rũ, phía trước có một tiểu đình tử, lúc này ánh mặt trời chói chang, hai người Vì vậy liền hướng phương hướng tiểu đình tử kia mà chạy đi.

Đợi đi tới gần đó, hai người mới phát hiện trong đình đã ngồi vài người, trong đó một người là Nguyệt Nha Nhi, nàng nhìn thấy dương quá hoàng dung, lập tức đứng lên, nhẹ nhàng chạy đến, lôi tay dương quá hoàng dung nói:" Đại ca ca, tỷ tỷ, nguyên lai các ngươi ở chỗ này, ta đang muốn tìm các ngươi đấy." trong Đình tử mấy người còn lại cũng đứng lên, trong đó chỉ có một người là nam tử, mấy người còn lại là những bạch y nữ tử trẻ tuổi, tên nam tử kia nhìn thấy hoàng dung, ánh mắt liền lộ ra vẻ kinh diễm.

Cũng không biết rằng dương quá hoàng dung cũng đồng thời nhìn thấy hắn, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, hoàng dung suýt chút nữa thì kinh hô ra khỏi miệng!