Nhìn dương quá cúi người hút độc cho mình, hoàng dung trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, tâm tư lưu chuyển, nàng lại nhớ đến trượng phu quách tĩnh của mình.
Nếu chính mình bị trúng độc, quách tĩnh chắc chắn cũng sẽ giống như dương quá vì mình mà hút độc. Chỉ là quách tĩnh bản tính của hắn là một đại hiệp, có lẽ không chỉ chính mình, nếu gặp người khác cũng đang bị trúng độc, hắn cũng sẽ không ngần ngại vì bọn họ hút độc .
Chỉ là dương quá không phải như vậy, hắn sở dĩ vì mình hút huyết độc, chỉ là bởi vì chính mình là hoàng dung, chính mình là người hắn quan tâm...... Âu yếm...... là người…..
Hoàng dung trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngỗn ngang, chính mình trong lúc bị bắt vào trận doanh địch, lúc mình yếu đuối khi vừa mới sẩy thai, hay cả bây giờ ngay khi mình bị trúng độc tiêu, luôn ở bên cạnh chăm sóc quan tâm mình chỉ có dương quá, mà cái tên trượng phu đại hiệp kia lại lựa chọn ở bên trong tương dương thành!
Có đôi khi rất nhiều chuyện có thể lý giải, nhưng những lý do cũng không khiến người khác tán thành, hoàng dung bây giờ đối với quách tĩnh chính là như vậy.
Máu từ miệng vết thương từ màu đen rốt cuộc biến thành màu đỏ, dương quá thở dài một hơi buông lỏng toàn thân, hắn ngẩng đầu lên, lại đột nhiên phát hiện gương mặt xinh đẹp yếu nhược của hoàng dung không biết từ khi nào đã đầm đìa nước mắt.
Dương quá trong lòng kinh hãi, liền đem hoàng dung ôm vào trong lòng, hoàng dung không có giãy dụa, chỉ là gắt gao dựa vào lòng ngực dương quá, cảm nhận lấy nhịp tim của hắn, điều này làm cho nàng có một loại cảm giác" An toàn" khó nói.
Dương quá khẽ vuốt ve mái tóc hoàng dung, thấp giọng hỏi:" Làm sao vậy, rất đau sao?" trong thanh âm của hắn hàm chứa một tia thương tiếc.
Hoàng dung ngẩng đầu lên, trên gương mặt vẫn còn đầm đìa 2 dòng lệ nóng mang theo một nụ cười tươi, nàng nhẹ giọng nói:" Không đau, dương quá, ta......" nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên một cỗ cảm giác mệt mỏi ủ rũ từ đâu kéo tới, hoàng dung hai mắt dần dần nhắm lại, chậm rãi thiếp đi.
Dương quá kinh hãi, lắc lắc thân thể hoàng dung, trong miệng hô:" Hoàng dung, hoàng dung!" Chỉ là hoàng dung cũng không có tỉnh lại nữa.
Nguyên lai vừa rồi tiêu tương tử độc tiêu bôi lên một loại độc có độc tính rất mạnh, dương quá mặc dù đem đại bộ phận độc huyết hút đi, nhưng vẫn có một số ít chất độc tồn đọng trong cơ thể hoàng dung, lúc này chất độc phát tác, hoàng dung lập tức lâm vào trạng thái hôn mê. Bất quá cũng nhờ dương quá hút ra đại bộ phận độc huyết, nếu không hoàng dung bây giờ sẽ không chỉ là hôn mê, mà là chết!
Dương quá trong lòng khẩn trương, hắn suy nghĩ một chút, ôm hoàng dung rời khỏi sơn động, trước đó hắn dự định sẽ đem thi thể tiêu tương tử, ni ma tinh tẩu tang ở một địa phương bí mật, để phòng ngừa người khác phát hiện.
Hắn vừa rời khỏi sơn động, chỉ nghe thấy từ phương xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng bước chân, dương quá trong lòng căng thẳng, tìm một chỗ ẩn nấp, quả nhiên phát hiện từ phía nam ùa tới vô số binh lính Mông Cổ!
Hốt Tất Liệt rốt cuộc đã nghĩ đến chỗ này, dương quá trong lòng biết chính mình cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, thi thể đám người tiêu tương tử rất nhanh sẽ bị bọn họ tìm được , hắn cắn răng tiếp tục hướng phía bắc bước đi.
Hiện tại nội lực hắn vẫn chưa có khôi phục, trong lòng còn mang theo hoàng dun đang trong trạng thái hôn mê, trừ chạy trối chết lên phía bắc ra hắn không có biện pháp nào khác.
Cũng không biết qua bao lâu, hoàng dung rốt cuộc từ trong cơn mê tỉnh lại, nàng đánh giá một lượt xung quanh, phát hiện chính mình đang ở trong một cái trướng bồng rất nhỏ, xung quanh bài biện thập phần đơn giản, trừ ra tấm sàng gỗ mình đang nằm ra cơ hồ cái gì cũng không có.
Trên giường là thân thể trắng noãn của nàng, hoàng dung cứ nằm vậy trên giường. Hoàng dung giãy dụa muốn rời giường, lúc này mới phát hiện toàn thân của mình đều vô lực, trên đầu có cảm giác đau nhức truyền đến, hoàng dung khẽ hừ một tiếng, lấy tay xoa xoa huyệt đạo trên đầu, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu, chậm rãi nhớ ra chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, chính mình tựa hồ té xỉu vào lòng dương quá, chỉ là dương quá đâu? Hoàng dung trong lòng lo lắng, nàng cố hết sức từ trên giường đi xuống, đi được vài bước, nàng liền có cảm giác mê muội suýt nữa té ngã. Mấy ngày qua mỗi khi hoàng dung suy yếu, dương quá luôn ở bên người quan tâm nàng, chiều chuộng nàng, hoàng dung trong lòng không tự chủ được đối với dương quá sinh ra sự ỷ lại.
Nàng xốc tấm vải che trướng bồng, chậm rãi đi ra ngoài, cảnh tương bên ngoài trướng bồng liền khiến cho nàng kinh ngạc thật lớn.
Chỉ thấy trước mặt là một vùng thảo nguyên vô tận, không có điểm dừng, xa xa là một đám trâu dê, thỉnh thoảng còn có tiếng một tên mục đồng la lớn, nguyên lai đây là một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Hoàng dung cảm thấy tinh thần đột nhiên vô cùng sảng khoái, nàng lấy sức hít thật sâu một luồng không khí nơi này, lúc này bên trái đột nhiên có một tiếng vang truyền đến.
Hoàng dung quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trái phía xa xa có một thanh niên Mông Cổ đang luyện quyền, quyền pháp của hắn lấy nhu chế cương, quyền phong bang bạc, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng phành phạch trong không khí, hoàng dung trong lòng thầm khen một tiếng, tên Mông Cổ thanh niên này quyền pháp thật là tinh diệu.
Lúc này tên thanh niên kia quay đầu lại, hoàng dung chợt vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện nguyên lai hắn đúng là dương quá, hoàng dung phát ra một tiếng hoan hô như một tiểu cô nương tinh nghịch, thân thể lung lay hướng dương quá đi tới.
Dương quá cũng nghe thấy thanh âm hoàng dung , nhìn thấy hoàng dung hướng phía mình đi tới, dương quá trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi, hắn thân thể nhoáng lên, nhanh chóng đi hướng về phía hoàng dung.
Không có chút gì do dự, cả 2 con người gắt gao ôm chặt lấy thân thể người trong lòng của mình, qua một lúc lâu, hai người mới nhẹ nhàng tách ra. Dương quá đánh giá cẩn thận hoàng dung, phát hiện sắc mặt hoàng dung vẫn còn tái nhợt, mang theo một tia bệnh sắc, trong lòng thương tiếc, lại đem hoàng dung ôm chặt.
kích động ban đầu qua đi, hoàng dung có chút thẹn thùng, nàng có chút giãy dụa, dương quá đem nàng buông ra, đôi mắt đẹp của hoàng dung nhìn về phía dương quá, trong mắt tràn ngập nỗi niềm vui sướng cùng vui mừng, nàng phát hiện dương quá hình như có chút biến đổi, trên mặt cũng có chút phong trần, bất quá tựa hồ càng tràn ngập khí khái nam tử.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, hoàng dung hỏi:" Chúng ta như thế nào lại đến nơi thảo nguyên này?" Dương quá tinh tế hướng nàng nói lại, hoàng dung lúc này mới rõ chính mình đã hôn mê được gần mười ngày, trong mười ngày này dương quá không ngừng nghỉ cõng hoàng dung chạy một mạch về phía bắc, đến được nơi thảo nguyên này mới đem đám truy binh Mông Cổ bỏ lại phía sau.
Dương quá hoàng dung bây giờ hiện đang ở trong một bộ lạc du mục, dương quá đem từ trên cây kim long tiên của Doãn khắc tây lấy xuống vài hạt châu báo hướng bọn người này làm đại lễ, đám người thảo nguyên đối với hắn đều thập phần nhiệt tình. Mấy ngày qua dương quá đã học xong vài câu mông ngữ đơn giản, sau đó dương quá lại từ trong miệng đám người du mục hỏi thăm ra một ít phương pháp giải độc ở địa phương, sau đó mấy ngày qua hái không ít thảo dược duy trì cho hoàng dung, bây giờ hoàng dung rốt cuộc đã tỉnh lại!
Dương quá cuối cùng hỏi:" Ngươi bây giờ cảm giác thân thể như thế nào?" Hoàng dung mỉm cười lắc đầu, nói:" Thật không tốt lắm, lúc thì đau đầu, thân thể cũng suy yếu vô lực."
Dương quá gật đầu, nói:" Xem ra ta còn phải kiếm cho ngươi thêm một ít thảo dược, chờ cho thân thể ngươi hoàn toàn khôi phục, chúng ta sẽ quay về Trung Nguyên!" Hoàng dung gật đầu, nhẹ giọng nói:" Dương quá, cảm ơn ngươi!"
Dương quá đột nhiên kéo đôi tay của hoàng dung lại, hoàng dung trong lòng căng thẳng, chỉ nghe dương quá trầm giọng nói:" Vì ngươi, ta nguyện ý!" Hoàng dung trong lòng liền kích động, nàng vốn định rút bàn tay mình ra, bây giờ không biết sao lại cũng phối hợp nắm chặt tay dương quá.
Hai người tạm thời ở lại trong bộ lạc du mục này, mỗi sáng sớm dương quá đều tới chỗ phụ cận vì hoàng dung hái thuốc, hoàng dung muốn theo dương quá cùng đi, bất quá thân thể nàng suy yếu, căn bản không có cách nào hoạt động tự nhiên, chỉ có thể đưa mắt nhìn dương quá rời đi.
Trong lòng của nàng mỗi lần nghĩ đến dương quá, đều cảm thấy một tình cảm ngọt ngào và ấm áp. Mấy ngày nay hoàng dung không còn nhớ đến tên trượng phu vô lương tâm kia nữa, trong lòng chỉ còn lại có hình ảnh dương quá.
Nàng biết trái tim của mình đã thay đổi, nàng quả thật đã đem lòng yêu thích dương quá, nhưng mà nàng có rất nhiều cố kỵ, rất nhiều điều bất đắc dĩ, nàng không cách nào đối mặt với đoạn tình duyên trái luân lý này được.
Bọn họ trong lúc đó càng ngày càng thân mật, mỗi một lần dương quá ôm nàng, kéo nàng vào lòng, nàng cũng không có cự tuyệt, nhưng lòng của nàng lại giãy dụa ( không phải vì nàng không yêu dương quá nhưng đây là một nỗi sợ bị hãm sâu, ai từng trong hoàn cảnh này có thể hiểu được nó rất sâu sắc – Lời dịch giả (ý của mình, hk đúng các bạn bỏ qua) ).
Giữa trưa sau khi quay lại, dương quá sẽ tự mình sắc thuốc cho hoàng dung, để cho nàng ăn vào; vào lúc xế chiều, dương quá ở trên thảo nguyên luyện quyền, mà lúc này hoàng dung luôn lẳng lặng ở một bên nhìn hắn.
Trải qua một đợt kịch biến này, dương quá cảm giác tu vi chính mình lại càng được đề thăng, huyệt đạo bị phong ấn hơn mười ngày, nội lực chẳng những không có giảm xuống, ngược lại tinh thuần được thêm rất nhiều.
Lúc đi tới thảo nguyên lúc, có lẽ là vì hoàn cảnh ảnh hưởng, thảo nguyên rộng lớn xinh đẹp làm cho hắn càng khắc sâu lý giải được ý nghĩ chữ " Viên" trong Thái Cực, hắn tâm linh tu dưỡng khỏi bệnh đã có xu hướng tiếp cận tuyệt đỉnh cao thủ.
Lúc vận công Thái Cực quyền, từ mặt ngoài mà xem, cảm thấy nó như một loại quyền pháp ẻo lả chỉ dùng để biểu diễn, kỳ thật kình lực ẩn giấu bên trong, được hàm súc đến vô cùng vô tận. Cho nên lúc tĩnh thì trong cơ thể hàm súc nội lực lưu chuyển khắp tứ chi và trong nội thể, thân thể bên trong khắp nơi đều có Thái Cực chi khí, cả người giống như núi cao vũng chắc và ngưng trọng, mà lúc động thì lại giống như tràng giang đại hải, liên miên bất tuyệt.
Mặt trời chiều ngã về tây, dương quá thu công, hắn trong lòng biết Thái Cực quyền của chính mình lại có được sự đề cao mới, cửu âm nội lực chịu ảnh hưởng của Thái Cực, bây giờ dĩ nhiên có thể đạt được tới mức tứ sao, công vận cửu khiếu ( Tứ sao là: Tóc là huyết chi sao, móng tay là cân chi sao, hàm răng là cốt chi sao, đầu lưỡi là nhục chi sao – để nguyên văn, không biết dịch sao luôn :v), dương quá biết võ đạo tu vi của chính mình lại vừa đạt tới được một cảnh giới mới!
Mỗi khi về đêm, dương quá hoàng dung đều ngồi bên cạnh một đống lửa hồng ăn thịt dê, uống sữa dê, vừa nói một ít tư tâm mật ngữ. Dương quá đem cả thanh kim long tiên của Doãn khắc tây đưa cho đám mục dân, bọn mục dân cho tới bây giờ còn chưa gặp qua nhiều châu báo như vậy, cho nên đối với dương quá hoàng dung phá lệ đặc biệt khoản đãi, càng huống chi thảo nguyên mục dân vốn là những người hào sảng.
Hoàng dung thân thể hiện tại đã chậm rãi khôi phục, sắc mặt cũng dần dần lấy lại được nét hồng nhuận, dương quá trong lòng thập phần cao hứng, hắn cũng dần dần nhìn ra được hoàng dung đối với mình đã nảy sinh tình ý, trong lòng cao hứng, nhưng đồng thời hắn cũng nhìn ra được hoàng dung trong lòng vẫn còn băn khoăn lo lắng.
Dương lại đến từ xã hội hiện đại, hắn mặc dù sùng kính quách tĩnh, nhưng nói thật là cùng quách tĩnh cũng không có cái gì thân tình, hắn đối với đoạn luyến tình này không có chút nào lo lắng hay xem nó như gánh nặng, nhưng vì hắn yêu thích hoàng dung, nên không muốn quá phận bức bách nàng.
Mỗi ngày buổi tối, hắn đều chủ ý chọc cho hoàng dung cười vui vẻ, đem từ kiếp trước rất nhiều tiểu thuyết, chuyện xưa nói cho hoàng dung nghe. Như mấy hôm nay, dương quá kể cho hoàng dung chuyện xưa về Tây Du Kí, huyền trang lấy kinh là chuyện ở thời nhà đường, cho nên chuyện xưa này khiến hoàng dung vừa cảm thấy hứng thú vừa cảm thấy mới lạ.
Hoàng dung tựa vào người dương quá, lẳng lặng nghe dương quá kể chuyện, nàng được chuyện xưa của dương quá kể cho nàng nghe thật hấp dẫn, nào pháp thuật thần kỳ, nào những tình tiết khúc chiết động lòng người để cho lòng của nàng cũng phảng phất bay đến thế giới thần thoại kia.
Lúc này một bạch y nữ tử thân mặc phục sức Mông Cổ đi tới, dương quá đang kể đến đoạn lão tônnáo loạn thiên cung, thấy có người lại đây, trong lòng tưởng là thảo nguyên mục dân nữ nhân, cũng không có để ý, lại tiếp tục kể .
Hoàng dung trong lòng lại thầm kinh ngạc, cô gái Mông Cổ này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt ngây thơ, chỉ là nàng so với những cô gái bình thường thì xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa từ trên người nàng mang theo một cổ khí chất cao quý, không giống như là mục dân hài tử bình thường.
Cô gái Mông Cổ này cũng đi tới bên cạnh hai người, hai tay chống cằm, không gây động tĩnh khẽ ngồi xuống nghe dương quá kể chuyện xưa.
Sắc trời càng ngày càng tối, đống lửa dần dần cũng bị dập tắt, dương quá cũng ngừng lại, hoàng dung có chút lưu luyến, nàng tựa vào người dương quá không chịu đứng lên, lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng.