Chương 11: Tìm kiếm

Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính ủ rũ cúi đầu trở về Trùng Dương Cung, bọn họ hai người đều là nhân vật kiệt xuất trong đám đệ tử đời thứ 3, thường ngày đều cao cao tại thượng, hôm nay lại bị một tiểu bối chế phục, đều cảm thấy mất hết mặt mũi.

Sau khi Doãn Chí Bình trở về cảm thấy trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, việc hắn tư luyến Tiểu Long Nữ đã bị Triệu Chí Kính biết, tuy nhiên hôm nay không sao, nhưng khó bảo toàn sau này hắn lại lấy thứ này ra uy hiếp, lập tức phiền não trong lòng, đem việc của Dương Quá bỏ qua một bên. Nếu mà bây giờ hắn vận động kiểm tra thân thể, chắc có thể phát hiện có một đạo nội lực ẩn giật phía dưới hạ bộ, sau này sẽ không xảy ra nhiều chuyện hay và hấp dẫn.

Triệu Chí Kính tâm tình cũng rất buồn bực, lần này hắn không uy hiếp thành công Doãn Chí Bình, ngược lại cái sự liều mạng của Doãn Chí Bình làm cho hắn sợ, hơn nữa cái mạng già suýt nữa mất dưới tay thằng nghịch đồ Dương Quá, sau khi về càng nghĩ càng thấy tức ói máu. Qua lúc lâu, bình tĩnh trở lại, Triệu Chí Kính cảm thấy vị "sư tỷ" của Dương Quá rất quen mắt, giống như võ lâm đồn rằng "Xích Luyện Tiên Tử" Lý Mạc Sầu, lập twsv kinh hãi.

Bây giờ Trùng Dương Cung do Hữu Xử Cơ chủ sự, Triệu Chí Kính vội vội vàng vàng chạy đế phòng Hữu Xử Cơ. Tuổi Hữu Xử Cơ cũng không còn nhỏ, tóc và râu ria đều traqsg hết, nhưng hắn nội công thâm hậu, trên mặt không có lấy một nếp nhăn. Nhìn thấy Triệu Chí Kính vội vàng như vậy, Hữu Xử Cơ quát lên:

- Chí Kính, xảy ra chuyện gì, sao con trở nên kinh hãi như vậy, còn ra thể thống cống rãnh gì!

Triệu Chí Kính run giọng nói:

- Sư bá, vừa rồi, vừa rồi con gặp xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu.

Sau đó đem hình dáng tướng mạo ăn mặc của Lý Mạc Sầu nói ra, Hữu Xử Cơ mấy năm trước đã cùng Lý Mạc Sầu giao thủ, nghe xong liền xác định là Lý Mạc Sầu không còn gì hoài nghi.

Hữu Xử Cơ cau mày hỏi:

- Con gặp ả ở đâu?

Trước khi Triệu Chí Kính đến đã nghĩ kỹ nên trả lời câu hỏi này như thế nào:

- Sư bá, hôm nay thời tiết mát mẻ, con cùng Doãn sư đệ đi ra bên ngoài Trùng Dương Cung đàm luận võ công, ai biết được đột nhiên xông ra một nam một nữ, đem chúng con chế phục. Người con gái đó chánh là Lý Mạc Sầu, người con trai đó từng là đẹ tử của con Dương Quá!

Hữu Xử Cơ thất thanh nói:

- What? Dương Quá!

Lập tức trong lòng trỏ nên kinh ngạc. Dương Quá là Quách Tĩnh năm đó giao cho toàn chân giáo chiếu cố, cha của Dương Quá là Dương Khang từng là đồ đệ của Hữu Xử Cơ, Dương Quá phản bội Trùng Dương Cung, trong lòng cảm thấy rất có lỗi, thiệt không ngờ bây giờ lại có tin tức của hắn, Hữu Xử Cơ nói:

- Con nói tiếp đê!

Triệu Chí Kính nói tiếp:

- Sư bá, Dương Quá lại gọi Lý Mạc Sầu là sư tỷ, bọn họ chỉ đem hai bọn con chế phục, sau đó bọn họ rời đi. Con và Doãn sư đệ cũng thừa cơ chạy về Trùng Dương Cung.

Hữu Xử Cơ nghe đến Dương Quá gọi Lý Mạc Sầu là sư tỷ, lập tức hiểu Dương Quá nhất định đã gia nhập phái Cổ Mộ rồi, chỉ là không hiểu tại sao lại trở thành sư đệ của Lý Mạc Sầu, chẳng lẽ Cổ Mộ còn có trương bối hau sao?

Hữu Xử Cơ cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa, phân phó nói:

- Chí Kính, con mệnh lệnh đám đệ tử mấy ngày này nên cẩn thận chút, gặp phải Xích Luyện Tiên tử Lý Mạc Sầu, ngàn vạn lần không nên động thủ, về nói lại cho thầy là được.

Triệu Chí Kính gật gật đầu, sau khi rời khỏi phòng của Hữu Xử Cơ, lập tức đem mệnh lệnh truyền xuống dưới.


Nói đến Lý Mạc Sầu, nàng nhìn hình bóng của Dương Quá hoàn toàn biến mất, mới rưng rưng nước mắt xuống Chung Nam Sơn, nàng đến một tiểu trấn phía dưới núi, ở tiểu trấn tìm lấy một phòng khách, sau đó đem ký hiệu độc môn của mình lưu ở góc tường phòng khách.

Qua chưa bao lâu, một người con gái thanh tú trên người mặc đạo bào hạnh vàng chạy vào phòng Lý Mạc Sầu, ả chính là đại đệ tử của Lý Mạc Sầu Hồng Lăng Ba. Hồng Lăng Ba này đang tính thêm cơ hội đi đến Cổ Mộ tìm Ngọc Nữ Tâm kinh, cho nên vẫn chưa rời đi. Giờ nhìn thấy Lý Mạc Sầu, trong lòng mười phần sợ hãi.

Lý Mạc Sầu không có trách cứ nàng tự mình hành sự, chỉ hỏi:

- Lăng Ba, con gặp qua Dương sư thúc cùng Long sư thúc phải không?

Hồng Lăng Ba cúi đầu xuống nói:

- Vâng, con gặp qua Long sư thúc, còn Dương sư thức là ai con không biết ạ. Sư phụ, đệ tử tự mình hành sự, xin sư phụ trách phạt ạ!

Hồng Lăng Ba đối với Lý Mạc Sầu luôn luôn vừa kính vừa sợ, biết sư phụ này lòng dạ độc ác, dù đối với đệ tử của mình cũng không hề lưu tình. Lần này len lén chạy ra ngoài, sư phụ nhất định rất tức giận, do vậy Hồng Lăng Ba lập tức tự mình thỉnh tội.

Lý Mạc Sầu hơi nhìn nàng một cái, người của Hồng Lăng Ba run lên, không biết sư phụ sẽ xử phạt mình như nào, lúc này lại nghe Lý Mạc Sầu nói:

- Dương sư thúc là người con trai ở cùng với Long sư thúc, cái này con biết không?

Hồng Lăng Ba nghe thấy thanh âm nhu hòa của Lý Mạc Sầu, trong lòng thở phào một hơi, nói:

- Thì ra là người con trai ở cùng với Long sư thúc, hắn cũng rất là anh tuấn!

Lý Mạc Sầu nghe thấy đồ đệ mình khen ngợi Dương Quá, trong lòng có chút ngọt ngào, nàng suy nghĩ nửa ngày mới ấp a ấp úng nói:

- Lăng Ba, hắn gọi là Dương Quá, là sư đệ của ta, cũng là nam nhân của ta!

Lý Mạc Sầu cuối cùng vẫn quyết định đem sự việc này nói cho Hồng Lăng Ba biết, dù gì nàng cũng là đồ đệ của mình, sớm hay muộn cũng biết việc này. Lý Mạc Sầu mặc dù hành sự hào phóng, lần này nói đến Dương Quá lại chút xấu hổ.

Hồng Lăng Ba đôi mắt trợn tròn, không dám tin nhìn Lý Mạc Sầu, nàng cơ hồ hoài nghi tai mình có vấn đề. Nàng lần trước đến Cổ Mộ gặp qua Dương Quá, cũng chỉ có 16, 17 tuổi, so với mình còn nhỏ một chút! Nói là sư thúc, Hồng Lăng Ba còn có thể tiếp nhận, ai bảo bối phận người ta lớn chứ, nhưng mà nói là nam nhân của sư phụ, Hồng Lăng Ba cảm thấy quá là hoang đường rồi, nàng thầm nghĩ đây không phải trâu già gặm cỏ non hay sao.

Hơn nữa Hồng Lăng Ba cũng biết sư phụ mình cực kỳ ghét nam nhân, cho thiên hạ nam nhân đều là người bạc hạnh, nhưng lần này lại tìm về một trương phu?

Lý Mạc Sầu bị Hồng Lăng Ba nhìn đến đỏ bừng mặt, nàng è hèm ho nhẹ một tiếng, làm cho Hồng Lăng Ba sợ hết hồn, laajo tức cúi gập đầu xuống, lập tức nói:

- Đồ nhi biết rồi, Dương sư thúc sau này là sư sư công của đồ nhi.

Nói xong Hồng Lăng Ba cảm thấy mình có chút không tự nhiên, nhưng dưới uy nghiêm của Lý Mạc Sầu, Hồng Lăng Ba không dám nói lời phản đối gì. Lý Mạc Sầu lại nói:

- Long sư thúc của ngươi cũng là thê tử của Dương lang, hôm qua thúc ấy rời khỏi cổ mộ, không thấy bóng dáng, Dương lang rất là lo lắng. Lăng Ba, giờ con về Xích Hà sơn trang, gọi người đến tìm Long sư thúc của ngươi, nếu gặp nàng, ngàn vạn đừng để nàng rời đi, lập tức thông báo cho ta!

Thì ra mấy năm gần đây Lý Mạc Sầu trên giang hồ cũng có thế lực của mình, nàng lập lên một Xích Hà Trang, bên trong toàn là đồ đệ của nàng chủ sự, còn có cả mấy tùy tùng. Bây giờ Lý Mạc Sầu quyết định thật lòng tìm kiếm Tiểu Long Nữ, đương nhiên càng nhiều người càng tốt.

Hồng Lăng Ba sau khi nghe xong lời Lý Mạc Sầu, đối với "thiếu niên sư công" này càng bội phục đến sát đất, thật không ngờ "sư công" này không những chinh phục vị sư phụ lãnh nhược băng sương lòng dạ độc ác, còn khiến cho sư phụ tiếp nhận sự tồn tại của một nữ nhân khác, mà nữ nhân đó cũng đẹp như thiên tiên, quả thật quá lợi mà còn có hại!

Hồng Lăng Ba lập tức cáo từ Lý Mạc Sầu, tức tốc đến Xích Hà sơn trang, đối với mệnh lệnh của Lý Mạc Sầu nàng không có giám chậm trễ. Lý Mạc Sầu cũng không đợi chờ nhiều, nàng cũng rất lo lắng Tiểu Long Nữ, Hồng Lăng Ba đi chưa bao lâu nàng cũng rời khỏi tiểu trấn.


Sau khi Dương Quá và Lý Mạc Sầu chia tay, trong lòng cảm thấy mất mác. Hắn vốn có hai nữ nhân, bây giờ cả hai trước sau rời hắn mà đi, trong lòng đương nhiên không được thống khoái rồi.

Dương Quá tự giễu nói:

- Tự cổ đa tình thương ly biệt, không ngờ Dương Quá ta cũng là người đa tình. Ha ha.

Lập tức cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn cười lớn hướng phía trước mà đi.

Đến thế giới thần điêu hơn 6 năm trời, đây là lần đầu tiên hắn thực sự rời khỏi cổ mộ, cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc cái dị thế giới này. Hắn đối với bất cứ thứ gì đều hiếu kỳ, bất luận là phong cảnh núi non, hoặc là ăn mặc của những người trên đường, hắn đều cảm thấy kị ngạc không dứt, trong lòng ngầm cảm thán cuộc hành trình chuyển kiếp của mình.

Lúc này là Nam Tống năm cuối, cả vùng đất trung nguyên nhận chiến tranh tai nạn, muốn cũng không phục hồi được sự phồn hoa thịnh vượng njw trước nữa, chẳng qua nơi này còn là dân phong thuần phác, chỉ là đa số bách tính trên mặt đều mang vẻ đói, có thể thấy cuộc sống bây giờ rất khó khăn.

Dương Quá vừa tìm kiếm Tiểu Long Nữ vừa quan sát hồng trần bách thái thời cổ, từ từ hắn cũng đem mình hòa nhập vào đám bách tính này, hắn biết thật sự đã đến Nam Tống năm cuối, không còn cơ hội gặp lại cha mẹ người thân nữa, trong lòng có chút hơi ảm đạm. Nhưng mà nghĩ đén Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, hai nữ nhân này là thê tử trong thế giới này của hắn, là người thân nhất, hắn nhất định bảo vệ bọn họ.

Dương Quá biết Tiểu Long Nữ tâm địa đơn thuần, dù võ công cao cường, nhưng mà cũng khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, cho nên một cút cũng không giám chậm trễ, cứ gặp người là hỏi có gặp một người con gái xinh đẹp mặc bộ đồ trắng hay không, buổi tối hắn khai triển khinh công tìm kiếm dấu vết của võ lâm nhân sĩ, nhưng mà kết quả vẫn là con số không.

Hắn mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi có hai tiếng đồng hồ, mặc dù nội lực đã có thành tựu, nhưng mà tương tư trong lòng cùng với sự mệt nhọc hành hạ, ngắn ngủi tyrog 10 ngày, hắn đã tiều tụy đi rất nhiều.


Vô một ngày, Dương Quá đến một tiểu trấn, đây đã là Hoa Sơn phụ cận, Dương Quá trên đường đến đây, đã có chút mệt, đành tìm một tiệm cơm vô giải quyết cái bụng.

Mười ngày qua vẫn chưa tìm được Tiểu Long Nữ, Dương Quá cũng có chút nóng lòng, hắn sợ rằng mình sẽ giống với Dương Quá trong sách của ku Dung, mười sáu năm sau mới gặp lại giai nhân, vì vậy hắn lập tức đớm nhanh, không làm chậm trễ lấy một giây.

Quán cơm người đến người đi, rất là phồn hoa, có những người là cư dân địa phương, có những người làm ăn buôn bán nhỏ. Thỉnh thoảng còn có những võ lâm nhân sĩ trên mình mang đao kiếm, Dương Quá chỉ nhìn qua, là biết những thằng này võ công thấp kém, chỉ là mấy thằng rẻ rách trong giang hồ, cũng không để ý lắm.

Lúc này, nghe một lão nông tóc hoa dâm hỏi:

- Lý Tam, mày vừa trên núi xuống, nhóm người đó còn đò khổng?

Một người trung niên nuôi bộ râu dê mở miệng nói:

- Trương đại ca, huynh đừng nói nữa, thiệt tức chết mịa mà. Nhóm người này càng đến càng nhiều, đệ lại không dám đuổi bọn chúng đi, làm trậm trễ hết làm ăn của đệ!

Bên cạnh có người hỏi:

- Lý Tam, là bọn nào vậy?

Lý Tam nói:

- Một nhóm ăn mày, vài ngày trước đến Hoa Sơn, cũng không biết bọn chúng đến Hoa Sơn làm cái quái gì? Bọn chúng than bên cạnh quán trà của tôi, làm cho khách khứa không ai dám đến.

Dương Quá nghe đến đây, trong lòng chợt động, thời đại này ăn mày đều có tổ chức cả, nhóm ăn mày đó có thể thể là đệ tử cái bang, chỉ là bọn chúng đến Hoa Sơn làm mế gì nhỉ?

Dù gì Dương Quá cũng chưa từng đi Hoa Sơn tìm Tiểu Long Nữ, giờ cũng muốn đi thử. Lập tức Dương Quá hỏi rõ đường, một mình cuốc bộ lên Hoa sơn.