Chương 10: Cấm Dương Thủ

Chỉ thấy Doãn Chí Bình thế như mãnh hỗ hướng về phía Triệu Chí Kính, trường kiếm trong tay hướng về những chỗ yếu hại của Triệu Chí Kính, muốn trực tiếp đem Triệu Chí Kính hạ sát. Doãn Chí Bình âm thầm mến Tiểu Long Nữ từ lâu, đến mức không thể tự kiềm chế, cho nên mới gọi tên Tiểu Long Nữ trọng mộng, ngày ngày viết tên Tiểu Long Nữ tạo nên nhiều hành động cổ quái. Đây chính là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, không tưởng rằng bây giờ lại bị Triệu Chí Kính phát hiện, đem việc này ra uy hiếp đến chức thủ tọa đệ tử của hắn. Doãn Chí Bình vừa sợ vừa tức, không thể nhẫn nại muốn đem Triệu Chí Kính giết người diệt khẩu.

Triệu Chí Kính vừa ngăn trở kiếm của Doãn Chí Bình, vừa nói :" Tức giận rồi ư, muốn giết người diệt khẩu? Chỉ sợ không dễ vậy đâu!" Hai người đều đứng đầu trong tam đại đệ tử của Toàn Chân giáo, một là ái đồ của Khâu Xử Cơ, một là đồ đệ đích truyền của Vương Xử Nhất, võ công cũng tương đương nhau. Doãn Chí Bình cắn răng tấn công không ngừng, Triệu Chí Kính trong lúc ác đấu thỉnh thoảng cười nhạo vài câu, muốn trọc cho Doãn Chí Bình điên lên để lộ sơ hở

Dương Quá và Lý Mạc Sầu đều lẳng lặng nhìn hai người giao đấu, Cổ Mộ phái và Toàn Chân giáo vốn dĩ đã có cừu oán, đối với võ công Toàn Chân giáo đều có kiến giải, đều biết hết chỗ tinh diệu của Toàn Chân Kiếm pháp.

Giao đấu một hồi, Doãn Chí Bình hét lớn một tiếng, không hề để ý đến kiếm của Triệu Chí Kính mà cường ngạnh tấn công, xem ra ở trong lòng hắn muốn đồng qyu vu tận, không để ý đến sự tình ngày sau thế nào. Triệu Chí Kính chỉ muốn Doãn Chí Bình nhường hắn chức thủ tọa đệ tử. Hắn mặc dù luôn đối đầu với Doãn Chí Bình nhưng cũng không muốn đưa Doãn Chí Bình vào chỗ chết nên nhất thời rơi vào hạ phong

Doãn Chí Bình tay phải cầm kiếm đâm tới, tay trái cũng xuất chưởng, đồng thời chân trái quét ngang, xuất ra tuyệt chiêu "Tam liên hoàn" của Toàn Chân giáo. Triệu Chí Kính trên không trung xoay nửa vòng, người lui lại phía sau nửa thước, hung hiểm tránh khỏi sát chiêu của Doãn Chí Bình. Triệu Chí Kính trong lòng kinh hãi, chiêu vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, nếu hắn né trệch một bước, nhất định sẽ bị Doãn Chí Bình giết tại đương trường.

Doãn Chí Bình hai mắt đỏ bừng nhìn Triệu Chí Kính, hắn cũng có mệt mỏi, tuy nhiên vẫn tiếp tục công kích. Triệu Chí Kính nhìn bộ dáng của hắn có chút sợ hãi, vội vàng la lên :" Doãn sư đệ chậm đã, chúng ta có gì từ từ thương lượng, không cần đánh tiếp". Doãn Chí Bình cũng không có ngừng lại, bất kể Triệu Chí Kính có nói gì đi chăng nữa vẫn tiếp tục xông lên

Dương Quá biết hai người này đều đã mệt mỏi, trong lúc nhất thời không thể khôi phục, lập tức truyền thanh nói với Lý Mạc Sầu :" Sư tỷ, động thủ đi!"

Dương Quá và Lý Mạc Sầu đột nhiên vọt lên, khiến cho Doãn Triệu hai người thập phần sợ hãi, bọn họ không hề nghĩ tới còn có người khác nghe lén. Doãn Chí Bình càng nóng vội, sự việc lần này không chỉ bị Triệu Chí Kính biết được, hiện tại còn hai người đột nhiên lao ra, không biết vừa rồi có nghe thấy hay không.

Dương Quá không hề nói năng gì, trực tiếp hướng Doãn Chí Bình đánh tới. Doãn Chí Bình vừa cùng Triệu Chí Kính đánh nhau một hồi, cơ hồ đã đem toàn lực ra ứng phó, nôik lực tiêu hao gần như không còn, lúc này vội vã vận dụng một chút sức lực còn lại dùng Toàn Chân kiếm pháp ngăn cản. Đáng tiếc Dương Quá là truyền nhân của Cổ Mộ phái. Lâm Siêu Anh tổ sư Cổ Mộ phái đã nghiên cứu thấu triệt võ công Toàn Chân giáo, nhất chiêu nhất thức đều có phương pháp phá giải, hơn nữa nàng sau khi sáng chế ra vẫn chưa bao giờ sử dụng, khiến cho môn hạ đệ tử Toàn Chân giáo không hề biết còn có võ công chuyên khắc chế bổn môn.

Doãn Chí Bình gặp kinh không hoảng, hắn có thể đứng đầu trong tam đại đệ tử của Toàn Chân giáo, đương nhiên không chỉ có hư danh. Chỉ thấy Doãn Chí Bình vung kiếm về cổ tay Dương Quá. Dương Quá thong thả tùy theo thế kiếm, thế nhưng đã khóa chặt tay cầm kiếm của Doãn Chí Bình. Doãn Chí Bình kinh hãi, tả chưởng lập tức xuất ra. Dương Quá cười nhẹ, một chiêu này Lâm Siêu Anh đã sớm nghĩ đến, hắn lập tức điểm huyệt trên cánh tay đang bị chế trụ của Doãn Chí Bình, khiến Doãn Chí Bình lập tức không còn một chút khí lực. Hắn quay đầu nhìn lại, Lý Mạc Sầu cũng đã hoàn toàn chế trụ Triệu Chí Kính, đem vứt xuống mặt đất. Hai sư huynh đệ nhìn nhau thở dài, không hề nghĩ đến trong lúc đánh nhau ngươi chết ta sống lại bị người thừa cơ chế trụ

Lý Mạc Sầu nhìn Dương Quá mỉm cười hỏi :" Sư đệ hai người này thế nào đây? Giết ?" Lý Mạc Sầu được xưng là "Xích Luyện Tiên Tử", những năm gần đây giết qua không ít người, lần này hai đạo sĩ Toàn Chân dám có chủ ý với Tiểu Long Nữ, dựa theo tính cách của Lý Mạc Sầu, tốt nhất là giết đi cho xong chuyện.

Dương Quá lắc lắc đầu, hai người là đệ tử của Khưu Xử Cơ và Vương Xử Nhất, đêug là nhân vật trọng yếu trong Toàn Chân giáo, nếu cứ đem giết đi như thế, hậu hoạn nhất định không nhỏ. Trước mắt thế lực Toàn Chân giáo cường đại, còn có hơn tám vạn đệ tử, nếu bị tra xét đến, Dương Quá và Lý Mạc Sầu phỏng chừng khó có thể ngăn cản sự trả thù của Toàn Chân giáo.

Vừa rồi lúc nghe thấy Lý Mạc Sầu nói giết, Triệu Chí Kính bị dọa nhảy ngược lên, Doãn Chí Bình chỉ giương mắt nhìn Dương Quá, đột nhiên thất thanh nói :" Ngươi là Dương Quá"

Triệu Chí Kính nhìn kỹ, quả nhiên giống đồ đệ kia của mình, lập tức run giọng nói :" Dương Quá, ngươi muốn gì ? Ngươi phản bội Toàn Chân giáo, chúng ta cũng không truy cứu, bây giờ còn muốn diệt sư ư?"

Dương Quá căn bản không lý đến Triệu Chí Kính. Hắn đến từ xã hội hiện đại, căn bản không phải là Dương Quá trong nguyên thư, cũng không có cừu hận gì với Triệu Chí Kính, chỉ có chút không đồng tình với hành vi của hắn. Dương Quá nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình, thấy hắn vẫn còn sợ hãi. Dương Quá biết rõ ràng Doãn Chí Bình trong nguyên thư đã ô điếm Tiểu Long Nữ, cho nên thâm tâm với người này luôn có một cỗ oán khí. Hơn nữa vừa rồi ở một bên nghe chuyện, biết rằng Doãn Chí Bình đối với Tiểu Long Nữ luôn có tặc tâm, luôn luôn mơ tưởng đến nàng. Dương Quá hận không được đem hắn giết ngay tại đương trường.

Lý Mạc Sầu đi đến bên người Dương Quá, bắt gặp ánh mắt tràn đầy sát khí của Dương Quá, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Quá, mới khiến hặn không bị cừu hận lấn át mất hết lý trí. Lý Mạc Sầu truyền âm nói với Dương Quá :" Sư đệ, thiếp vừa rồi nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, có một chiêu Cấm Dương Thủ, không bằng ...."

Dương Quá nghe xong Lý Mạc Sầu nói, trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Cấm Dương Thủ trong Cửu Âm Chân Kinh ghi lại là một loại công phu âm độc, có thể khiến cho dương căn của nam nhân bị thương tổn, mất đi công năng vốn có. Hơn nữa Cấm Dương Thủ này không phát tác ngay lập tức, một tháng sau mới bắt đầu phát tác. Đến khi đối phương phát hiện ra thì đã thành thái giám. Dương Quá cũng hiểu được ý tứ của Lý Mạc Sầu, hắn liền cười nhạt, nhẹ nhàng đến gần Doãn Chí Bình.

Doãn Chí Bình chẳng biết Dương Quá muốn làm gì, hắn cũng cường ngạnh, giương mắt lên nhìn Dương Quá. Dương Quá đi đến bên người hắn, sau lưng vỗ nhẹ một chưởng, Doãn Chí Bình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Dương Quá đã khai mở huyệt đạo của hắn.

Dương Quá nói :" Các ngươi đi đi! Hừ, nghĩ tình đồng môn lúc trước, ta cũng không làm khó các ngươi!" Vừa nói vừa đi đến bên cạnh Triệu Chí Kính khai mở huyệt đạo của hắn, sau đó để hai người rời đi.

Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình giương mắt nhìn nhau, đều không rõ vì sao Dương Quá trước tiên chế trụ họ, sau lại thả họ đi, nhưng dù sao tính mệnh được bảo toàn, hai người cũng không dám hỏi Dương Quá, lập tức rời đi. Doãn Chí Bình cuối cùng cũng gặp được kỳ ngộ, thành danh trong giang hồ với ngoại hiệu Bắc Phương Bất Bại ( giống như Đông Phương Bất Bại đó ^-^ )

Sau khi Doãn Chí Bình với Triệu Chí Kính đi rồi, Dương Quá và Lý Mạc Sầu liếc mắt nhìn nhau. Dương Quá trong lòng vui sướng, hắn biết Doãn Chí Bình sau này đối với Tiểu Long Nữ dù vẫn còn tặc ý thì sau một tháng đã biến thành thái giám, lập tức thống khoái cười to, nói với Lý Mạc Sầu :" Hảo lão bà, chủ ý của nàng lần này thật tuyệt, Doãn Chí Bình kia ... hahaha"

Lý Mạc Sầu nghe thấy Dương Quá gọi nàng là "lão bà", hai má đột nhiên đỏ bừng. Hai ngày nay đây là lần đầu tiên Dương Quá gọi nàng như thế, lập tức vừa mừng vừa thẹn nói :" Sư muội là nữ nhân của chàng, lần này đám đạo sĩ có chủ ý với sư muội, thiếp đương nhiên không thể để hắn đắc ý"

Dương Quá nghe Lý Mạc Sầu nói xong, đối với lão bà này càng hài lòng. Hai người ôm ấp một trận, đều hiểu rằng đã đến lúc phải chia tay. Dương Quá cầm tay Lý Mạc Sầu nói :" Sư tỷ, nàng đi đường cẩn trọng. Ân, bất luận có tìm được Long sư tỷ hay không, mùa xuân sang năm chúng ta gặp nhau tại Đại Thắng Quan, nàng thấy thế nào". Nguyên lai hắn vừa nhớ ra trong nguyên thư ghi lại không lâu sau sẽ có một võ lâm đại hội, Tiểu Long Nữ ở trong nguyên thư cũng xuất hiện ở nơi này. Bây giờ đã là cuối thu, đại khái mùa xuân sang năm sẽ tiến hành tại Lục gia trang ở Đại Thắng Quan.

Lý Mạc Sầu chẳng biết vì sao Dương Quá muốn gặp nhau ở Đại Thắng Quan, nhưng nàng lúc này tất cả đều đặt lên Dương Quá, đáp ứng Dương Quá bất kể hắn muốn thế nào, vì vậy gật đầu đáp ứng. Nghĩ đến mình và Dương Quá phải chia tay, nàng lại bắt đầu rơi lệ.

Dương Quá cuống quít lau nước mắt nàng, hắn trong lòng âm thầm buồn bực, nữ tử tốt như vậy không biết sao Lục Triển Nguyên năm đó lại bỏ đi, bất quá vừa lúc tiện nghi cho Dương Quá ta. Lý Mạc Sầu nhào vào lòng Dương Quá khóc dấm dứt, hồi lâu sau nàng ngẩng đầu lên, từ trong bọc lấy ra một vật đưa cho Dương Quá.

Dương Quá hỏi :"Đây là cái gì?" Mở ra thấy nguyên là một nắm ngân châm, trong lòng hiểu được đây chính là Băng Phách Ngân Châm. Lý Mạc Sầu nói :" Chàng không có kinh nghiệm giang hồ, cầm lấy phòng thân. Băng Phách Ngân Châm này là do thiêp khổ tâm chế luyện, độc bá vô cùng,nếu gặp địch thủ không thể địch lại hãy dùng đến nó". Nói xong Lý Mạc Sầu đưa ra một bình nhỏ nói :" Đây là giải dược"

Dương Quá trong lòng cảm động, mãnh liệt ôm lấy Lý Mạc Sầu, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Lý Mạc Sầu cũng kịch liệt đáp ứng. Dương Quá cuối cùng nói một tiếng :" Bảo trọng" sau đó cũng không quay đầu lại, cố nén nước mắt bước đi

Lý Mạc Sầu nhìn theo bóng lưng Dương Quá, mãi đến khi không còn thấy hình bóng của hắn mới cắn răng quay người đi theo hướng khác.