Chương 3: Môi hồng ướt át

Lý Đình đang tính xem làm thế nào để chiếm tiện nghi của Lục Vô Song thì đột nhiên thấy nàng ụa ra một ngụm máu tươi khiến cho hắn cũng một phen hốt hoảng. Dù rất muốn chiếm đoạt nàng nhưng rốt cuộc lương tri đã thắng thú tính, hắn vội vàng kéo áo Lục Vô Song lên đồng thời hơi vươn tay ra để đỡ thân người của nàng.Lục Vô Song mở mắt ra nhìn hắn lạnh lùng :

“Chắc ngươi nhìn cũng đã mắt rồi phải không?”

Lý Đình cười khổ:

“Xem ra vết thương của cô nương cũng khá nghiêm trọng, tại hạ cũng không thể giúp được, có lẽ phải chờ tới khi phu phụ Quách Tĩnh và Hoàng Dung đến mới có phương pháp.”

Lục Vô Song tay vẫn còn ôm ngực, miệng liên tiếp rỉ ra từng đợt máu âm ỉ :

" Độc chưởng của ả quá lợi hại, chỉ trách tu vi ta còn kém cỏi nên phải bị trọng thương như thế này!"

Đột nhiên hơi thở Lục Vô Song suy yếu, lảo đảo ngã ra. Lý Đình đương nhiên trong tình huống này đã dự liệu trước liền vươn tay ôm chặt lấy nàng. Lục Vô Song cảm nhận được một cổ khí ấm áp bao xung quạnh khiền nàng như thư thái đôi chút. Đôi mắt nàng long lanh ngân ngấn nước:

" Ta đã nghĩ đàn ông trên đời đều là người xấu , là loài sắc lang chuyên hiếp đáp phụ nữ không ngờ thì ra cũng còn có ngươi không khinh bạc ta, thật lòng muốn giúp ta!"

Lý Đình cười cười nhưng trong lòng thầm nhủ

" ta là chưa có cơ hội ra tay thôi , chỉ trách con mụ Lý mạc sầu sắp đuổi tới đây bằng không có ai làm phiền thì ta đã hảo hảo cùng nàng phiêu diêu khoái lạc rồi ."

Lục Vô Song đang rúc đầu dựa vào lòng lý đình thì có tiếng chân từ ngoài đi vào, nàng vội nhỏm dậy chỉnh sửa y phục.

"lúc này ai tới đây? anh em họ võ hay là Trình Anh ? có khi nào là lý mạc sầu không đây ta?"

Lý Đình nhủ thầm cũng vội vàng đứng dậy đỡ lấy nàng, vừa lúc đó Trình Anh cũng bước vào tới nơi.

" ngươi là ai cả gan vô lễ với biểu muội của ta?"

Lý Đình trông thấy Trình Anh vừa nói vừa tuốt kiếm ra vội nhảy lùi về sau một bước xua tay noí :

" cô nương đừng hiểu lầm, ta thấy vị cô nương này đang bị thương nên định đỡ cô ấy . Ta là Dương Quá, xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương?"

Lục Vô Song lúc này cũng đã đứng dậy được, níu áo Trình Anh lại giải thích:

" phải rồi tỉ tỉ, vị đại ca đây là người tốt!"

"Phải đó cô nương, tại hạ...""

Gì mà cô nương , cô nương. Ta tên gọi là Lục Vô Song, còn đây là biễu tỉ của ta Trình Anh"

Lục Vô Song đỏ mặt ngắt lời hắn.Trình Anh một tay đỡ biểu muội, tay còn lại vẫn cầm kiếm đứng chắn trước người Lý Đình: “Biểu muội ta đã nói vậy thì ta tạm tha cho ngươi, cút ngay cho ta!”

Lý Đình nhớ trong bộ phim thần điêu hiệp lữ mà hắn đã xem thì nhân vật Trình anh rất nhu mì lễ độ và sau này cũng đem lòng thầm yêu dương quá nữa mà sao bây giờ cô nương nương đanh đá quá vậy. tuy vậy hắn cũng vẫn lì lợm :

“Cô nương, ta thấy Lý Mạc Sầu sắp đuổi đến đây rồi, vậy xin hai vị theo tại hạ lánh đi để bảo toàn tánh mạng, hơn nữa lục cô nương đang bị trọng thương lở có gặp kẻ địch thì làm sao đối phó cho được!"

Lục Vô Song cũng tiếp lời hắn :

“tỉ tỉ, dương quá nói có lý đó, hay mình theo hắn đi, muội thấy hắn cũng là người tốt đó !”

“Vậy thì làm sao hai chúng ta hội ngộ được cha muội, vả lại chắc gì tên này không phải là gian tế của kẻ địch phái đến lừa chúng ta?”

”Sắp chết đến nơi rồi mà cô nương còn chần chừ hay sao? ta đã thấy hết của song nhi thì nàng ta cũng coi như lão bà của ta rồi, đi theo lão công thì có gì không đúng chứ?”

Lý Đình bực tức giục.

“Ngươi..ngươi nói cái gì?”

sắc mặt Trình Anh biến sắc lại quay nhìn lục vô song thì thấy nàng chỉ cúi đầu che giấu gương mặt đã hồng lên vì thẹn.

“Tên hổn đản nhà ngươi, sao ngươi dám vô lễ.."

lập tức mũi kiếm lại chĩa vào Lý Đình đâm tới, hắn hốt hoảng nấp sau Lục Vô Song tựa như đứa trẻ có lỗi sợ người lớn quở phạt vậy.

“Thôi được rồi, chuyện này tính sau đi , hai chúng ta tạm theo ngươi cũng được…Dẫn đường!”

Lý Đình cười hề hề:

"được được, nào mau theo ta đi lối cửa sau "

Ba người vừa dợm chân bước đi thì sau lưng một luồng lãnh khí thổi tới kèm theo thanh âm rợn người

" Tất cả các ngươi muốn chạy à? không dễ như vậy đâu!"

Lý Đình vừa xoay người lại nhìn thì thấy một trung niên đạo cô mặc chiếc áo màu cỏ úa ,tay cầm phất trần thoáng một cái đã đứng trước mặt hắn

.Q"Q Qquả đúng là một đại mĩ nhân, hôm nay bổn lão tử trúng mánh rồi."

Lý Đình lẩm bẩm.Thật vậy, người mặc đạo bào thân hình mĩ miều chính là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu, nàng vừa xuất hiện đúng lúc hai cô nương kia vừa kịp trốn sau bức tượng phật. Lý Mạc Sầu giờ chỉ thấy một mình tên tiểu gia hỏa lí lắc đang đứng trươc mặt nàng.Lý Đình cười cười

"ngươi biết ta là ai không?"

" kẻ đi tìm chết"

vừa dứt lời Lý Mạc Sầu đã đi tới trước mặt gã liền tung một cước khiến thân hính Lý Đình văng lên rồi rớt xuống như một quả dưa hấu.Lý Đình hoảng hốt la rầm lên:

" Ngươi mà giết ta thì sao tìm được hai tiểu cô nương kia? không phải ngươi cố tình muốn bắt sống hai cô nương đó sao?"

"cô gia với bản lảnh của ta mà sợ không tìm được hai con nha đầu kia sao? kẻ như ngươi không có tư cách cùng ta mặc cả , ngươi tự tìm chết thì ta thỏa mãn cho ngươi."

Lý Đình lúc này mới biết Lý Mạc Sầu này thật không dể dàng đối phó, gương mặt hắn bỗng cười gian :

" Người là nhất đại hào kiệt vậy chứ có dám cùng tên tiểu tử ta đánh cuộc hay không?

Lý Mạc Sầu nghiêm mặt nói;

" ta không rảnh chơi trò đánh cuôc với ngươi"

Lý Đình làm mặt tỉnh khô:

" hay ngươi sợ không thắng nổi tiểu tử ta?"

" Hắc hắc… Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi chết tâm phục khẩu phục. nói đi đánh cuộc như thế nào?"

Lý Đình biết mụ yêu phụ đã trúng kế của hắn liền mừng rỡ nói:

" ta đánh cuộc là không quá năm phút nữa thì lão đại của giang nam thất quái là kha trấn át cùng con gái của đảo chủ đào hoa đảo quách phù sẽ đến nơi này, ngươi có dám đánh cuộc cùng ta không?"

" ha hah haa.."Lý Mạc Sầu ngửa mặt lên trời cười lớn:" Tiểu tử này, lời nói của ngươi thật quá gây cười, ngươi tưởng ngươi là thần toán tử chắc?"

" Dám hay không?""

Có thể!"

Lý Mạc Sầu lập tức đáp ứng, nàng suy nghĩ chắc tên nhãi này muốn kéo dài thời gian để hai con nha đầu chạy xa một chút, vậy thì dùng năm phút để đổi cái mạng của hắn cũng không tệ.

" Nếu như ta thua, ngươi lập tức giết chết ta. còn nếu ta may mắn thắng thì ngươi phải cho ta hôn môi ngươi một cái

.Lý Mạc Sầu cười nói:

“Tới lúc đó ngươi có muốn ta cùng ngươi động phòng ta đều đáp ứng ngươi bằng không ngươi cũng sẽ chết nhanh thôi”

Nói xong ả ung dung bước tới một chỗ ngồi xuống, mắt nhìn thẳng Lý Đình:

" Tiểu tử, ngươi tên họ là gì?"

"Tại hạ họ Dương tên quá vô môn vô phái, sau này thân mật ngươi có thể gọi ta là Quá nhi!"

" Năm phút nữa ngươi sẽ chết nên tuyệt đối không có sau này!

"Lý Mạc Sầutrả lời rồi nhắm mắt lại dưỡng thần. ..Thoắt cái đã hết thời gian, ả đứng dậy lạnh lùng:

" Tiểu tử, ngươi đã thua. chịu chết đi!"

"Không có khả năng a…!"

Phất trần trên tay Lý Mạc Sầu vung lên hướng giữa ngực Lý Đình đánh tới bỗng bị chặn lại bởi một ám khí có hình ngôi sao bốn cánh. Kèm theo đó là một tiếng quát từ ngoài cửa miếu:

"đại ma đầu không được đả thương người vô tội!"

Lý Mạc Sầu kéo Lý Đình nhảy ra khỏi miếu thì nhìn thấy một lão đầu cầm gậy sắt và một cô nương khoảng mười năm tuổi…Đích thị là Kha Trấn Ác và Quách Phù.

" A ha ta thắng!..."

Lý Đình cười rộ lênKha Trấn Ác chỉ Lý Mạc Sầu quát to:

" Tên nữ ma đầu kia, còn không chịu đầu hàng?"

Lý Mạc Sầu cười khẩy :

" Ta bình sinh trời đất không sợ, há lại sợ lão già đui mù sao?"

Quách Phù thấy vậy dỏng môi lên nói:" Lát nữa cha mẹ ta tới thì ngươi sẽ biết sợ ngay thôi"

"Cô nương, cha mẹ cô nương là nhân vật nào mà tiếng tăm lừng lẫy vậy?"

"Thất lễ, cha ta là Quách Tĩnh, còn mẹ ta là Hoàng Dung"

Quách Phù kiêu ngạo nói

"Thì ra là con gái của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ"

Nhắm tình thế bất lợi Lý Mạc Sầu kéo Lý Đình phóng vào trong miếu, nàng định dẫn theo Lý Dình bỏ chạy để điều tra tung tích Lục Vô Song và Trình Anh nhưng Lý Đình giằng ra nói lớn:

" Ngươi đã thua ta định nuốt lời hay sao? còn định bắt ta đi đâu?"

Lý Mạc Sầu buông Lý Đình ra ngẩn người vài giây rồi nói:

"Cô gia xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh"

Nói đoạn nàng liền ôm mặt Lý Đình hôn thật mạnh, hai bờ môi như vậy tìm nhau, Lý Đình mừng rơn hai tay ôm Lý Mạc Sầu thật chặc rồi từ từ dời xuồng dưới đồn bộ nãy nỡ của lý mạc sầu mà xoa bóp.Ả ma đầu dường như cũng không phản kháng , được thể hắn lòn tay vào trong lớp vải quần mò mẫm cài bụng dưới phẳng lỉ rồi dần xuống lớp lông mao cạnh tiểu huyệt.Lý Đình đê mê định thò tay chọt sâu vào trong động khẩu thì chợt la lên vội rút nhanh tay ra. dầu ngón tay gã đã bị một mũi kim nhỏ nhọn hoắt đâm thũng , nhìn kĩ lại thì ra là ám khí độc môn của Lý Mạc Sầu : BĂNG PHÁCH NGÂN CHÂM.