Chương 2: Tái sinh làm Dương Quá

Lý Đình cảm thấy thân thể của mình mềm nhũn, không còn một chút sức lực. Trong đầu hắn vẫn vang lên những tiếng ù ù như sấm, trời đất quay cuồng đảo lộn. Một hồi sau, hắn cảm nhận được hình như mình đang rơi, ban đầu rất nhanh nhưng vì sau tốc độ dần dần giảm.Hai mắt hắn díp vào nhau, quá mệt mỏi, hắn thiếp đi lúc nào không biết.

“-Tô Tình!”

Lý Đình la lớn lên một tiếng rồi giật mình tỉnh lại. Mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở tại một cái miếu hoang, trên tay vẫn còn cầm một cái bánh mãng đầu. nhìn lại y phục thì không thấy bộ đồ sinh viên đồng phục đâu hết mà chỉ thấy bộ quần áo rách rưới, trên đầu còn có một cái nón bẩn thỉu.Hắn đứng dậy nhìn xung quanh miếu hoang lòng hoang mang không hiểu vì sao mình lại có mặt ở chỗ này. Hắn nhớ rõ ràng đang làm tình với Tiểu Tình, đúng lúc đạt đến cao trào thì đột nhiên không biết gì hết…Ài, không lẽ mình chết rồi, linh hồn lại bay đến đây?

Lý Đình bước chân ra ngoài sững sờ nhìn cảnh vật xung quanh, rồi lại đi vào trong miếu hoang quan sát một hồi. Hắn phát hiện lối kiến trúc xây dựng ở nơi này không phải là Trung Hoa hiện đại mà rất giống với thời kỳ phong kiến Đại Tống.

"chẵng lẽ mình chết đi linh hồn bay đến đại tống?"

Hắn lẩm nhẩm tự hỏi.Hắn nhìn lại y phục hôi hám trên mình rồi giật mình nhận ra đây đích thị là thân xác của kẻ khác chứ không phải của mình, Mẹ cha nó, chẳng lẽ linh hồn mình xuyên quá khứ đến đây nhập vào một cơ thể của một gã Cái Bang sao?Hắn cho tay vào trong quần mò mẫm rồi lẫm bẫm:

"độ dài hai mươi cm, to ba đến bốn phân vừa thô vừa dài chắc đâm chết người a!"

Lý Đình lại đắc ý nhìn bộ ngực mới rắn chắc chia dều và cân đối, thành bụng có rãnh nhỏ hiện 8 múi thịt…Thật là một cơ thể cường tráng và đẩy sức mạnh.Trong lòng hắn lại nổi lên mộng tưởng, hệt như những truyện yy đã đọc lúc trước… Hắn tự nhủ :

"thân thể cường tráng này thật là tốt, ta nhất định ở tại thế giới này thành lập một đế chế riêng rội tụ tập các mĩ nữ của riêng mình. Ài, hi vọng đại tống lúc này không bị rơi vào tay mông cổ hay kim quốc…"

Hắn nghỉ ngơi một lát rồi định đi ra ngoài quan sát một phen, đột nhiên có tiếng buớc chân đi đến , hắn liền vội vã bước qua nấp sau tượng phật.Lát sau có hai cô gái trẻ tuổi chừng 16, 17 chạy vào vẻ mặt rất hốt hoảng, một trong hai người lên tiếng:

”Song nhi muội đừng sợ, cứ tạm trốn ở đây.. .Cha ngươi nhất định sẽ đối phó được với Lý Mạc Sầu.

”"Song Nhi? Lý Mạc Sầu?" trốn ở phía sau bức tượng Lý Đình mở tròn hai mắt, vậy là nếu hắn đoán không sai thì không phải hắn rơi vào đại tống lịch sử mà là trong tiểu thuyết của Kim Dung! vậy bản thân hắn thì là ai? thôi đúng rồi, ở hoàn cảnh này hắn đích thị là Dương Quá mồ côi đang trú ngụ tại miếu hoang này.nghĩ tới thật sự mình là Dương Quá hắn chợt cười một nụ cười dâm đãng. Nhìn hai nữ tử kia một người áo vàng vẻ mặt nhu mì thanh thoát giọng nói nhỏ nhẹ nhất định là Trình Anh, còn cô nương áo trắng bị thương gương mặt sáng và đôi mắt tinh nghịch này chắc là Lục vô Song rồi...

“Biểu tỉ, ta rất sợ, ta sợ sẽ không gặp lại cha ta nữa!”

Nói xong , Lục Vô Song ôm mặt khóc rưng rức. Trình Anh vỗ về muội muội , khẽ lau nước mắt trên gò má nàng :

“Nói bậy nào, chẳng phải còn có tỉ tỉ đang ở cạnh ngươi đó sao? Ngưoi cứ yên tâm đi!”

Nói xong Trình Anh nhìn vào bên trong miếu hoang, thấy bốn bề trống trải nên cũng thấy lo sợ, ngộ nhỡ Lý Mạc Sầu đuổi tới thì không biết tính sao. nàng vừa an ủi Song nhi nhưng chính bản thân cũng thấy nơm nớp lo sợ không yên.

“Ta đi tìm ít nước, muội ở đây chờ nhé!..”

Trình Anh nói xong liền đứng dậy định bước ra ngoài nhưng Lục Vô Song vội níu áo nàng lại:

“Biểu tỉ, ta không muốn ngươi đi đâu hết!..”

Trình Anh cười híp mắt:

" Biểu tỉ chỉ là đi ra ngoài lấy ít nước, một lát sẽ trở về ngay!"

Lục Vô Song có vẻ cũng chưa tin tưởng lắm, nhìn Trình Anh một hồi thật lâu rồi mới gật đầu đồng ý. Trình Anh vừa bước ra ngoài Lục Vô Song liền ho lên vài tiếng khô khốc, xem ra vết thương của nàng cũng không nhẹ.Lý Đình đang quan sát khuông ngực phập phồng của Lục Vô Song rồi thầm nghĩ chắc là nàng ta đã bị Lý Mạc Sầu đả thương xem ra thì bản thân hắn phải "thừa lúc nước đục thả câu" một phen mới được. Hắn thật không tin bản thân có thể một lần nữa đạt đến cao trào rồi chết.Chợt hắn nhớ tới nguyên tác của Kim Dung là đoạn này lát nữa sẽ có hai anh em Vũ Tu Văn và Vũ Đông Nho đến nên hắn nhẫn nhịn chờ đợi thêm một lúc nữa.

Chờ khá lâu rồi cũng không thấy động tĩnh xem ra chắc là có điểm khác biệt với Thần Điêu Hiệp Lữ 95 mà hắn đã từng xem qua.Lý Đình quyết định đợi thêm 5 phút nữa, chẳng thấy ai, rốt cục hắn cũng không kìm chế được nữa, đánh liều bước ra ngoài, vừa đi vừa cố tình phát ra tiếng động lớn để xem phản ứng của Lục Vô Song ra sao.Lục Vô Song vốn đang trọng thương, cũng chẳng quản nhiều, chỉ lí nhí hỏi:

" Ngươi ...là .. ai ? sao lại có mặt ở đây?"

“Ta gọi là LÝ.. àh không.. Dương Quá”

Lý Đình vừa hớ miệng, hắn quên rằng mình đã xuyên việt trở về thời Đại tống nên không thể lấy thân phận người hiện đại được, vả lại hắn cũng vô cùng yêu thích nhân vật Dương Quá và cũng là fan trung thành của Kim Dung nữa.Hắn làm bộ nghiêm túc đi đến bên cạnh Lục Vô Song, nàng lúc này đang bị thương thân hình khẽ động nhưng vô lực, chỉ khẽ duỗi cặp đùi mê người… Sắc mặt lại nhợt nhạt vô cùng. Lý Đình nhớ rõ nguyên tác lúc này nên cũng tiến lại ngồi xổm bên cạnh mĩ nhân giọng giả vờ như quan tâm :

“Cô nương , ta xem ngươi hình như đã bị trọng thương rồi hơn nữa kẻ nào ra tay thủ pháp cũng không nhẹ đâu!”

Nói xong, Lý Đình vươn tay hướng ngực của Lục Vô Song sờ tới thì bị bàn tay nàng chặn lại dù yếu ớt vô cùng:

“Ngươi đừng tường sẽ khinh bạc được ta!”

Lý Đình gương mặt vẫn bình thản từ tốn giải thích:

“Cô nương , ta không có ý đồ xấu với nàng chẳng qua là ngươi đã bị trúng chưỡng pháp Ngũ Độc Thần Chưỡng của Lý Mạc Sầu nếu ta không xem xét sợ rằng nàng sẽ khó giữ tính mạng đó!"

Lục Vô Song mở to hai mắt kêu lên: “Ngươi làm sao biết đươc ta bị ả ma đầu Lý Mạc Sầu đả thương?”

Lý Đình làm ra vẻ trịnh trọng nói:

“Ta tuy chỉ là một kẻ mãng phu, nhưng thủ đoạn của Lý Mạc Sầu thì cũng có biết, hơn nữa chưởng pháp của ả cũng rất nguy hiểm nên ta buộc phải xem xét thương thế của nàng, đừng nghĩ là ta lợi dụng nàng đó"

Thấy khẩu khí của người này cũng thành khẩn nên Lục Vô Song cũng xiêu lòng, cuí gằm mặt xuống nói nhỏ:

“Xem thì xem…Nhưng ngươi đừng có sờ soạn lung tung đó nhé!

Lý Đình như mở cờ trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh:

" vậy cô nương, ta xin thất lễ"

Đôi mắt Lục Vô Song nhắm chặt lại khi đôi bàn tay lạ đụng nhẹ vào bờ vai của nàng, rồi từ từ cởi áo từ cổ xuống qua vai, Lục Vô Song khẽ run lên khi có một luồng gió nhẹ thổi tới, và đâu có ngờ một nụ cười dâm đãng vừa thoáng lộ ra trên khóe miệng tên “Người tốt” kia.Vết thương củaLục Vô Song nằm ngay giữa ngực nên Lý Đình phải kéo áo nàng xuống thật sâu mới nhìn rõ được. Hạ thể của hắn đột nhiên có phản ứng làm bản thân hắn cũng hít hà mấy cái… Bàn tay từ từ vuốt nhẹ dần dần từ cổ đi xuống.Lục Vô Song cắn chặt hàm răng cảm nhận một cổ khí ấm áp từ bầu vú từ từ chạy xuống đan điền, nàng vội mở mắt ra thấy áo của mính đã bị cởi ra hết và trên ngực là dấu thủ ấn ngay chính giữa quầng vú, đúng là dấu hiệu của Ngũ Độc Thần Chưởng..