Chương 13: Bồn tắm và rối gỗ

"Quả nhiên."

Trần Hoàng thì thầm, vẫn đứng trân trân ngoài cửa.

Hắn lấy trong túi ra cái radio, đặt xuống dưới chân rồi bật lên.

Một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, nó giống như tiếng có cái gì đó đang lội nước.

Sắc mặt của hắn nặng nề, bước vào bên trong.

Bởi vì khuất sáng, nên khi mở cửa ra hắn chỉ nhìn rõ ràng được trần nhà bị dột làm giữa sàn có một vũng nước. Đi vào bên trong, Trần Hoàng mới thấy được hoặc là ở góc tường, hoặc là trên trần nhà, có loáng thoáng mấy vệt đen sắp xếp như rễ cây lan rộng ra.

Mà những vệt đen đó cũng nhỏ giọt ra nước, chảy xuống sàn nhà.

Trần Hoàng chỉ đúng nguyên chỗ nhìn, không có đi tới gần hay chạm thử, điện cũng không bật, bắt đầu đi vào bên trong.

Trần Hoàng tâm trí đã cứng cỏi hơn trước rất nhiều, nhưng khi đến phòng tắm hắn cũng bị dọa sợ, khuôn mặt ngưng trọng càng tăng lên.

Từ chỗ bồn tắm, mấy cái vệt đen kia lại xuất hiện, chứng chằng chịt chi chít bám trên thành bồn, nhìn trông cực kì dọa người. Những mãng tường gần bồn tắm cũng có đầy rẫy, nhưng bàn tay ác ma đang từ địa ngục vươn ra.

Cái thứ cảm giác ẩm ướt và bức bối sộc vào mũi, len qua quần áo khiến hắn vừa khó chịu, vừa rùng mình. Trần Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, đeo găng tay vào vặn vòi nước.

Hắn thậm chí còn không dám đổ mồ hôi.

Không khí trong phòng tắm kiềm chế đến cực điểm, Trần Hoàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cẩn thận vặn nhẹ vòi nước. Hắn dự định sẽ để nước chảy từ từ với lưu lượng nhỏ cho đến khi nước ngập đầy phần đáy mới dần dần vặn to lên, như vậy tuy mất thời gian, nhưng thắng ở cái an toàn.

Còn nếu tại sao hắn không vặn vời nước rồi đi ra bên ngoài. Thứ nhất, đây không còn là trò chơi đổ đầy bình nước là xong việc, hắn phải ở đây giám sát để mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, và không có biến số xuất hiện. Những vết màu đen này chính là minh chứng rõ ràng nhất, phòng số 4 này so với hắn nghĩ còn nguy hiểm hơn nhiều lắm.

Thứ hai, ai dám chắc bên ngoài đã an toàn, có một vũng nước giữa sàn, trần nhà lại bị dột ngay phía trên chỗ đấy, trên tường ẩn hiện vết đen,...

Trần Hoàng ánh mắt gần như không rời bồn tắm, thỉnh thoảng lại đưa mắt một vòng cảnh giới.

Tất cả đều rất ổn, bồn tắm đã gần đầy, hắn đưa tay ra đóng vòi nước lại thì ở trên trần nhà chỗ bồn tắm, từ những vết đen rơi xuống vài giọt nước.

Tích đáp, tích đáp, tích đạp.

Mỗi giọt nước đều to như hạt đậu, rơi lõng bõng trên tay hắn. Trần Hoàng cả kinh, cũng may mà hắn đeo găng tay, lấy tốc độ cực nhanh tháo găng tay ra làm nó rơi xuống bồn tắm.

Nhưng mà chẳng giống như dự đoán xấu nhất, chiếc găng tay giờ đã ngập nước vẫn yên vị nằm trong bồn tắm, còn hắn vẫn đứng đây.

Trần Hoàng thở phào một hơi, một màn này ngược lại nằm trong dự đoán của hắn.

“Luôn phải xả đầy bồn tắm phòng số 4 từ 12h, hạn trong vòng 10 phút. Lưu ý, không để nước bắn vào người, không chạm vào nước.”

Trong quy tắc này, phải nhấn mạnh cụm từ "không chạm vào nước", ở đây không nói rõ ra là chạm như thế nào, thông qua đồ vật chạm vào nước hay là trực tiếp dùng cơ thể chạm vào nước. Theo hắn, trường hợp đằng sau có độ khả thi cao hơn, bởi vì không chỉ giữa sàn nhà có một vũng nước mà chiếc côc để trên bàn cũng có một chút nước, nhưng chúng vẫn yên ổn.

Vì vậy, chỉ cần không trực tiếp tiếp xúc với nước, hắn về cơ bản là an toàn. Ít nhất là với hiện tại. Tuy nhiên, có một điều vẫn lắm hắn trăn trở bấy lâu nay, tại sao luôn phải xả nước đầy bồn?

Dù muốn biết, Trần Hoàng vẫn phải tạm thời để nó sang một bên, vì hắn còn một thử thách nữa trong đêm nay.

Nhà kho.

Sau khi rời khỏi phòng số 4 hắn trực tiếp đi tới nhà kho. Cánh cửa chầm chậm mở ra.

Nhà kho trông cực kì bừa bộn, cứ như ai đó đã xới tung nơi này lên vậy. Nhưng tầm mắt của hắn lại không đặt vào đống hỗn độn trước mắt mà nhìn tròng chọc lên trần nhà.

Một con rối gỗ.

Nó được treo từ một sợi dây được cố định trên trần nhà, cả người con rối lõng thõng xuống, chỉ có cái đầu hơi nghểnh lên.

Đây là... treo cổ.

Tư thế của con rối giống hệt như đang bị treo cổ.

Trần Hoàng bị cái ý nghĩ này làm cho rùng mình.

Hắn lấy một cây gậy dài có gắn móc, chính là cây gậy dùng để đóng cửa phòng số 2 định móc con rối xuống nhưng nó quá chặt. Hắn giật mạnh, sợi dây đứt, mất đi vật chèo chống, con rối ngã gập trên mặt đất.

Trần Hoàng chuẩn bị một tấm bạt lớn, không hề thu dọn đám hỗn độn trong nhà kho mà một hơi phủ bạt lên toàn bộ. Trước khi hắn cầm tấm bạt phủ lên con rối, hắn có cảm giác như nó đang nhìn mình.

Hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó mới biến mất.

Vừa nãy, hắn đã định đem con rối đi đốt, nhưng không dám mạo hiểm.

Lâu như vậy, hắn đã có một chút phán đoán về nhà kho. Mỗi lần hắn tới đây, đồ vật dường như trở nên... nhân tính hóa, hay gì đó đại loại như càng lúc càng hướng về con người.

Bắt đầu chỉ là sách báo của con người, quần áo của con người, đồ vật của con người, sau đó là những bức tranh có người, chính là những bức chân dung đó. Bây giờ, một con rối gỗ, có hình dạng, kích thước tương đương với con người xuất hiện, mà xuất hiện dưới hình dạng như bị treo cổ.

Trần Hoàng dự đoán rằng, có lẽ tiếp sau sẽ là những món đồ chơi mang hình dạng của con người như buos bê mới là hợp lí, nhưng dường như hậu quả của hôm qua khiến quá trình này trực tiếp nhảy vọt, con rối gỗ xuất hiện.