Trần Hoàng mất đi hết thảy cảm giác.
Dường như hắn đã rơi xuống tầng sâu tiềm thức. Nơi đây giống như trống rỗng, không tồn tại bất cứ khái niệm nào.
Không còn những cơn ác mộng mỗi lúc nhắm mắt, không còn cái nhà trọ quỷ quái, không còn những thứ kinh khủng dị thường.
Nơi đây thật thoải mái, hắn ước rằng mình có thể như thế này...
... vĩnh viễn.
Phục!
"Tăng điện áp lên! Tim bệnh nhân sắp ngừng rồi!
Phục!
Người bác sĩ hai tay cầm hai cái máy sốc điện chà sát vào nhau, nhấn vào lồng ngực Trần Hoàng.
Phục!
Bác sĩ tiếp tục một lần nữa, máy sốc điện án mạnh lên, đến nỗi cả người hắn còn nảy lên một chút.
Trong màn hình biểu hiện rằng Trần Hoàng đã xuất hiện nhịp tim trở lại, tất cả những người xung quanh đều thở ra một hơi.
Dòng điện điên cuồng kích thích hắn, lan đến tận đại não. Trần Hoàng ý thức trấn động, như dòng lũ tràn về, kéo hắn ra khỏi tiềm thức.
"Đây... là đâu."
Hắn mở mắt, nhìn xung quanh đầy những con người xa lạ, trên mặt vẫn không hết mê man.
...
Trần Hoàng nằm nghỉ ngơi trên giường, bởi vì tình trạng đã ổn định lại nên hắn đã được chuyển từ phòng cấp cứu về phòng hồi sức.
Còn lí do hắn ở trong bệnh viện thì một y tá đã giải thích cho hắn.
Hắn kết thúc ca làm việc, nhưng vì kiệt sức mà nằm vật ra đường, bên ngoài tuy rằng không hiện ra vết thương nhưng trong người bị thương rất nặng. Nếu không phải người tài xế xe bus của chuyến đầu tiên phát hiện và gọi xe cứu thương đến thì hắn có thể đã xuất huyết trong mà chết rồi.
Y tá hỏi hắn có muốn liên lạc cho gia đình không, hắn chỉ khoác tay.
Cửa ải sinh tử đã qua, bây giờ Trần Hoàng nằm im trên giường, suy luận toàn bộ thông tin mình có thể đào móc ra được.
Những thứ quái dị tồn tại bên trong nhà trọ đều vô cùng đáng sợ, nhưng chúng đều bị giới hạn bởi cái gì đó, có thể cho rằng nhà trọ đã giới hạn chúng. Như vậy, nếu ví toàn bộ nhà trọ như một cái cửa, thì tấm biển neon xuất hiện từ đầu đến cuối, tưởng như không quan trọng lại như một cái khóa cửa. Không có khóa cửa, cửa có cứng rắn thế nào cũng bị mở ra.
Hắn lần này nhờ vào quy tắc về phòng số 5 mới thoát ra một mạng, nhưng lại để lộ ra một mối nguy còn kinh khủng hơn nhiều.
“Phòng số 9 tuyệt đối không được mở cửa. Nếu cửa mở, vào phòng số 5 và khoá cửa lại, chờ tới khi hết ca. Lưu ý, luôn giữ toàn bộ đèn trong phòng số 5 sáng.”
Nếu chỉ hiểu theo duy nhất một nghĩa, cộng thêm ngữ cảnh giống nhau. Có thể thấy rõ ràng rằng thứ tồn tại đằng sau cánh cửa phòng số 9 tuyệt đối còn kinh khủng hơn phòng số 2. Căn phòng số 5 sáng đèn trong quy tắc chính là vật để bảo mệnh khi cửa phòng số 9 mở. Nhưng chiếu theo tình hình hiện tại mà nói, chống lại số 2 cơ hồ đã lấy mạng hắn, chống lại số 9 còn khủng bố hơn... vậy thì có cửa sao?
Trước tạm bỏ qua một bên, vấn đề hiện tại hắn phải đối mặt là làm thế nào để có thể đến được chỗ cầu dao.
Từ hai lần đi vào đằng sau dãy nhà, hắn có thể suy đoán ra độ khó sẽ tăng dần lên, nhưng không xác định được sẽ tăng dần lên theo số lần bật dược cầu dao, hay là số lần mà đèn neon bị chập.
Vấn đề cuối cùng, hôm qua hắn không thực hiện bất cứ một yêu cầu chỉ định nào cả, đương nhiên phải cân nhắc đến hậu quả.
Phòng số 1 hắn không có lo lắng, bởi vì hắn nghiệm chứng rằng quy định bật radio trong phòng số 1 không giống như bắt buộc, nó càng giống như một loại kiểm tra. Tuy vậy, Trần Hoàng sẽ không coi thường, bởi vì nếu dựa theo ngôn từ trong quy tắc thì thứ trong phòng số 1 có trình độ kinh khủng không kém thứ trong phòng số 9.
Cái hắn lo chính là nhà kho cuối dãy cùng phòng số 4, không thực hiện quy định một ngày có trời mới biết sẽ xảy ra biến hóa gì.
Hoàn toàn sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu, Trần Hoàng nhắm mắt lại, thả lỏng trên giường.
Lúc mà hắn tỉnh dậy đã là buổi chiều, vì vậy đêm cũng không còn xa nữa.
Điều kiện ở đây rất tốt, Trần Hoàng cũng không vội chuyển đi, trả viện phí rồi ở lại đây nghỉ ngơi luôn.
...
Đêm.
11h, đối với bệnh viện mà nói cũng chỉ là thời điểm bắt đầu ca đêm, nhưng phòng hồi sức ngược lại rất yên tĩnh.
Trần Hoàng cặp mắt mở ra, giống như cảm ứng được gì đó. Hắn đứng dậy đem áo khoác vào, bước về phía cửa phòng vệ sinh.
Cửa mở ra, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện biến mất, thay vào đó là một cơn gió mạnh phả vào mặt.
Trước mặt hắn xuất hiện con đường đen tối quen thuộc, cùng cái bến xe lạnh tanh.
Trần Hoàng quay mặt lại, sau lưng bệnh viện đã biến mất.
Hắn cũng không có xoắn xuýt, quen thuộc lấy đèn pin ra bắt đầu dò đường.
Hôm nay đèn neon không nhấp nháy.
Trần Hoàng thở phào một hơi, xem ra hắn vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Hắn vào trong phòng bảo vệ, nhìn vào camera, đặc biệt chú ý đến cửa phòng số 2.
Hoàn hảo không chút tổn hại.
"May mắn."
Xem ra thứ đó thoát ra cũng chỉ là nhất thời, đèn sáng, tất cả đều quy về như cũ.
Xem xét camera đủ, Trần Hoàng bắt đầu thực hiện nhiệm vụ bắt buộc trong quy tắc.
Phòng số 1, như thường lệ radio không phát ra âm thanh nào cả.
Nhưng khi hắn mở cửa phòng 4, bước chân hắn dừng lại.
Trần nhà bị dột, chảy ra từng giọt nước, tạo thành một cái vũng nhỏ giữa sàn.