Chương 5: Mạn Đà Sơn Trang

Trần Lam bế nàng lên đi đến giường, lột lấy từng mảnh áo mỏng manh của nàng, Cam Bảo Bảo ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, Trần Lam thấy vậy cười dùng tay di chuyển xuống âm hộ nàng đưa hai ngón tay ra vào.

"Ưm ưm… aaa… aaa… từ từ… ta chưa… chuẩn bị… aaa… từ từ… xin ngươi… dừng lại… ta chưa chuẩn… bị aaa".

"Nàng không chuẩn bị, mà ta đã chuẩn bị rồi".

Trần Lam cười xấu nói, Cam Bảo Bảo nghe vậy cũng chỉ đành chịu trận, nhưng ba mươi như lang bốn mươi như hổ nàng rất nhanh phản ứng lại Trần Lam.

"Aaa… nhanh nữa… nhanh nữa… ta sắp… sắp… ra… ta raaa".

Cam Bảo Bảo cao trào dâm thủy nàng tràn ra ngoài chảy xuống giường, Trần Lam điều chỉnh côn thịt ngay âm hộ nàng bắt đầu tiến vào, phốc bạch bạch bạch.

"Aaa… từ từ… côn thịt… ngươi to… quá âm… hộ ta… chịu không… được… chậm chậm… ta lâu… aaa… rồi… aaa… chưa làm… tình… sướng lắm… aaa… sướng quá".

Cam Bảo Bảo lúc này chủ động nâng cao mông nàng lên cho Trần Lam dễ dàng ra vào, chân thì kẹp lấy hông cậu, Trần Lam cười đẩy nhanh hơn.

"Aaa… sướng lắm… mạnh quá… aaa… ta chết… mất… aaa… sắp chết… bị ngươi… đ-t chết… mất… aaa… aaa… ta ra… ta ra… ta raaa".

Cam Bảo Bảo tiếp tục cao trào, nàng lúc này kiệt sức, nàng nhìn Trần Lam nói.

"Ngươi là trâu sao?".

"Nàng lại muốn bị phạt rồi".

Trần Lam quay người nàng lại, Cam Bảo Bảo hoảng hốt nói.

"Cho ta… nghĩ mệt.. xíu đi".

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng bạch bạch bạch và bốp bốp bốp.

Sáng hôm sau, hai thân thể nằm ôm nhau ngủ trên giường là Trần Lam và Cam Bảo Bảo, nàng tỉnh dậy thấy đang nằm ngủ trong lòng Trần Lam, thì nhớ tới ngày hôm qua cậu vừa phi nàng vừa đánh mông khiến nàng sờ thử mông mình có sao không.

"Ách… tên khốn đánh mạnh quá".

"Là nàng yêu cầu ta đánh đó chứ".

Trần Lam nhìn nàng cười, Cam Bảo Bảo liếc hắn một cái rồi đứng dậy.

"Aaaa".

Cam Bảo Bảo cảm thấy đau nhức từ chỗ âm hộ truyền đến người nàng, nàng nhìn xuống thấy nó đã sưng hết rồi thì không khỏi quay sang nhéo hông Trần Lam một cái.

"Nàng hôm nay rất đẹp".

Trần Lam không quan tâm nàng nhéo mình, cậu thấy Cam Bảo Bảo đã đẹp hơn hôm sau do m Dương Thánh Điển, Cam Bảo Bảo nói.

"Dẻo miệng là giỏi, đứng dậy đi đừng để ai thấy chúng ta ở cùng nhau".

"Tuân mệnh phu nhân của ta".

Trần Lam cười nói, cậu đứng dậy mặc y phục vào đi ra ngoài một lát sau Cam Bảo Bảo mới đi ra.

Lúc này có một số người đến Vạn Kiếp Cốc để gây sự, Trần Lam ra xem thì thấy Đoàn Chính Thuần và bốn tên cận vệ là Chử Vạn Lý, Cổ Đốc Thanh, Phó Tư Quy và Chu Đan Thần.

"Ngươi bắt Dự nhi của ta đi đâu rồi".

"Con của ngươi ai bắt tại sao lại tìm ta hả".

Cam Bảo Bảo lúc này bước ra ngoài, hai người Chung Vạn Cừu và Đoàn Chính Thuần đều nhìn nàng.

"Bảo Bảo nàng tại sao lại ở đây".

"Bảo Bảo là tên ngươi gọi sao".

Chung Vạn Cừu lao lên đánh với Đoàn Chính Thuần, Tứ Đại Ác Nhân lúc này xuất hiện cũng lao lên đánh, tứ đại hộ vệ cũng lao lên giúp một tay.

Chung Vạn Cừu rất nhanh bị đánh bay ra ngoài chết đi.

"Đoàn Chính Thuần chịu chết đi".

Đoàn Diên Khánh hướng tới Đoàn Chính Thuần dùng Nhất Dương Chỉ.

"Các hạ là ai tại sao lại biết được Nhất Dương Chỉ của Đoàn thị Đại Lý ta".

Đoàn Chính Thuần nói, Trần Lam đạp lấy Lăng Ba Vi Bộ tới trên đường đạp lấy bộ pháp tiện tay lấy thanh kiếm.

"Độc Cô Cửu Kiếm - Pháp Chưởng Thức".

Một kiếm lấy hai mạng của Đoàn Diên Khánh và Đoàn Chính Thuần, ba đại ác nhân còn lại gặp lão đại nhìn chết cũng lao về phía Trần Lam trả thù, tứ đại đại hộ vệ cũng lao về phía cậu.

"Chết đi tiểu tặc trả mạng cho lão đại, chủ tử bọn ta".

"Độc Cô Cửu Kiếm - Phá Đao Thức".

"Độc Cô Cửu Kiếm - Phá Thương Thức".

Một kiếm 6 mạng người chỉ có Diệp Nhị Nương là bị thương nặng mà bất tỉnh, Cam Bảo Bảo thấy thế thì thở dài có lẽ đây là kết quả tốt nhất nàng nghĩ.

"Người đâu tới đem lão gia đi chôn, với đem mấy người của Đại lý trở về đi truyền tin ra ngoài nói mấy người bọn họ tử chiến với Tứ Đại Ác Nhân".

Chiều Chung Linh biết cha mình chết thì khóc không thôi, Trần Lam hướng Cam Bảo Bảo hỏi.

"Không nói cho Chung Linh sao".

Cam Bảo Bảo lắc đầu, sau khi lo xong hậu sự của Chung Vạn Cừu, Trần Lam cũng hỏi được chỗ ở lấy ngựa cậu cũng biết đó là nơi ở của Mộc Uyển Thanh và Tần Hồng Miên.

Trần Lam vừa đến chỗ lấy ngựa thì có một cô gái mặc đồ đen bay ra ngoài phía sau còn có hai bà lão, nữ nhân thấy phía trước là Trần Lam cũng hướng kiếm tới chém.

"Chết đi".

"Nàng không nên hướng kiếm tới ta mà chém"

Trần Lam đạp Lăng Ba Vi Bộ né tránh tranh thủ Bốp.

"Dâm tặc".

Hai bà lão cũng đi tới nói.

"Ngươi là đồng bọn của tiểu tiện nhân này cũng chịu chết đi".

"Cho ta mượn kiếm của nàng dùng một lát".

Nữ nhân chưa kịp trả lời thì kiếm trong tay đã mất, Trần Lam lao đến hai bà lão.

"Độc Cô Cửu Kiếm - Pháp Thương Thức".

Hai lão bà chưa kịp nhìn thấy đường kiếm của cậu thì đã ôm lấy cổ mình mà chết.

"Cao thủ".

Nữ nhân không khỏi thầm nghĩ, Trần Lam ném kiếm tới chỗ nàng nói.

"Đa tạ, với cho ta mượn một con ngựa".

"Mượn ngựa sao?".

"Đúng, Dạ Xoa Cam Bảo Bảo kêu ta tới mượn ngựa".

"Thì ra là sư thúc ngươi cứ lấy đi đi".

Trần Lam đi vào chuồng lấy ngựa ra ngoài thì một cơn gió mạnh kéo đến làm bay khăn che mặt của nàng, Trần Lam thấy được gương mặt nàng của nàng.

"Ngươi thấy được gương mặt của ta".

Trần Lam gật đầu, nàng nhìn Trần Lam rồi nói.

"Ta từng có lời thề nếu có ai thấy gương mặt của ta thì ta phải lấy người đó, hoặc là giết chết người đó".

"Vậy ta lấy là được".

Trần Lam leo lên ngựa phi tới chỗ nàng rồi lấy tay ôm lấy vòng eo nàng lên ngựa hỏi.

"Nàng tên gì?".

Biết cũng phải hỏi đúng là cay nghiệt.

"Mộc Uyển Thanh, còn chàng".

"Trần Lam, ta có rất nhiều nữ nhân".

"Vậy thì giết là được".

Trần Lam cười khổ đúng là nữ nhân dám yêu dám hận trong Thiên Long nói.

"Lúc sau nàng sẽ hiểu vì ta nhiều nữ nhân, nên nàng cũng phải tập chấp nhận đi".

Mộc Uyển Thanh im lặng tựa đầu vào ngực cậu, không lẽ chàng ấy là hoàng đế.

Cả hai người Trần Lam và Mộc Uyển Thanh đi đến Cô Tô, trong khoảng thời gian đó Trần Lam chỉ cho Mộc Uyển Thanh mấy bộ công pháp: Độc Cô Cửu Kiếm, Lăng Ba Vi Bộ.

Mộc Uyển Thanh bây giờ cũng là cấp 40 rồi, nếu tính có lẽ Vô Danh Thần Tăng cũng Địa Cấp.

"Trần lang, chàng đến Cô Tô làm gì".

"Ta đi tìm thêm tỷ muội cho nàng".

Hừ, Mộc Uyển Thanh cũng biết thân phận Trần Lam cô cũng đã đến Thần Điện, nên cũng không nói việc hắn tìm thêm tỷ muội cho mình.

Cả hai đến bến đò thì thấy một nữ tử mặc đồ màu xanh lá đang thỏi sói, cậu biết là A Bích nên cũng tới nói.

"Ta muốn đi Mạn Đà Sơn Trang".

"Công tử chắc chứ?".

A Bích hỏi lại, Trần Lam gật đầu phi thân xuống thuyền cùng Mộc Uyển Thanh.

"Vậy thì tiểu nữ bắt đầu chèo thuyền".

A Bích chèo đến Cầm Vận Tiểu Trúc, quay sang nói với cậu.

"Tiểu nữ cần phải hỏi ý của bà bà".

Trần Lam gật đầu cũng biết bà bà này là A Châu, nên cũng im lặng, Mộc Uyển Thanh thì phía sau đấm bóp vai cho cậu.

"Là ai muốn đến Mạn Đà Sơn Trang".

Một bà lão bước ra ngoài là A Châu dùng dịch dung để làm, Trần Lam nhìn A Châu rồi nói.

"Nàng không nên dùng dịch dung để lừa ta, mau chèo đến Mạn Đà Sơn Trang đi".

A Châu giật mình nói.

"Công tử đang khi dễ bà lão ta sao".

Trần Lam phi thân lên xé rách mặt nạ nàng lộ ra khuôn mặt thật rồi nói.

"Đi nhanh đi, ta còn nhiều việc".

Thu hai nàng là chuyện sớm muộn nhưng bây giờ chưa phải lúc, A Châu dận chân hướng A Bích nói.

"Chèo thôi".

Mạn Đà Sơn Trang, A Châu và A Bích.

"Để ta đi tìm Vương tiểu thư, công tử không nên đi lung tung".

A Châu và A Bích chạy lên đảo tìm Vương Ngữ Yên, Trần Lam cười nói với Mộc Uyển Thanh.

"Nàng về Thần Điện đi".

Mộc Uyển Thanh gật đầu, Trần Lam cũng đi tìm Lý Thanh La.

Thần Điện, Hoàng Dung đã sinh xong cũng không gập chuyện giống nguyên tác đang ngồi trò chuyện cùng Cam Bảo Bảo, Tiết Hoa, Mộc Uyển Thanh đi tới ngồi xuống nói.

"Hoàng Dung tỷ, Tiết Hoa tỷ, sư thúc".

"Sao muội lại về đây, hắn đâu".

Hoàng Dung cười hỏi.

"Đi tìm nữ nhân rồi".

Mộc Uyển Thanh nói, Tần Thanh Song rót trà cho nàng làm đúng bổn phận thị nữ, Tần Thanh Song và Cát Bội Quang đến đây cũng được tu luyện công pháp ở tầng hai và được chọn đồ mặc, mặc dù nói thị nữ nhưng đã ngội rất cao nên hai nàng không không có gì để nói.

Mạn Đà Sơn Trang, Trần Lam đến Lang Hoàn Ngọc Động thì thấy một thiếu phụ đang ngồi đọc võ công, cậu đi lại gần nói.

"Muốn học võ công ta có thể chỉ nàng nhé".

"Là ai".

Trần Lam điểm huyệt thiếu phụ đi đến trước mặt nói.

"Muốn học võ công ta có thể chỉ nàng, trên giường muốn tu thế nào, ta làm cũng được".

Thiếu phụ lo sợ nhìn Trần Lam, cậu cười nói.

"Yên tâm, ta mặc dù vô sỉ nhưng không làm chuyện cưỡng hiếp đâu".

Hệ Thống:[ ký chủ đã từng cưỡng hiếp Hoàng Dung ].

"Mẹ khiếp, ngươi không nói móc ta là không được sao".

Hệ Thống:[ hệ thống chỉ nói sự thật ].

Nghe Trần Lam nói vậy thiếu phụ cũng đỡ lo sợ nhìn cậu như muốn nói giải huyệt nói chuyện cho ta đi, Trần Lam thấy vậy cũng giải huyệt cho nàng nói chuyện.

"Không biết các hạ muốn gì?".

"Ta muốn mỹ nhân".

"Ta có thể cho các hạ mỹ nhân".

"Không cần mỹ nhân đang ở trước mặt".

Thiếu phụ lo sợ nhìn cậu rồi nói.

"Ngươi làm như vậy chết không được toàn thây".

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu".

BỐP, thiếu phụ bất tỉnh cậu đi tìm một nơi vắng vẻ ném nàng ở đó rồi về lại thuyền chờ đợi, lúc này ba người, Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích đi tới, Vương Ngữ Yên hỏi.

"Không biết công tử đến Mạn Đà Sơn Trang để làm gì".

"Ta đến tìm Vương phu nhân".

•••••••

Các đọc giải tương tác ở phần bình luận cho phần bình luận thêm sinh động nhé.