Trở lại bàn cơm, mọi người đều đã ngồi vào bàn, Vương Thiên hơi liếc mắt qua, vẫn chưa động đũa, thì ra vẫn còn chờ hắn. Bạch Anh Vũ hơi trừng mắt nhìn hắn, Vương Thiên hơi nhún vai, biểu thị không thể làm gì, ngươi cũng không thể bắt ta đi nhà xí nhanh hơn được nha.
Lưu Uyển Quân cười cười nhìn hai người, nói:"Không sao, nếu như Tiểu Vương đã vào rồi, vậy thì bắt đầu động đũa thôi?"
Vương Thiên hơi gật đầu, khóe mắt lại vô tình hay cố ý liếc từ trên xuống dưới cơ thể "nhạc mẫu", nghĩ đến kế hoạch của mình, ánh mắt hắn càng phát ra lửa nóng. Lưu Uyển Quân giống như nhận ra cái gì, quay đầu nhìn về phía Vương Thiên, chỉ thấy hắn ánh mắt đoan chính đi về phía bàn ăn, cũng cho là mình quá nhạy cảm.
Rất tự nhiên, Vương Thiên thong dong ngồi lên ghế bên cạnh Bạch Anh Vũ, vừa vặn, cũng là đối diện với "nhạc mẫu". Bạch Quân lúc này xem người đã tới đông đủ, cũng khoát khoát tay, biểu thị mọi người dùng bữa. Vương Thiên hồi hộp liếc mắt, thấy được thứ kia, lập tức cũng yên tâm.
Bầu không khí hết sức kìm nén, Bạch Quân tựa hồ cũng không mấy vui vẻ, suốt buổi mặt liền trầm ngưng, hai mỹ nữ cũng không dám nói gì, làm Vương Thiên không khỏi cảm thán, đúng là thế giới cổ đại, nam quyền a nam quyền. Hắn cũng không quan tâm mọi người có nói chuyện hay không, nhìn thời cơ vừa đúng, liền một mặt vui vẻ gắp thức ăn cho Lưu Uyển Quân, cười nói:
"Nhạc mẫu đại nhân, ta xem ngài khí sắc không tốt, chắc chắn là vì chuyện của ta và Vũ Nhi, đến, ta giúp ngài hảo hảo bồi bổ a."
Lời vừa nói ra, không khí lại chuyển từ im lặng sang kì quái, phản ứng của mọi người trong phòng đều khác nhau. Bạch quốc sư thì dựng râu trừng mắt, ngươi còn có mặt mũi nói? Không phải là do ngươi chuyện tốt, chúng ta đều sống khỏe mạnh vui vẻ đây. Còn có, quan tâm cũng là ta phu quân nên quan tâm a, ngươi cái con rể tính cái gì?
Bạch Anh Vũ hơi nhíu mày, không tốt a, xưng hô Vũ Nhi thế này có hơi quá thân mật, nhưng nàng ở trước mặt phụ mẫu cũng không tiện phát tác, cũng đành nén lại, trong miệng lầm bầm, lát nữa liền cho ngươi biết tay, dám chiếm tiện nghi của bản cô nương? Đợi đó, hừ hừ.
Trái ngược, Lưu Uyển Quân lại rất vui vẻ, trong nhà cuối cùng cũng ra một cái biết ăn nói, sau đó vui vẻ ăn vào thức ăn Vương Thiên vừa lấy, thật xảo, đây lại chính là món ăn Vương Thiên đánh rơi xuân dược vào trong, không sai, chính là lỡ tay đánh rơi.
Về phần xuân dược ở đâu ra, không phải còn có Hệ Thống Thương Thành sao, giá cả lại rất tiện nghi, chỉ 1 Thế Giới Tệ một bình, giá rất hữu nghị tiện nghi a? Chính xác là rất tiện nghi.
Vương Thiên vừa ăn vừa âm thầm quan sát biểu lộ của "nhạc mẫu", đáng tiếc, đã qua thời gian một nén nhang, bữa cơm đều sắp ăn xong, Lưu Uyển Quân vẫn như thường, làm Vương Thiên âm thầm gấp. Không phải đã nói là rất nhanh sẽ có tác dụng sao? Không phải nói già trẻ không gạt sao? Ta đây con mắt đều sắp mòn, ngươi ngược lại ra hiệu quả a...
Hắn lo lắng nhìn lại vật phẩm đã mua, bỗng nhiên lại chú ý đến một dòng chữ nhỏ bé ở dưới góc màn hình.
"Cần tiếp xúc da thịt mới có hiệu quả."
........
Vương Thiên khẳng định, hắn không phải là người mở miệng liền nói thô tục, nhưng nếu người thiết kế hệ thống hiện tại đứng trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ phun đối phương mộng bức, hoài nghi nhân sinh. Mẹ bán phê a, ngươi không có việc gì viết chữ nhỏ như vậy làm cái gì? Đây không phải muốn hố người sao?
Vương Thiên âm thầm đậu đen rau muống, nhưng cũng không chú ý nhiều như vậy, vội vàng phân tích câu hỏi của hệ thống. Tiếp xúc da thịt, cần như thế nào mới tính là tiếp xúc da thịt? Vương Thiên trong lòng không chắc chắn, cũng liền nhắm mắt làm liều. Hắn một chân duỗi qua, lần mò một chút, cuối cùng cũng chạm được một đôi chân thon gọn.
Hắn âm thầm kích động, ngoài mặt lại làm như không có việc gì, nhẹ nhàng ma sát vài lần. Lưu Uyển Quân có cảm giác là lạ, liền vội vàng trừng hắn một mắt, Vương Thiên giả vờ không chú ý, ta đây đang ăn cơm a, ta vô tội á.
Vẻ mặt thiên chân vô tà của hắn làm Lưu Uyển Quân nghi ngờ, xem ra là mình cảm giác nhầm, cái chân bên dưới bàn cũng không còn hành động gì, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng dịu xuống.
Vương Thiên nhẹ thở ra, lại chú ý tới trên mặt "nhạc mẫu" từ từ dâng lên hai rặng mây đỏ, trong lòng âm thầm cười, xem ra đã có tác dụng a.
Lưu Uyển Quân bỗng nhiên cảm giác phía bụng dưới nóng lên, giữa hai chân cảm giác có chút kì quái, không nhịn được xiết chặt hai chân, nhưng càng xiết chặc cảm giác lại càng mãnh liệt, ngọc môn cũng bắt đầu rỉ một chút tiên lộ. Nàng mặt ngọc đỏ lên, không lẽ ta lại muốn? Không nên a, ta cùng phu quân đã lâu không làm chuyện phòng the rồi, như thế nào hôm nay lại như vậy? Nàng âm thầm thẹn thùng, hai chân vô ý thức xiết chặt hơn một chút, hơi thở đã hơi hỗn loạn.
Đúng lúc này, bàn chân tà ác khi nãy lại bắt đầu chuyển động, lại từ từ trườn lên phía trên, dọc đường đi còn nhẹ nhàng mơn trớn hai bên đùi, làm cả người nàng giống như nhũn ra. Lưu Uyển Quân ngước đầu lên nhìn phía trước, đập vào mắt lại là khuông mặt háo sắc của Vương Thiên, nàng giống như hiểu ra chút gì.
Bản thân vô ý thức muốn hất bàn đứng dậy, lại sợ trượng phu biết mình thân thể đã bị ô uế, đành cắn răng ngồi im. Ân, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân nàng cũng có một chút ham muốn, đều nói ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, nàng tịch mịch đã hơn mười năm, tạm thời chỉ muốn có một chút tiểu kích thích thôi. Đúng vậy, liền một chút, ngược lại cũng đã bị hắn sờ tới, thêm một chút cũng không sao a? Lưu Uyển Quân nhẹ nhàng an ủi.
Kì thực, Vương Thiên cũng vô cùng khẩn trương, hắn đã nhìn chằm chằm vào "nhạc mẫu" , chỉ cần nàng biểu lộ có chút không đúng, hắn liền sử dụng Di Hồn Đại Pháp, nhưng xem ra, "nhạc mẫu" cũng không phản đối đây này!
Hắn trong lòng nở hoa, được một tấc lại tiến thêm một thước, bàn chân nhẹ nhàng tiến lên, ngón chân tiếp xúc được với một tiểu hạt đậu, Vương Thiên nhếch miệng cười, hai ngón chân mạnh mẽ kẹp lại.
"A!"
Lưu Uyển Quân yêu kiều kinh hô, làm Bạch Quân cùng Bạch Anh Vũ hiếu kì nhìn sang.
"Uyển Quân, ngươi làm sao a?" Bạch Quân hỏi
Lưu Uyển Quân hoảng hốt lắc đầu, khóe mắt lại khẩn cầu nhìn Vương Thiên. Cái sau một mặt vô tội, đôi chân lại kẹp mạnh một chút, hơn nữa còn hơi xoắn chân lại.
"AAAA"
Lưu Uyển Quân chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây, nàng tựa hồ thấy mình đang bay...
Còn tiếp...
P/s: lần đầu tiên viết sắc/che mặt/, quả thật khó muốn chết, haizzzz, nếu mọi người cảm thấy không thích hợp, mình sẽ xóa chương^^
À quên, cầu đề cử ( vầy mới hợp motip nè ^^)