Chương 13: ( Bắt Đầu Lên Thớt)

Vương Thiên trầm tư nhìn lên bảng kỹ năng trước mắt, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng sóng lớn ngập trời. Chỉ là tiểu thế giới liền trâu bò như vậy, nếu như tập hợp đủ một đại thế giới đây? Không phải là có thể trở thành chân chính Sáng Thế Thần chứ?

"Có thể, nhưng chỉ là tiểu đạo, yêu cầu ký chủ không nên suy nghĩ nhiều." Giọng nói của hệ thống lại uể oải vang lên.

Vương Thiên giật mình, vui vẻ hỏi:"Hệ thống, ngươi tỉnh rồi?"

"Không hẳn, chỉ là trước khi hôn mê muốn nhắc nhở kí chủ, tất cả các hệ thống còn lại đều có thể sử dụng, bản hệ thống có lẽ sẽ tỉnh lại sau khi thế giới này kết thúc. Ngươi cứ coi như là update liền hôn mê đi."

Vương Thiên gật gật đầu,"Không thành vấn đề, ta chính là muốn hỏi..."

....

Không thể nào, lặn nhanh như vậy sao?

Vương Thiên một mặt im lặng đậu đen rau muống, sau đó lại bất ngờ nhìn thấy Bạch Quân đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình.

Bạch quốc sư cũng không dễ chịu, nghĩ đến lúc nãy vừa bị lão bà uy hiếp, hắn liền đau răng a, nhưng ai bảo lão bà hắn công phu cao chứ? Về phần tiểu tử trước mắt, Bạch quốc sư trong lòng không hiểu, lúc vui mừng, lúc làm động tác không hiểu ra sao, tiểu tử này... không phải là người điên chứ?

Vương Thiên hoàn toàn không biết trong lòng "nhạc phụ" mình đã bị gắn mác người điên, lúc này còn đang vui vẻ đi dạo hệ thống thương thành đây này. Nhìn trước mặt rực rỡ màu sắc cửa hàng, hắn bắt đầu trầm tư. Một trăm thế giới tệ a, hoàn toàn đích xác nhỏ bé, liền vừa vặn mua được Hàng Long Thập Bát Chưởng, Đả Cẩu Bổng Pháp cái gì. Đúng vậy, không phải nhầm lẫn, chính là Thần Điêu Thế giới cái kia tuyệt đỉnh võ công Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp. Hệ thống đã cho biết, bất cứ thứ gì ở những thế giới đã xuyên qua, đều có thể hối đoái. Vốn dĩ Vương Thiên rất hâm mộ những cái kia cao thủ võ lâm, có thể tiếu ngạo giang hồ, mặc ta hành tẩu, hắn bình thường nằm mơ đều muốn có những tuyệt thế thần công trong tiểu thuyết kia. Chỉ là khi nhìn thấy trong thương thành Cửu Chuyển Huyền Công, Nhất Khí Hóa Tam Thanh, Tạo Hóa Ngọc Điệp, Đông Hoàng Chung,.. cùng với những khu vực màu xám tro biểu hiện chưa mở, hắn cảm thấy tầm mắt mình nhất định phải cao một chút, kết quả những thứ trước kia đều ở trong mộng, bây giờ cầm trong tay cũng không có chút rung động nào.

Vương Thiên tự mình cũng cảm thấy được sự thay đổi của bản thân, nhưng hắn có thể làm sao a? Con người chính là như vậy, khi không có gì trong tay, đều an phận thủ thường, nhưng khi thực lực tăng lên, không còn gì có thể ước thúc, rất có khả năng sẽ trở nên xấu xa. Thực ra, trong mỗi con người liền có một con dã thú, trong xã hội pháp trị, dã thú sẽ bị những quy tắc pháp luật kiềm chế, nhưng nếu pháp luật biến mất đây? Tất nhiên sẽ không còn gì e ngại, hoàn toàn bày bày ra một mặt xấu xí của nhân tính rồi. Vương Thiên chính là bị vấn đề như vậy, hắn cảm giác cả vị diện này không cần phải xem trọng, bản thân đã là nhất lưu cao thủ, ngay cả voi cũng có thể đánh chết, còn sợ ai nha? Vì vậy khi nãy hắn mới không kiêng nể gì đánh giá cặp mông đẫy đà của "nhạc mẫu". Biểu hiện dục vọng sắp mất khống chế a!

Ánh mắt hắn lơ đãng quét qua quét lại, bỗng từ trong thương thành nhìn thấy một loại đồ vật, trong lòng giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng khóe miệng nở một nụ cười tà mị. Mua!

Lúc này, Lưu Uyển Quân cùng với Bạch Anh Vũ vừa vặn từ trong phòng đi ra, cái sau một mặt đỏ bừng, một mực cúi gằm mặt xuống đất, đầu đều nhanh chôn trong hai ngọn núi hùng vĩ, để Vương Thiên âm thầm nuốt nước bọt. Về phần "nhạc mẫu" Lưu Uyển Quân, nàng mặt ngọc hơi đỏ, nhưng lại ra vẻ trấn định, dịu dàng nói:"Cơm nước đã chuẩn bị xong, mọi người chuẩn bị một chút liền dùng bữa a."

Đám người đều đồng ý, Bạch Anh Vũ một mực cúi đầu, đi thẳng về phòng ăn, Vương Thiên hơi trầm tư suy nghĩ, cũng liền đi theo.

Phòng ăn của quốc sư phủ, quả nhiên xa hoa đại khí, nhìn thấy trên bàn vẫn chưa có hạ nhân đem lên đồ ăn, Bạch Anh Vũ lại ngồi im không nói, Vương Thiên đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lớn mật. Hắn đảo mắt một vòng, sau đó nói với "thê tử":"Ai u, ta bỗng nhiên có chút đau bụng, thê tử đại nhân, nhà xí ở đâu à?"

Bạch Anh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, tiện tay chỉ một cái phương hướng:"Hành lang bên trái, rẽ phải."

Vương Thiên gật đầu, sau đó giả vờ ôm bụng, chậm rãi đi tới cửa. Sau đó nhìn ngang nhìn dọc, vận khởi Hoành Không Na Di, đâylà một môn khinh công cao minh, có thể trên không trung, không cần mượn lực cũng có thể đột nhiên sinh lực lướt ngang qua, có thể đột nhiên sinh lực biến hóa phương vị, cũng không cần phi thân trên không trung mới có thể sử dụng, trên đất bằng cũng có thể sử dụng. Vì vậy Vương Thiên cũng không mất nhiều thời gian để tìm ra nhà bếp phương hướng.

....

Ba phút sau

Vương Thiên một mặt hài lòng đi ra phòng bếp, để lại phía sau vài đầu bếp không hiểu ra sao.

"Được rồi, mau mau bày đồ ăn lên, lão gia cùng phu nhân vẫn đang đợi đây." Đầu bếp trưởng lên tiếng thúc dục, hạ nhân liên tục gật đầu xưng là, nhanh chóng mang đồ ăn lên, chỉ là, không biết có một người vẫn nấp sau lùm cây, mặt vẫn nở nụ cười tà dị...

Còn tiếp...

P/s: Thực lòng mà nói, cả buổi sáng úp mặt vào laptop, trưa không ngủ làm Tiểu Diễn đầu như bột nhão. Haizzz, đợi ngủ xong Tiểu Diễn sẽ viết tiếp chương 14, trong thời gian này, nếu có ai đoán ra được, ta sẽ bonus thêm chương 15 ^_^.

Cuối cùng, ngày mai là Tiểu Diễn bắt đầu thi huyện, e hèm, mong nhận được lời chúc của mọi người đây ^_^