Trong đầu Quảng Binh hiện giờ như có một đống dê bò kêu loạn bên tai, hắn chỉ ngủ một giấc thôi, tại sao bây giờ lại biến thành ra thế này.
Mà biến thành sư cọ thì sư cọ thôi, vẻ bề ngoài hắn chưa từng quan tâm, mặc dù hắn đẹp trai vãi lều ra. Vấn đề là ở chỗ sư cọ nó cấm dục a, không ăn không uống còn nhịn được chứ nhịn chịch thì nhịn kiểu gì.
- Con mẹ nó, Địa Tang Vương Bồ Tát... ông ra đây tôi hỏi chút coi. Dây là con mẹ nó gì ý tứ?
Hắn hướng bốn phía khu rừng kêu gào, tuy nhiên dù hắn có gào đến cỡ nào thì mọi thứ vẫn chẳng co gì thay đổi, Địa Tạng Vương Bồ Tát hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.
Nghiến răng kèn kẹt, Quảng Binh hằn học dẫm chân bình bịch bỏ đi. Theo dấu chân người theo hướng ngọn núi kì dỵ.
Đi them một đoạn Quảng Binh bất chợt nhìn thấy một bóng trắng từ phía xa. Khi nheo mắt nhìn thật kỹ lại thì lúc này mới rõ ràng hiện ra, phía trước con đường hắn đang đi có cột lấy một con ngựa trắng, nhanh chân lại gần mới có thể thấy rõ ràng
Đây là một con ngựa trắng đầy uy vũ và xinh đẹp tỏa sáng giữa rừng. Lông của nó mềm mại, mượt mà như nhung, tạo ra một lớp ánh sáng trắng tự nhiên khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống. Mắt của nó to và long lanh, phản ánh sự thông minh và tinh thần mạnh mẽ. Thân hình của ngựa trắng là một tuyệt tác trong sự khỏe mạnh và uyển chuyển. Với những cơ bắp săn chắc và vóc dáng duyên dáng, . Đôi chân mạnh mẽ và cái đuôi dài và mềm mại nhẹ nhàng lay động theo gió.
Trên yên ngựa có cột lên một cái túi bố và một cây huyền trượng, dây cương thì cột lại trên một cành cây. Chắc hẳn chủ nhân của nó đang ở cách đây không xa.
- Có ai đang ở đây không? Làm ơn cứu tôi với...
Quảng Bình hướng bốn phía kêu cứu, tuy nhiên mọi chuyện vẫn như cũ, hắn kêu đến khàn cả cổ vẫn chẳng có ai đáp trả.
- Mẹ nó có ai không? Không trả lời bố mày nhảy mẹ ngụa bây giờ...
Nhiều chuyện xảy ra trong ngày khiến cho Quảng Binh dần mất bình tĩnh, hắn...
- Ừ! đúng, đéo có ai.
Hai con mắt của hắn chợt sáng lên như cặp đèn pha, đôi chân nhanh chóng chạy về phía con ngựa trắng, miệng cười toét đến tận mang tai.
- Mẹ mày, bố mày nhảy. ( nhảy= ăn trộm)
Nhanh như cắt gã tóm lấy dây cương kéo con ngựa đi ra xa một đoạn, sau đó dẫm lên bàn đạp chuẩn bị leo lên lung ngựa thì...
- A... Di... Dà... Phật.
Bất chợt không biết ở đâu xuất hiện tiếng tụng kinh quanh quẩn khắp không gian.
- Vãi c-c, bị người ta bắt gian rồi... Khục khục... vị nhà sư này. Ta... à đúng, tiểu tăng đi ngang qua thì thấy con ngựa của thí chủ chỉ được ăn chứ không được uống, cho nên lòng từ bi của tiểu tăng nổi lên, dẫn nó đi uống nước a... Mô phật.
Mồ hôi từ trên cái đầu trọc lóc của hăn chảy xuống, lo lắng nhìn xung quanh. Chỉ là hắn chờ đến nửa tiếng mà chẳng thấy ma nào xuất hiện, chỉ có hắn cùng với con ngựa trắng vẫn đứng đấy mà thôi.
Đối với thế giới trái đất trước kia thì chắc chắn hắn sẽ thúc ngụa chạy mất dạng, vấn đề là thế giới sau khi chuyển sinh này khiến cho lòng tham hắn hoàn toàn đề lên không nổi. Nơi mà chưởng lực bắn ra đùng đùng, người bay như chim, thần phật cũng vừa gặp xong, cái thế giới này nếu không cẩn thận thì chết lúc nào đến bản thân của hắn cũng không rõ.
Cho nên, lo lắng và cẩn thận là điều cần phải làm trong lúc này. Chỉ mong kẻ kia không phải là loại người tàn bạo gì, ngoan ngoãn đôi khi còn có thể giữ lại được một cái mạng. Nhưng mà hắn chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy ai đi ra, khiến cho hắn nghi hoặc không thôi.
- À... Ừm... Nếu như quý nhân không có gì dị nghị, bần tăng xin phép tiếp tục đưa con ngựa này đi uống nước a...
Nói xong Quảng Binh vẫn chờ them một lát, đến khi chắc chắn là không có người lúc đó hắn mới thúc ngựa tiếp tục lên đường.
- A... Di... Dà... Phật...
Rồi, tiếng người lại xuất hiện. Quảng Binh giật nảy người chạy ra xa khỏi con ngựa, hắn có cảm giác âm thanh này rõ ràng là vang lên từ trên người con ngựa.
- Ngươi... Ngươi... là yêu quái.
Nhưng âm thanh lại một lần nữa im bặt, còn con ngựa thì đứng đấy gặm cỏ như bình thường.
- Quái lạ.
Quảng Binh lầm bầm trong miệng mấy câu sau đó chậm rãi tiến lại gần con ngựa. Hắn cẩn thận từng chút một chạm nhẹ lên bờm ngựa thì âm thanh vừa rồi lại vang lên.
- A... Di... Đà... Phật. Quảng Binh thí chủ, phật căn trong cơ thể thí chủ chỉ tạm thời kết nối với thân thể thí chủ mà thôi. Hiện tại ở Tây Trúc có một bộ đại thừa chân kinh, nếu như thí chủ đến đó nhận lấy kinh đem về Quốc thổ, phổ độ chúng sinh. Công đức vô lượng phật căn tự nhiên sẽ nhập thể, hoá thành kim thân, phật pháp đại thừa, thần công cái thế... A... Di... Đà... Phật.
Quảng Binh ngớ người.
- Thần mẹ nó đi Tây Trúc Thỉnh Kinh.
Rồi bất chợt hắn nhận ra.
- Đầu trọc, áo tăng, còn có con ngựa với thiền trượng, chẳng lẽ nào?
Nói đên đây Quảng Binh mở cái túi bố ra, bên trong có sẵn một cái bát vàng, một cái mũ vải thêu chỉ vàng có gắn vòng kim cô, còn có một cái áo cà sa lóng lánh lập lèo châu báu.
- Thần mẹ nó... Tử Kim Cà Sa, Tích Trượng, Hoàng Kim Bát, còn có Vòng Kim Cô...
Lật đống đồ ra ngắm nghía mấy vòng, sau đó hắn nhìn về phía nhọn núi kỳ dị nói.
- Cái ngọn núi kia đừng nói là Ngũ Hành Sơn đo nhé.
Hai con mắt của hắn toả sáng, khí diễm hừng hực nổi lên. Quảng Binh nhanh chóng trèo lên lưng ngựa, vung roi dục ngựa lao nhanh.
- Đi... Đ-t mẹ... Con Khỉ, vi sư đến tìm ngươi đây khặc khặc...
Tác giả:
Ta chỉ đăng 1 chương thử xem bằng hữu có còn nhớ đến ta hay không mà thôi.
Nhưng không ngờ tới, chỉ sau một đêm đã có hơn 1000 lượt đọc. Vãi bìu... ta trợn tròn con mắt, thật không ngờ tới huynh đệ vẫn còn chưa bỏ ta...
Yêu mọi người lắm luôn.
Tiện thể thời gian sắp tới ta sẽ edit lại bộ truyện này, chia nhỏ ra tầm trên 1k chữ/ 1 chương.
Chủ yếu là vì tác muốn câu thêm đọc giả, hai là làm truyện nó dài ra chút xíu. Hơn nữa là trong thời gian này tác đang edit lại bộ Lộng Cái Bàn Lão Tử Cứ Như Vậy Ngưu + công việc hằng ngày cho nên việc nhiều lắm, chỉ viết được vậy mà thôi.
Cảm tạ: ConCaoCao.