Chương 31: Ơ... Sư Cọ, Ơ Tăng Bào... Ơ Cái DCM.

Trong lúc Quảng Binh vẫn còn đang rất vui vẻ thì bất chợt trước mắt hắn xuất hiện một vòng xoáy màu đen hiện lên. Khi hắn còn hoang mang còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ bên trong vòng xoáy màu đen xuất hiện một bàn tay tóm lấy cổ áo hắn, sau đó một lực thật mạnh kéo theo hắn vào lỗ đen kia.

Trong lỗ đen không có lấy một chút ánh sáng nào, tối thui như mực.

Quảng Binh hô lớn:

- Ai vậy? Ngươi là ai? Vì sao lại kéo ta vào đây?

Không có âm thanh đáp trả, không có bất kỳ thứ gì xảy ra, dù chỉ là tiếng gió hay một chút động tĩnh dù là nhỏ nhất. Ở đây giống như một khoảng tinh không vắng lặng, chẳng có gì cả.

Quảng Binh nhìn ngó xung quanh cố tìm kiếm lấy thứ gì đó có thể tồn tại. Nhưng không, ở nơi này dù hắn cố gắng bao nhiêu nữa đều vô dụng, ngay cả phương hướng trước khi hắn bị kéo vào.

Hoàn toàn không có lối thoát.

Quảng Binh bắt đầu trở nên hoảng loạn, lo lắng. Nhưng không để hắn phải chờ quá lâu, ở cuối chân trời bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, đồng thời từ phía ánh sáng đó vang lên một âm thanh quen thuộc.

- A... di... đà... phật... Người của bần tăng độ hoá cớ sao thí chủ nỡ ra tay.

Quảng Binh vui vẻ ra mặt hô lớn.

- Địa Tạng Vương Bồ Tát cứu mạng...

Chỉ là khi luồng ánh sáng tới gần thì lúc này Quảng Binh mới có thể thấy rõ. Kia đâu phải là thứ ánh sáng gì, rõ ràng là một bàn tay Phật khổng lồ có chữ phạm ngay giữa lòng bàn tay đang lao nhanh về phía hắn.

- Vãi Bìu... Cứu mạng a...

Nhưng mà tiếng kêu cứu của hắn hoàn toàn trở nên vô dụng, bởi vì bàn tay kia đã lao vèo vèo về phía hắn càng lúc càng gần.

Cho đến khi tầm mắt của Quảng Binh là một bàn tay lớn. Đỉnh không thấy đầu, đuôi không thấy đáy tóm lấy hắn.

- Mẹ nó lão trọc chơi ông.

Nói xong câu thì cũng im bặt bởi vì hắn đã ngất lịm đi rồi.

...

Không biết bao lâu sau.

Quảng Binh tỉnh dậy từ giấc ngủ say, mắt ngấn lên từ trong bóng tối. Sự mờ mịt trong tâm trí càng trở nên rõ ràng khi hắn ta nhìn quanh xung quanh và nhận ra rằng mình đang nằm giữa một khu rừng già hoang vắng. Đồng cỏ xanh tươi và cây cối nằm xung quanh hắn ta như những chiếc đinh ba hướng khắp nơi.

Bầu trời mây đen trên đầu hắn tạo nên cảm giác u ám và bí ẩn. Gió nhè nhẹ thổi qua, đưa những tiếng cây lách cách vào tai. Đưa mắt nhìn ra xa, hắn ta nhận ra rằng khu rừng này tràn đầy sự tự nhiên hoang dại. Các cây cối rậm rạp và mật độ rậm đặc tạo ra một sự ngột ngạt.

Trái tim Quảng Binh đập mạnh từ sự lạc lõng và hoang mang. Hắn nhận ra rằng mình không biết đây là đâu và không có một dấu vết để dẫn hắn ta trở lại Thục Quốc. Cảm giác cô đơn và bị mắc kẹt trong một thế giới hoàn toàn xa lạ khiến hắn ta bối rối.

Với bước chân không chắc chắn, Quảng Binh chậm rãi lần lữa trong từng bụi cây mờ mờ trong cảnh sắc chập chờn trước mắt. Âm thanh của cành lá và tiếng chim hót chói tai làm cho trạng thái hoang sơ của nơi đây trở nên sống động và mê hoặc.

Những cánh hoa với màu sắc tươi sáng và mùi thơm phảng phất, tạo nên một khung cảnh lãng mạn giữa vẻ đẹp tự nhiên bí ẩn của rừng. Quảng Binh nhìn lên và thấy ánh sáng mặt trời chiếu qua cành cây, qua những vết nứt xuyên qua tán cây, tạo ra hiệu ứng ánh sáng lung linh trên mặt đất.

Có dấu chân nối đuôi phía xa, chỉ ra rằng một con vật hoang dã đã đi qua đây gần đây. Thiếu kiến thức và mất phương hướng, Quảng Binh trở thành một gã lang thang đơn độc trong cuộc chiến của sự tồn tại đây.

- Tu vi, tu vi của ta đâu hết rồi?

Quảng Binh càng hoảng sợ khi hắn cảm nhận thấy tu vi của bản thân đã hoàn toàn biến mất. Mặt của hắn đã tái xanh, tâm lý hoảng sợ lại càng tăng thêm gấp mấy lần.

Giữa cánh rừng hoang dã Hắn cảm thấy sợ hãi tột cùng. Tiếng ve kêu làm hắn căng thẳng, những con vật hoang dã chạy lảng tránh trong tầm nhìn cành gây ám ảnh hơn.

Lạc giữa rừng già không chỉ là tình huống khó khăn với ai đó yếu đuối và không quen thuộc với thiên nhiên hoang dã như Quảng Binh, mà còn là một thách thức về sinh tồn và sự tự tin. Những rẫy cây che khuất mặt trời, đường đi rừng lộn xộn, và không có dấu hiệu của con người nào xung quanh, tất cả tạo nên một cảm giác hoang tưởng và cô độc.

- A...

Quảng Binh cố gắng kiểm soát sự hoảng sợ trong lòng, thì bất chợt một dấu chân người xuất hiện trước mắt. Một tín hiệu hi vọng trong sự bất ổn và cô đơn của hắn.

Hắn tiến gần hơn và nhận ra đây là dấu vết của con người đã đi qua đây gần đây.

Mọi thứ bỗng trở nên khá hơn, Quảng Binh hướng theo dấu vết bàn chân người mà đi. Hắn đi mãi, đi mãi cho đến khi hắn gặp phải một dòng suối.

Hai con mắt nhìn kỹ xung quanh để xem có sinh vật gì nguy hiểm hay không rồi mới nhào đến dòng suối.

Sau chặng đường dài mệt mỏi, từng ngụm nước mát lạnh có lẽ lại là phần thưởng không tồi. Sau khi uống no một bụng nước, Quảng Binh mới thư dãn ngồi xuống một tảng đá bên trên dòng suối, ngồi ở đây có lẽ là an toàn nhất để hắn có thể phán đoán tình hình.

Xung quanh nhìn qua thì đã thưa thớt bớt cây cối, xa xa hắn còn thấy một ngọn núi hình thù kỳ dị như hình năm ngón tay chụm lại. Xa hơn nữa thì hắn chịu vì ngon núi này đã che khuất tầm nhìn của hắn. Hơn nữa dấu chân này sau khi dừng lại ở dòng suối này, thì cách đó không xa lại có dấu hiệu đi tiếp bề phía ngọn núi khì dị, hẳn là người này dừng lại uống nước sau đó đi tiếp về hướng ngọn núi kia.

- Dịt mẹ đi tiếp thôi.

Quảng Binh sau khi nghỉ ngơi một lát đã thấy sức khoẻ phục hồi không ít. Dù sao cũng phải nhanh chóng đi ra khu rừng nguy hiểm này, hắn giờ đây là người bình thường nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi đây thì đên nay không cẩn thận hắn sẽ gặp phải xui xẻo.

Đứng dậy vuốt tóc tính đi tiếp thì.

- Ừm, may là trời khá là mát mẻ... ừm.. ủa? Tóc, tóc đâu?

Quảng Binh xoa tròn đầu của mình, chỉ là bây giờ hắn xoa một vòng mà chẳng thấy tí tóc nào cả.

- !!!

Đứng ngơ ngác một lúc hắn mới chợt nhận ra vấn đề. Cúi người xuống dòng suối nhìn lấy hình ảnh đang phản chiếu của mình.

- Ơ...

Từ trong dòng suối phản chiếu ra một nhà sư trẻ. Đầu hắn phản quang trọc lóc, còn có chín dấu chấm hương trên đỉnh đầu.

Hơn nữa, bởi vì quá nhiều sự cố nên đến bây giờ hắn mới chú ý đến, trên thân của hắn đang mặc hiện giờ chính là một bộ tăng y màu trắng tinh.

- Ơ... Sư cọ, Ơ Tăng bào... Ơ cái đ-t con mẹ.