Chương 2: Bắt Cóc

Chương 2: Bắt Cóc.

Lấp sau mảnh khăn che đi khuôn mặt là tiếng cười trêu cợt. Quảng Binh không cần thiết phải vội vã, hắn chậm rãi nhấc lên từng bước chân, lặng lẽ đi theo phía sau, chậm rãi áp sát lại gần cô gái.

Cô gái nhỏ bò thụt lùi một đoạn, rồi sau đó lại một lần nữa đứng dậy chạy đi. Tuy nhiên thuốc mê đã bắt đầu ngấm dần, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cho cô gái phải lảo đảo bước đi từng bước khó khăn, không chỉ một lần cô gái vấp ngã rồi lại đứng lên, cố từng bước mò mẫm bước đi, cô muốn rời xa người đàn ông kia càn xa càng thôi. Chỉ là điều này còn có thể sao? Hoàn toàn không thể, đơn giản là vì thuốc mê đã khiến cho lý trí cô càng lúc càng mơ hồ, cơn buồn ngủ phủ đến, tầm mắt của cô chậm rãi mờ nhạt dần. Cho đến khi cô gái nhỏ gục ngã trên nền cỏ xanh.

Quảng Binh chậm rãi bước đến bên cạnh cô gái, hắn đưa tay bế bổng cô lên vai của mình. Quay người rời khỏi con đường mòn, hắn cũng không muốn ở lại lâu nơi đây. Biết đâu gia đình cô gái chờ lâu không thấy cô trở về, dắt nhau đi tìm thì hắn sẽ xui xẻo.

Bước từng bước dài vội vã, hắn dựa nhặt lên cái đèn pin mà cô gái nhỏ làm rớt. Dùng cái đèn pin, hắn trở về nơi đã chuẩn bị sẵn. Tiếng bước chân sột soạt vang rõ trong màn đêm tĩnh mịch, hắn không chú ý được rằng, trên con đường trở về đó, hắn đã vô tình dẫm lên một cuốn sách cũ.

Trên cuốn sách có viết: Toán 10.

Cô gái bé nhỏ hắn bắt đi vậy mà mới chỉ là học sinh lớp 10.

Lần mò một lát cuối cùng thì hắn cũng đã tìm thấy, cách chỗ Quảng Binh phục kích bắt cóc cô gái khoảng 200m. Hắn đã giấu sẵn chiếc xe gắn máy, chiếc xe được ngụy trang đơn giản bởi đám cỏ. Gạt bỏ đám cỏ đi, để cô gái vào một cái bao bố, hắn cột cô gái nhỏ lên một cái kệ đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhanh chóng nổ máy chạy đi, hắn cần phải rời xa chỗ này càng sớm càng tốt.

...

Sâu tận trong khu rừng có một căn nhà gỗ nhỏ cách chỗ hắn bắt cóc cô gái hơn 10km, nơi này từng là điểm dừng chân của đám thợ săn lúc vào mùa hè. Bây giờ vẫn còn đầu mùa xuân, rừng cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc, tuy nhiên thấp thoáng trong gió vẫn còn mang theo hơi lạnh nhàn nhạt. Không khí như vậy khiến cho đám thợ săn lười nhác vào rừng sâu. Trong một thời gian ngắn thì đây đích xác là một nơi lý tưởng cho hắn và cô bé.

Có thể là một tuần, xem như tuần trăng mật giữa hắn và cô. Mặc dù ý nghĩa của việc hắn làm không có thuần khiết cho lắm, nhưng dù sao mục đích cũng chẳng khác nhau là mấy.

Quảng Binh đã tháo đi khăn che mặt của bản thân, thay vào đó hắn đeo lên cho cô gái một cái khăn che mắt màu trắng. Đôi tay cô gái bị hắn xích khóa vào cột nhà, nhìn qua thì khá là chắc chắn. Kéo cái giường duy nhất trong ngôi nhà, hắn đặt cô gái nằm lên, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng rồi mới lùi ra, từ xa xa nhìn ngắm thân thể yểu điệu mỏng manh mà hắn luôn khao khát. Hắn không có vội vàng, mọi thứ rồi cũng từ từ sẽ đến cả thôi.

Quảng Binh không có cha mẹ, nghe đâu bọn họ cũng từng là đám trầu trâu mặt ngựa tại nơi đó, cũng có lẽ bọn họ tham gia trò chơi nào đó, một ăn cả, ngã thăng thiên, đơn giản cũng chỉ vì tiền cả thôi. Từ nhỏ đến khi trưởng thành , hắn dựa vào đống cơm thừa canh cặn của đám ăn chơi đại gia. Mặc dù nghe qua thì đau khổ lắm, nhưng thực ra đối với những người dân nông thôn thì quả thật là sơn hào hải vị. Đám đại gia quẳng đi mấy tờ tiền lẻ thì cũng có thể nuôi sống một gia đình nhỏ không ít thời gian rồi. Cho đến khi hắn đủ lớn để có thể làm việc kiếm tiền thì khỏi phải nói, nói giàu có thì không đến nỗi, tuy nhiên cũng không phải là một con số nhỏ.

Không hài lòng với trình độ ngu dốt của bản thân, hắn sử dụng chính những đồng tiền mà hắn làm ra để đi học. Có lẽ khi con người được sinh ra, ông trời sẽ không ưu ái cho bất cứ ai, cũng chắc hẳn sẽ lấy đi của ai tất cả. Quảng Binh hắn có cái đầu siêu việt hẳn người bình thường rất nhiều. Học một, biết hai, không quá 5 năm hắn đã học hết chương lớp 12. Hơn nữa năng lực mày mò của hắn không hề thua kém, máy móc gia dụng cho đến súng ống đạn dược, không có thứ gì mà hắn không sao chép được. Thứ khó khăn duy nhất chỉ là điều kiện không cho phép, cho nên rất nhiều loại vũ khí yêu cầu kỹ thuật cao là hắn vẫn còn bó tay thôi. Cũng bởi vì thế cho nên hắn ngày càng ăn nên làm ra, vũ khí tự chế liên tục cháy hàng khiến cho tiền hắn càng ngày càng dư thừa. Chỉ có đàn bà là thứ mà vẫn còn chưa nếm trải qua thôi.

Thở dài bỏ đi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Quảng Binh mở cửa rời đi. Hắn cần chuẩn bịn một số vật dụng sinh hoạt cần thiết cho một tuần làm vợ chồng của chính mình.

Sáng sớm ngày sau.

Qua một đêm ngang dọc cánh rừng, Quảng Binh quay trở lại với đầy đủ vật dụng sinh hoạt. Gác bếp nấu lên đầy đủ một bàn đồ ăn ngon, soạn vào một cái khay, hắn bê thẳng khay đồ ăn bước vào trong căn nhà nhỏ.

Mở cửa bước vào, trước mắt hắn bây giờ là thân ảnh nhỏ bé của cô gái. Cô hiện giờ đã tỉnh lại, sợ hãi co ro nép sát trong góc nhà. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái nhỏ như chú thỏ nhút nhát co rúm lại run rẩy trong sợ hãi.

Không khí tĩnh lặng cũng bởi vì thế mà kéo dài, cho đến khi cô gái không chịu được như thế nữa, cô lấy hết dũng khí lên tiếng:

- Ai... ai đó! Làm ơn thả cháu ra, thả cháu ra đi mà.

Quảng Binh thở dài, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc đàm phán cũng như dụ dỗ với những cô gái trẻ như thế này. Hít một hơi thật mạnh cho tràn đầy buồng phổi, hắn bước đến gần cô gái hơn một chút, sau đó điều chỉnh cho giọng nói hắn thấy mềm mại nhất, rồi nhẹ nhàng nói:

- Chào em! cô gái bé nhỏ. Có lẽ anh không giỏi để biểu đạt hết tất cả những gì mà bản thân anh muốn diễn đạt. Cho nên anh cũng chỉ có thể xin em, hãy cho anh 1 tuần làm vợ của anh, rồi sau đó anh sẽ thả em ra.

Ngớ người ra vì cái lý do bắt cóc kỳ lạ này của hắn, tuy nhiên thì lý do có vẻ kỳ quặc này cũng làm cho cô gái thả lỏng đi không ít. Tuy nhiên, với tâm trạng hiện tại cô gái nhỏ vẫn khó lòng tiếp nhận việc này. Tỏ ra bối rối cô lắc đầu quầy quậy nói với hắn:

- Cháu mới học lớp 10, chưa đến tuổi bắt vợ đâu, chú hãy thả cháu ra đi.

Quảng Binh nhẹ nhàng hết mức có thể, chậm rãi giúp cô gái giảm bớt sợ hãi. Sau nửa tiếng dụ dỗ thì cô mới bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi vững vàng trong góc nhà. Đến khi sợ hãi hoàn toàn tiêu thất cô gái lúc này mới đem mảnh khăn đang bịt mắt mình tháo xuống.

Nhưng ngay lúc này hắn đưa tay ngăn lại động tác muốn kéo khăn che mắt của cô gái rồi nói:

- Em muốn chết sao?

Hoang mang bởi hành động này của hắn, cô gái lắc đầu quầy quậy nói:

- Không muốn! Chú đừng giết cháu mà, cháu xin chú.

Quảng Binh chỉnh sửa lại tấm khăn bịt mắt cho cô bé cho kín kẽ rồi nói:

- Nếu em không thấy mặt anh thì chắc chắn em sẽ được an toàn, một tuần này anh sẽ chăm sóc em tử tế, em đừng lo.

Suy nghĩ kỹ lại thì ở trong phường xã, đã có không ít trường hợp vì biết mặt kẻ làm việc ác nên bị diệt khẩu. Cô bé tuy còn nhỏ nhưng cũng tính là hiểu chuyện, với lại bộ dáng lanh lợi kia, tuyệt nhiên cũng không phải là loại người nhốc nghếch không hiểu sự đời. Cô gật mạnh đầu xêm như đã hiểu ý hắn.

Lúc này, tiếng ùng ục phát ra, quả nhiên cả ngày hôm qua đến giờ cô vẫn chưa có cái gì bỏ vào bụng. Bây giờ tinh thần đã ổn định trở lại cho nên cái bụng nhỏ cũng theo tinh thần của cô mà càn quấy.

Mím đôi môi anh đào của mình, cô gái nhỏ lí nhí nói với hắn:

- Cháu đói.

Mỉm cười Quảng Binh ừ nhẹ một tiếng, rồi sau đó nâng mâm đồ ăn vừa nãi hắn tiện tay đặt qua một bên bưng đến trước mặt cô gái. Hắn gắp một miến thịt thật lớn lên miệng cô bé sau đó nói:

- Ngoan! há miệng ra nào.

Ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt lùa vào trong mũi. Nước bọt cũng vì thế không tiết tháo chảy ra, không thể nhịn được cô bé há miệng thật lớn. Dựa thế hắn đưa thẳng miếng thịt vào trong miệng cô, khiến cho cái miệng nhỏ căng phồng, đáng yêu vô cùng.

Hương vị thịt béo ngậy, vừa dong lại vừa dai, thịt mỡ mềm mại lập tức tan chảy hòa tan trong khoang miệng, ngon không thể cưỡng.

- À...à...

Nuốt xong một miếng, cái miệng nhỏ kia lại như chú chim non đòi ăn, một lần nữa mở ra thật lớn.

Quảng Binh thấy thế thì lại gắp thêm một miếng nữa đút cho cô. Trông cô bây giờ vì kích động mà hai má đỏ hây hây, cái miệng chúm chím, nho nhỏ. Cái đầu liên tục lắc lư, xem bộ thích thú lắm.

Cứ như vậy cô ăn liên tù tì vài miếng lớn, mặc dù cái miệng vẫn chưa có thành thật hơn bao nhiêu nhưng cơn đói lúc này cũng đã giảm xuống không ít. Cũng bởi vì không đến mức quá đói nữa, cho nên đầu óc cô nhóc lúc này mới hoạt động trở lại.

Mà cái đầu nhỏ đã trở lại trạng thái hoạt động cho nên cô gái có chút xấu hổ vì dáng vẻ thất thố của mình vừa rồi. Hết cách, cô mở cái miệng đang bị nhồi căng phồng kia ra nói mấy câu cho bớt xấu hổ:

- Thịt gì mà ngon vậy chú?

Cười hắc hắc mấy tiếng Quảng Binh trả lời:

- Thịt Nai đó nhóc! Ngon không?

Nói rồi Quảng Binh lại nhét thêm cho cô một miếng lớn.

Cô gái nhỏ với cái miệng căng phồng gật gật đầu để biểu đạt câu trả lời của mình. Sau đó thì mặc kệ, ăn trước rồi sau hẵng tính.

Quả nhiên là trẻ con, sợ hãi đến rất nhanh, nhưng khi được chiều chuộng thì sẽ rất nhanh phục hồi. Quảng Binh cười hăng hắc mấy tiếng rồi lại tiếp tục nhiệm vụ của mình.