Chương 1: Quảng Binh.
Nằm sâu trong khu rừng nguyên sinh ẩm ướt và rậm rạp. Chim kêu vượn hú cả ngày lẫn đêm, nơi đây nguy hiểm luôn luôn rình rập đối với con người. Cũng tại nơi đây, giữa cánh rừng này, vậy mà lại ẩn hiện một điểm nơi ăn chơi khét tiếng toàn bộ thế giới ngầm.
Nơi đây không những không có bộ giáng qoạnh quẽ, quanh năm không có bóng người lui tới. Vậy mà liên tiếp suốt ngày lẫn đêm liên tục chào đón vô số khách nhân làng chơi, bọn họ đến từ khắp nơi trên thế giới lũ lượt kéo đến.
Bọn họ đến đây chính là để thỏa mãn dục vọng, tham gia vào những trò chơi mua vui điên cuồng. Nơi đây cũng vui vẻ thỏa mãn hết tất cả yêu cầu của khách chơi. Thú chơi điên cuồng nhất mà nơi đây không có, đơn giản chính là tiền còn không đủ mà thôi.
Trò mua vui đơn giản nhất ở đây chính là đánh bài xỏ lá, hút chích, mại dâm, đá gà, đá chó. Thứ mà ở ngoài xã hội xem như thú tiêu khiển đỉnh cao, ở nơi này những thứ đó cũng chỉ có thể xem như trò tiêu khiển tầm thường.
Thứ kích tích khiến cho khách nhân điên cuồng ở đây chỉ có tầng lớp thương lưu mới có thể chơi được.
Trò chơi con mực ư? Tầm thường quá rồi. Mấy trò chơi như vậy ở nơi đây diễn ra hằng ngày. Đâu chỉ có một kẻ thật giàu có thì mới chơi được, một đống kẻ giàu có gộp lại kết quả cũng chẳng khác bao nhiêu.
Đấu trường sinh tử ư? ở đây người ta trực tiếp bàn giao luôn bộ phận trên thân thể kẻ thua cuộc. Kẻ thắng được tiền, kẻ thua thì trực tiếp bị mổ thịt lấy nội tạng ngay trên sàn đấu trong sự kêu gào tuyệt vọng và đau đớn.
Mại dâm thì khỏi phải bàn, cũng không chỉ đơn giản như quan hệ xác thịt tầm thường. Ở đây những cô gái còn trinh trắng sẵn sàng bán đi bản thân của chính mình. Để khách làng chơi cùng cô vui vẻ triền miên sao? không đâu, đừng có nghĩ đơn giản như vậy. Ở đây bán dâm, miễn là không chết, bất cứ trò dâm dục điên cuồng nào cũng có thể xuất hiện. Tàn phế thì đã làm sao, chỉ là tiền có đủ nhiều hay không mà thôi.
Điên cuồng và máu me đầm đìa đến vậy, nơi đậy tuyệt nhiên chưa từng có bất cứ cơ quan chức năng nào tiến hành truy quét.
Có thể là vì nơi đây nằm sâu trong vùng rừng hoang núi thẳm, cũng có thể tại vì vào đây thì dễ nhưng ra lại khó vô cùng. Lại phải chăng nơi đây băng đảng nhung nhúc tụ tập, bọn họ cấu kết bảo vệ lẫn nhau. Dù sao thế giới bây giờ cũng đã hòa bình, có lẽ người ta không còn muốn tiếng súng đạn vang lên một lần nữa. Mà cũng biết đâu được, ẩn khuất trong bóng tối có vị quan chức nào đó đang âm thầm quản lý nơi đây.
Những chuyện cong cong quấn quấn trong đó dù thế nào, nơi đó có phúc tạp đến bao nhiêu, ghê gớm thế nào. Dù sao chúng ta cũng không cần thiết phải chú ý đến, đơn giản cũng là vì nhân vật chính của chúng ta cũng không còn ở lại nơi đây bao lâu nữa.
...
Hắn tên Quảng Binh một thanh niên vừa tròn 38 tuổi, thân hình lùn tịt không quá 1m6, mặt thì đầy mụn, răng vẩu cả hàm, chân tay thô kệch. Có lẽ kiếp trước hắn ăn ở thất đức lắm luôn, cho nên kiếp này của hắn cũng chỉ có thể gói gọn lại trong một câu...
Xấu xí vô cùng.
Vì quá xấu cho nên cuộc đời lang bạt ở chốn trụy lạc đầy các cô em khát tiền đến mạng cũng chẳng cần này. Quả thật là chẳng chó nào nó thèm nhìn, ngay cả dĩ có cho tiền thì cũng không thèm cho hắn chơi. Chán đến con gián cũng không bằng, lủi thủi khiến cho bản thân hắn thực sự rất là tuyệt vọng.
Quanh thân hắn, ngày đêm tiếng hoan lạc bì bạch bên tai, tiếng các cô em rên rỉ gợi đòn. Hắn thực sự khộng nhịn nổi, còn nhịn nữa thì hắn sẽ phát điên lên mất thôi. Cho nên sau nhiều ngày suy tính kỹ lưỡng, hắn quyết chí chơi thử trò hiếp dâm con gái nhà người ta. Mà gái ở trong khu ăn chơi đều đã được bảo kê cẩn thận, hắn không dám dụng vào, nếu hắn dám đụng vào thì chắc chắn sẽ bị lấy nội tạng bán trả tiền cho cô gái kia. Vậy cho nên hắn tay xách, nách mang, cưỡi lên chiếc xe máy đời mới của mình, luồn lách qua con đường mòn nho nhỏ, tìm đến ngôi làng gần nhất khu rừng.
...
Sau một thời gian quan sát kỹ lưỡng, ngày hôm nay hắn quyết định rình ở đây. Tuy nhiên đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, nhưng hắn vậy mà còn chưa nhìn thấy cô nàng gái bản mà hắn ưng ý đi ngang qua đây. Theo như hắn quan sát mấy hôm nay thì chắc chắn cô gái nhỏ chắc hẳn sẽ đi qua vị trí này. Nhưng mà cho đến tận 8 giờ tối rồi mà hắn vẫn còn chưa thấy bóng giáng kia xuất hiện.
Từ lúc hắn bắt đầu bố trí điểm phục kích thì bầu trời vẫn còn sáng trưng, chờ đến tận bây giờ thì bóng tối theo từng phút giây mà kéo đến, không gian bìa rừng cây cối um tùm càng khiến cho nơi đây trở nên đen kịt, giơ tay không thấy nổi năm ngón. Cũng bởi vì nơi tối sẵn, lại khắp nơi toàn là bụi cây rậm rạp cho nên con muỗi rất nhiều. Trong bom đêm, đám muỗi cứ bay ong ong, chúng bay theo từng đàn như những con ong vò vẽ, đám muỗi đó đã ngửi thấy mùi mỡ mông thơm ngát của hắn, thành đàn bâu đến, thương yêu mà bu đến, đốt cho cái mông của hắn sắp sắp sửa biến thành cái rỗ tổ ong luôn mất.
Quyết không để cho cơ hội lần này tuột mất, hắn sống chết bất động. Nhất định dù phải liều cái mạng già để nuôi muỗi cũng quyết không thể động. Ấyvậy mà cô nàng xinh đẹp hắn mong ngóng vẫn mãi còn chưa thấy bóng giáng ở đâu. Ngiến răng nghiến lợi hắn mắng thầm:
" Con bà nó! Còn không xuất hiện ông đây lại quay tay cho qua ngày tiếp mất".
Tưởng chừng bao nhiêu công sức cùng cả lít máu nuôi muỗi trở nên công cốc. Khi kiên nhẫn của hắn đã hao mòn sạch sẽ, khi hắn bắt đầu chuẩn bị đứng dậy ra về thì bất chợt, ngay khoảng khắc đó có một ánh đèn pin lấp lóa lướt ngang qua chỗ ẩn nấp của hắn. Sự cố bất ngờ này khiến cho hắn phải bừng tỉnh trong suy nghĩ, thân thể như bản năng, ngay lập tức thụt đầu trở về bụi cỏ.
Vén đám cỏ đang che khất tầm nhìn, hắn đưa mắt cẩn thận quan sát lại. Quả nhiên, cô gái bản nhỏ bé mà hắn đang mong đợi suốt mấy tiếng đồng hồ ngày hôm nay cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.
Chỉ thấy trên con đường mòn khúc khuỷu, một thân ảnh nhỏ bé mảnh khảnh đang lần mò đi ngang qua. Mặc dùng ánh sáng đèn pin yếu ớt cũng không hiện rõ lên trên từng cử chỉ của cô. Nhưng cô gái trẻ vẫn hồn nhiên không biết rằng, mỗi một bước chân tiến về phía trước của mình, cũng là một bước khiến cho bản thân cô đi đến chỗ nguy hiểm.
Quảng Binh chậm rãi đem thân mình chầm chậm nhích sát thêm một chút cho tới sát hơn điểm phục kích hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Bóng đêm cùng những lùm cây rầm rạp đen khịt dường như cũng đang ủng hộ cho lần phục kích này.
Không lâu sau, cô gái hồn nhiên chậm rãi đi ngang qua vị trí ẩn nấp của Quảng Binh. Hắn nhếc miệng miệng, lộ ra nụ cười dâm đãng. Cẩn thận, chậm rãi móc ra từ trong túi một chai thuốc mê cực mạnh, sau đó hắn đổ lên trên chiếc khăn hắn đã âm thần chuẩn bị sẵn từ lâu.
Trên tay còn xách một chiếc cặp sách, rõ ràng vẫn còn là học sinh đang độ tuổi đến trường. Cô không hề biết gì đến hiểm nguy đang thập thò, rình rập bản thân mình phía trước, cô vẫn còn đang vui vẻ nhảy chân sáo về phía ẩn sâu nguy hiểm.
Từ bước, từng bước, khi khoảnh khắc định mệnh cuối cùng cũng phải đến. Bước chân nhỏ bé đặt xuống mặt đất, cũng chính là vị trí gần nhất đối diện với lùm cây cỏ rậm rạp nhất.
Cũng chính là thời điểm con báo săn mồi trong đêm tối đang vận sức chờ đợi. Không một giấu hiệu, không một chút động tĩnh nào, Quảng Binh từ không thành có nhanh như một làn gió, bất chợt lao ra.
Tựa như chú thỏ nhỏ hồn nhiên, ngây thơ. Cô gái nhỏ lần đầu tiên trong đời phải đối diện với kẻ săn mồi hung dữ. Bàng hoàng, sợ hãi cũng chính là ngôn từ để biểu đạt tâm tình của cô lúc này.
Cũng bởi vì lần đầu tiên trong đời cô đối mặt với nguy hiểm như thế này, lại kèm theo hoảng sợ tột độ, cho nên chân tay cô luống cuống không biết phải làm sao. Cô đứng như trời trồng ngay tại chỗ, mặc cho cánh tay thô cứng, mạnh mẽ giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của mình. Hắn nhanh chóng đưa tay còn lại sử dụng cái khăn có tẩm sẵn thuốc mê bịt vào mũi cô.
- Ư.... Ư.... Ư.....
Cô gái lúc này mới lấy lại tinh thần, lúc này mới cố gắng dãy thoát khỏi vòng tay đang siết chặt của hắn. Cô vẫy vùng càng lúc càng kịch liệt khiến cho hắn phải tuột tay. Quảng Binh hắn dù sao cũng chỉ muốn một lần được nếm trải đời đàn ông, chưa từng có suy nghĩ đến gây tổn quá nặng đến cô gái nhỏ. Cũng bởi vì thế cho nên cô bé mới có thể dũ thoát ra khỏi lồng ngực siết chặt của hắn.
Ngã nhào xuống đất, tuy thân thể không phải rất đau nhưng sợ hãi khiến cho khuôn mặt cô gái nhỏ tái đi vì sợ hãi. Hai hàng nước mắt cũng bởi vì thế mà ồ ạt chảy ra.
Hướng về phía người đàn ông kia, cô hét lên:
- Chú là ai? Tại sao Chú lại bắt cháu.
Cái đèn pin bởi vì cô gái dãy dụa quá mạnh nên đa rơi đi rất xa. Cũng bởi vì thế cho nên thân ảnh người đàn ông càng trở nên mông lung, mờ mịt. Huống hồ ngay từ đầu hắn đã dùng vải đen bịt mất khuôn mặt, mọi thứ hình dung khủng bố trong màn đêm đen càng trở nên đáng sợ hơn.
Hắn tiến lên, mặc dù chỉ bước lên đúng một bước mà thôi. Nhưng trong hoàn cảnh này cũng có thể khiến cho tâm trí cô gái nhỏ vỡ tan, cô hành động trong vô thức, vùng lên bỏ chạy bất kể bóng đêm vô tận bủa vậy nơi đây. Bước chân hỗn loạn làm sao có thể vững vàng giữa núi rừng gập ghềnh, cô nhanh chóng vấp ngã sau khi chạy được 10 mét. Cặp sách cô vẫn còn đang mang trên lưng cũng vì thế mà rơi xuống mặt đất, nắp đậy bung ra, từ trong đó những cuốn sách văng ra khắp nơi.