Chương 9: Chu Hùng ( Thượng)

đây là món quà ta tặng cho muội, nếu như có việc gì không thể giải quyết được thì chỉ cần niệm" Diệp thần ba lần liên tiếp " thì ta sẽ xuất hiện ngay lập tức ,hắn rất quý cố bé này nên cũng muốn giúp đỡ tiểu nữu nữu hắn rất có hảo cảm này.

tuyết hoa nhìn nhìn hình thú kì quái trong tay hình dáng rất đẹp mắt này cảm thấy rất thích thú, nhìn diệp thần đạo " hì hì cảm ơn diệp ca ca nhé" rồi đi tới gần diệp thần nói .

"hì hì diệp ca ca đừng thấy tỷ tỷ muội khuôn mặt như ăn thịt người mà chán ghét nhé , tỷ ấy ngày xưa cũng rất vui tính đấy huynh cứ yên tâm tỷ ấy rất thương muội , có muội nói giúp huynh thì huynh sẽ lấy được tỷ ấy thôi , khi nào muội lớn lên muội cũng sẽ gả cho huynh " nàng cười hì hì đạo.

nghe vậy hắn cũng lắc đầu bèn cười nói "được rồi nhanh đưa tỷ muội trở về chữa thương trước đi" nhìn sắc mặt gần như gan heo của tuyết liên hắn cũng đành phải dừng lại không nói tiếp nữa nhìn nhìn tiểu nữu đạo.

" vậy muội và tỷ tỷ đi về trước đây , sau này gặp lại nhé ca ca " nàng đáp lại rồi chạy tới tỉ tỉ nói " tỉ tỉ chúng ta về thôi ",nhìn muội muội của mình mà nàng cũng bó tay rồi chưa gặp bao lâu mà đã thân quen vậy rồi dù muội muội hơi ngỗ tử nhưng cũng không phải dê tiếp cận như vậy ,không ngờ hôm nay vừa gặp một người chưa quen bao lâu mà đã bán đứng tỷ tỷ rồi ,nhìn muội muội nói " Hừ dám bán cả ta đi muội đúng là gan ngày càng lớn rồi đúng không, muốn ăn đòn đúng không trở về thì biết tay tỷ".

"hì hì tỷ tỷ thương muội nhất nên sẽ ko đánh muội đâu " nghe vậy tuyết hoa lậo tức bày ra vẻ mặt đáng thương trông rất đáng yêu nhìn tỷ tỷ, nhìn dáng vẻ này của nó thì tuyết liên cũng đành bó tay , những lúc thế này nó toàn đưa vẻ mặt này ra thì dù tức giận mấy cũng nguôi ngoai ngay lập tức , nhìn tỷ muội bọn họ vui vẻ như vậy hắn cũng cười cười rồi đi trở về lúc này vẫn còn kịp .

...........

lúc này tại một lâu phòng bên trong 1 trung niên nhân đang ngồi trên ghế hai mắt nhắm lại như đang dưỡng thần vậy khuôn mặt toát ra vẻ uy ngiêm như làm quan chức lâu năm vậy (ahihi quan chức), bỗng dưng hai mắt hắn mở ra hét lên phẫn nộ" là ai là ai đã làm để ta điều tra ra thì ta sẽ giết cả gia tộc nó "

thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong lớn như vậy bèn chạy vào nhìn nhìn vị trưởng lão Vân Tam bỗng nhiên không biết phát cái gì bệnh mà mới sáng sớm đã la toáng lên như vậy , nghĩ nghĩ như vậy hắn nhìn trưởng lão đứng thứ nhất sau môn chủ này cung kính hỏi" trưởng lão không biết đã xảy ra chuyện gì " .

" hiện tại ngươi cho người đi điều tra xem xem ai đã giết vân trường ,ở nơi này cũng có kẻ giám làm như vậy thật coi trời bằng vung mà, nếu để ta biết kẻ đó là ai thì ta cũng phải đem hắn băm thây ngàn mảnh" nhìn thấy thị vệ chạy vào hắn hét lên với bọn họ .

nghe vậy mọi người thầm nghĩ coi trời bằng vung thì cũng chỉ có ông mà thôi chứ ai, ai đây ai chẳng biết ông là người như thế nào hắn cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi , rồi hỏi làn nữa " thế việc này có nên báo cáo cho gia chủ không "

"không cần lúc này gia chủ đang chuẩn bị cho vân lạc lên đường tới vạn giới tông việc này khi nào gia chủ trở về ta sẽ tự mình nói việc ngươi bây giờ cần làm là điềh tra nhanh nhất người đã giết hại trường nhi , điều tra xong quay trở về báo với ta ta sẽ tự thân đi đến bắt tên đó " hắn nói với giọng phẫn nộ.

"vâng trưởng lão" bọn hắn tuân mệnh rồi quay trở ra bắt đầu phân phó mọi người đi điều tra tình hình, thầm nghĩ không biết tên nào to gan như vậy giám giết cả cháu đích tôn của tên ác ôn này , nhưng giết tên kia đúng là giết tốt giết rất hay , đỡ phải gây hoạ nữa cho con nhà lành.

nghĩ thì nghĩ như vậy nếu không điều tra nhanh thì cũng không xong với tên ác ôn này thầm nghĩ đúng là xui xẻo , sao việc này lại rơi xuống đầu mình cơ chứ .

...........

diệp gia bây giờ rất nhiều người đang đứng ở quảng trườn rộng lớn để đưa tiễn những đứa con của mình đi tới vạn giới thần tông vì vạn giới thần tông sẽ cử người tới đón nên tất cả mọi người cũng chỉ đành tụ tập ở đây chờ đợi.

"thần nhi đi đâu không biết sứ giả vạn giới thần tông sắp tới rồi nếu như không xuất hiện thì sẽ không kịp mất , đứa trẻ này ngày thường rất biết điều sao hôm nay lại chạy đi đâu cơ chứ , muội đã sai người đi tìm xung quanh đây nhưng vẫn không tìm thấy" mạc tố lúc này thân tình lo lắng nói với lão công bên cạnh mình.

Diệp Tuấn cũng nhíu mày đối với đứa con diệp thần này hắn rất hài lòng tính tình trầm ổn rất thông minh ngoan ngoãn chưa bao giờ phạm phải sai lầm gì không biết sáng sớm còn chạy đi đâu nữa cũng không báo một tiếng . "muội yên tâm có lẽ nó có chuyện gì gấp nên đi một lát sẽ trở lại thôi " hắn nói nói.

" không phải thần nhi không thích đi tới vạn giới tông nên bỏ trốn chứ muội thấy mấy lần đề cập thì thần tình nó rất lạnh nhạt như xem vạn giới tông chả có gì hay ho vậy" nàng vẫn lo lắng nói.

"muội nghĩ đi đâu vậy thần nhi là đứa biết điều nếu như nó khôg thích thì sẽ nói với chúng ta thôi , chúng ta cũng đâu có ép nó tới vạn giới thần tông".

"hy vọng là vậy".

........

"lan nhi con đến vạn giới tông thì phải cận thận đó , ở bên ngoài không ai là kẻ đáng tin cả theo ta con hãy theo sát thần nhi ta thấy nó tâm tính rất tốt nếu có chuyện gì cũng dễ chiếu cố cho nhau , dù sao đều trong gia tộc thì phải bảo vệ lẫn nhau đó " một bà mẹ đang không ngừng dặn dò con mình, người tên lan nhi tên là diệp tĩnh lan dáng vẻ mảnh khảnh ăn mặc một thân trang phục màu tím khuôn maejt thon gọn , chiếc eo nhỏ xinh với kiều đồn hơi vểnh trông rất hút mắt người nhìn, tại diệp gia cũng là một mỹ nữ được rất nhiều người để ý đến.

"Vâng con biết rồi nhưng không biết huynh ấy tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện nữa, chả lẽ huynh ấy không biết những lần thế này phải đến sớm sao " nàng chu môi trả lời có vẻ rất bất mãn khi cứ nghe mẫu thân lải nhải suốt bên tai, dù cùng tuổi nhưng nàng vẫn phải gọi là huynh vì nàng chỉ là bàng thứ chi

"mẹ nghĩ chắc nó đi đâu đó lát nữa sẽ quay trở về thôi , con nhớ kỹ lời ta nói đó "

"mẫu thân con biết rồi con nghe mẹ đến nhức cả tai rồi"

"thì ta chỉ muốn tốt cho con thôi , không muốn nghe thì ta không nói nữa"

"mẹ lại giận nữa rồi "

.........^^

lúc này trên bầu trời xuất hiện những ánh sáng lốm đốm li ti càng ngày càng to dần rồi từ từ hạ xuống quảng trường nơi thanh viên diệp gia đang đứng ở đây, bước đến là một trung niên tuổi chừng 25 nhưng cảnh giới đã là trúc cơ trung kì bộ dạng mập mạp tròn tròn đi tới cứ lắc lắc lư như quả bóng cao su vậy, khuôn mặt thì nhìn có vẻ rất hèn mòn đảo mắt tất cả xung quanh mọi người khi nhìn thấy một nữ tử xa xa một thân trường bào màu tím khuôn mặt thon dài với vòng một tròn to , kiều đồn vểnh lên hắn nhìn thấy mà không khỏi nhỏ dãi nhưng rất nhanh thu lại vẻ mặt đó.

dù là như vậy cũng có rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn thầm nghĩ lại là một tên háo sắc , thầm nghĩ ai xui xẻo mà rơi vào tay tên này thì coi như xong , nghĩ vậy thôi chứ mọi người không ai giám nói ra dù sao người ta cũng đại biểu cho vạn giới tông một tiểu tông không có tư cách để đấu lại với quái vật khổng lồ đó, một nơi chỉ cần phái ra một người thôi cũng đã đủ tiêu diệt một môn phái rồi.

vote vote vote