Chương 8: Nghi Ngờ

Hoài Lan ngã ạch ra phía sau, khuôn mặt lộ rõ bối rối. Vòng tay đó đích thị là của cô, cô đã nhìn vào trong quan tài và chắc chắn đó là vòng tay mà mình hay đeo. Vậy thì trí nhớ của cô có vấn đề ư? Cô thật sự đã treo cổ tự sát, lại còn tự tưởng tượng mình bị đâm chết. Nhưng vết thương nơi bụng trái vẫn còn âm ỉ kia mà.

Hoài Lan hoang mang nhìn Hồ Điệp, không biết phải nói gì. Nếu tất những gì Đăng nói đều là sự thật, có phải nó sẽ không giúp cô điều tra vụ án nữa hay không, có phải nó cũng cho rằng cô bị điên, tự giết chết mình lại bày đặt tìm nó tra vụ án.

Hồ Điệp đi tới đỡ Hoài Lan dậy, nhìn sâu vào đôi mắt rối bời ấy, rồi ghì chặt hai bờ vai của cô, tự hỏi điều gì khiến cô hoảng sợ như vậy. Có điều anh cần làm rõ một việc trước. Anh hỏi Hoài Lan ngay:

“Chuyện chiếc vòng tay là sao? Có thật bà luôn đeo nó hay không?”

Hoài Lan gật đầu, run giọng nói:

“Tui đã tận mắt nhìn vào quan tài và vòng tay đó chính xác là của hồi môn của mẹ tui.”

Hoài Lan nắm lấy cánh tay của Điệp, phân vân không biết có nên nói ra lời tâm sự hay không. Rằng có thể cô bị điên, có thể cô nhớ nhầm mọi chuyện và có thể (nghĩ đến đây Hoài Lan không dám nhìn vào ánh mắt lo lắng của Điệp nữa) cô thật sự tự tử.

Hoài Lan nghẹn ngào:

“Có phải trí nhớ của một linh hồn không giống với những gì xảy ra hay không? Có phải tui đã tự tử mà không nhớ chút gì về nó?”

Hồ Điệp lắc đầu, cố trấn an Hoài Lan:

“Bà không tự tử, được chứ? Nghe nè, chuyện này vô cùng kỳ quái. Tui sẽ điều tra mọi chuyện, tui muốn xem bí ẩn trong vụ này là gì.”

Đến nước này, Đăng không thèm giả vờ không biết được nữa. Điệp đang nói chuyện với Hoài Lan về cái chết của cô, nó cũng muốn biết, nó cũng muốn tham gia điều tra vụ án này, nó là bạn thân của cô kia mà. Nó đằng hắng rõ to khiến Hồ Điệp giật nảy mình.

Lần này đến lượt Hồ Điệp phát run. Anh đã quên bén chuyện mình đang nhậu nhẹt với Đăng. Rõ ràng hành động tự nói chuyện một mình của anh đã khiến Đăng sinh nghi, hoặc nó nghĩ anh bị điên cũng nên. Thôi thì thà nó tưởng anh bị điên còn hơn biết được anh đang nói chuyện với Hoài Lan – cô bạn thanh mai trúc mã của nó.

Hồ Điệp lắp bắp nói:

“Ờ.. à... Tao xỉn quá.”

Đăng huỵch toẹt ra:

“Tao biết mày có thể nói chuyện với linh hồn từ lâu rồi. Khỏi giả vờ say xỉn. Lan đang ở đây, đúng không? Tao không có ngu mà không nghe thấy mày đang nói chuyện với nó đâu.”

Hồ Điệp và cả Hoài Lan há hốc mồm nhìn thằng Đăng. Trước đây không có bất cứ ai tin chuyện Điệp có thể giao tiếp với ma, ngay cả Đăng cũng nói chuyện ma quỷ không tồn tại và giễu cợt Hoài Lan rằng cô toàn tin ba cái lời tào lao của thiên hạ đồn thổi cơ mà. Vậy mà thằng ấy lại nói rằng mình đã biết chuyện của Điệp từ lâu ư?

Đăng nốc thêm một ly rượu. Nó nhìn về phía Lan khiến cô quên luôn phản ứng, suýt chút nữa đã tưởng nó có thể nhìn thấy cô. Cô vút mồ hôi trên tráng, mặc dù ma thì không còn mồ hôi nữa, nhưng đó là thói quen của cô mỗi lần cô căng thẳng.

Hồ Điệp biết không thể giấu Đăng thêm được nữa. Thằng ấy rất thông minh, mà cậu lại chẳng biết nên xạo sự ra sao mới thuyết phục thằng này. Nên cậu đành nói ra sự thật cho Đăng biết:

“Hoài Lan đang ở đây. Cổ đang ngồi cạnh tao.”

Hồ Điệp chỉ tay về phái bên trái chổ mình ngồi và Đăng nhìn theo hướng tay của nó. Đó chỉ là khoảng không vô định, nó chẳng thấy ai đang ngồi ở đó cả. Vậy mà nó có thể tưởng tượng ra bóng dáng Hoài Lan đang ngơ ngác ngồi đó và nhìn nó trân trân.

Đăng nói với Hoài Lan (nó không ngờ có ngày nó phải nói với bóng đêm vô tận như đang nói với con người lúc này):

“Mày ổn chứ?”

Đăng tự trách mình khi hỏi câu đó. Dĩ nhiên nó biết Hoài Lan không ổn tí nào cả. Trở thành hồn ma vất vưởng thì có gì đâu mà vui vẻ, chắc cô đã buồn phiền, khóc lóc nhiều lắm khi phát hiện mình đã chết.

Đăng lại hỏi một câu khác:

“Vậy là mày không tự tử?”

Hoài Lan gật đầu theo phản xạ, rồi nhớ lại bản thân là ma nên lại lắc đầu, rồi quay sang Hồ Điệp cầu cứu. Hồ Điệp nháy mắt với cô thầm truyền tín hiệu: Cứ xem xem Đăng muốn gì rồi hẳn tính tiếp. Dù không biết Lan có hiểu được ý nghĩ thật sự của cái nháy mắt đó hay không, chỉ thấy cô hoang mang hết đưa mắt nhìn Điệp sang nhìn Đăng.

Đăng tiếp tục gặng hỏi:

“Mày bị ai giết? Có thấy mặt người đó không?”

Lần này Hồ Điệp thay Hoài Lan trả lời:

“Không thấy. Tụi nó đều bịt mặt và tấn công Lan khi cổ đang soi gương. Chuyện kỳ lạ là Lan nói mình bị đâm vào bụng, nhưng cái xác lại không thấy vết đâm nào hết.”

Hồ Điệp lấy trong cặp ra một cuốn vở đã ghi chi chít chữ. Đó là cuốn sổ ghi chép từng vụ án mà nó gặp. Nó ngồi xuống (Đăng nhanh nhảu ngồi sát sịt, như thể cơ thể của cả hai dính vào làm một), bắt đầu viết tình tiết vụ án.

Đăng nhìn thấy nó viết rất có trình tự. Đầu tiên, Hoài Lan bị ba tên thanh niên tấn công tại nhà vệ sinh công cộng tại trạm dừng chân Thiên Phúc. Thứ hai, vết đâm ở bụng không được phát hiện trên xác chết. Thứ ba, nạn nhân treo cổ và viết bức thư máu.

Hồ Điệp nói với Đăng:

“Chúng ta cùng nhìn lại tất cả mọi chuyện. Tao sẽ nói cho mày biết những gì tao biết.”

Hồ Điệp kể cho Đăng nghe tất cả những gì Hoài Lan nói cho mình. Từ chuyện cô bị giết ra sao đến chuyện Hoài Lan về đến nhà mới phát hiện ra mọi người đang làm đám tang cho mình. Nó cũng kể chuyện cô đã đến nhà nó nhờ nó giúp đỡ mình tra án.

Đăng đau khổ vò lấy đầu mình. Nó đang tưởng tượng bộ mặt Lan hoang mang ra sao khi biết người nằm trong quan tài là mình. Tiếc là nó không thấy được mặt nhỏ, không thấy cả linh hồn của nhỏ, nếu thấy nó nhất định ôm Lan vào lòng, an ủi nó, vỗ về nó.

Đăng sụt sịt, ngước lên nhìn ánh trăng sáng trên cao, rồi thở dài. Lan bị giết, chết oan mà nó không biết gì cả, không giúp được gì cả. Nó tự trách mình lắm. Nếu nó không gọi điện cho Lan về quê, nhỏ đã không bị giết chết.

Đăng ném một ánh nhìn đầy bi thương về phía Hoài Lan, đau lòng nói với cô:

“Tao xin lỗi. Lần này tao đã không bảo vệ mày được. Biết thế tao đã ghé Bình Dương rước mày về, hoặc đừng gọi cho mày về làm gì.”

Hoài Lan vội vàng phân bua:

“Không phải lỗi của mày. Nếu đã có ý định giết tao thì tụi nó không cần chờ tao có dịp về quê mới ra tay đâu.”

Hồ Điệp nhìn thấy cả hai đều đang khổ sở như nhau. Cậu liền truyền lời giùm Hoài Lan:

“Lan nói mày đừng nên tự trách mình nữa. Bây giờ chuyện chúng ta có thể làm cho Lan là tìm ra hung thủ giết cổ, chứ không phải ngồi đây buồn rầu hoài.”

Đăng gật đầu, ánh mắt quyết tâm, bàn tay chụp lấy bàn tay của Hồ Điệp, muốn trao tất cả niềm tin lẫn sự sống của nó cho cậu, chỉ hy vọng cậu có thể giúp nó và Hoài Lan tìm ra hung thủ, bắt hắn phải trả giá. Nó đồng ý cả hai tay hai chân. Nó ngoan ngoãn lắng nghe Điệp nói, không sót một từ nào.

Hồ Điệp cầm lấy cây bút máy, chuẩn bị liệt kê lại tất cả mọi thứ một lần nữa. Hoài Lan cũng có thói quen liệt kê mọi thứ theo thứ tự. Cô sợ mình bỏ sót nhiều điều quan trọng, nên đã tập làm quen từ nhỏ đến giờ, khó lòng bỏ được. Vì vậy, thay vì viết bằng nhánh cây, cô dùng ngón tay tóm tắt lại mọi chuyện lần nữa.

Từ cái chết của Hoài Lan, cô nhìn ra được ý đồ của hung thủ. Người này muốn người khác tin rằng cô đã tự tử chết. Nhưng tự tử cũng cần có lý do thuyết phục người khác. Vì vậy, cô bắt đầu tự liệt kê những điều quan trọng về hung thủ.

Thứ nhất, hung thủ là kẻ tung tin đồn thất thiệt về cô. Kẻ này đã loan tin cô cặp kề với đại gia cho mọi người biết. Sau này khi giết chết cô và dựng thành một vụ án tự tử có động cơ rõ ràng: Cảm thấy nhục nhã vì bị vợ đại gia đánh ghen, không dám trở về nhìn mặt người thân cũng như hàng xóm, nên đã tự kết liễu mình. Người này phải là người lập kế hoạch giết cô từ trước, chỉ chờ cơ hội nữa thôi.

Hồ Điệp gật gù, rất tán thưởng với suy nghĩ vừa rồi của cô. Anh liệt kê điều thứ hai: Hung thủ là người biết rõ hành tung của cô. Người này nắm rõ lịch trình đi đi về về của cô mới có thể biết khi nào cô về thăm làng mà ra tay. Ngay cả thời gian cô lên xe cũng nắm rõ. Điệp nói đến đây thì Hoài Lan chen ngang:

“Vé xe ghi thời gian, địa điểm và biển số xe chỉ có mấy người thân thiết của tui biết mà thôi.”

Hồ Điệp gật đầu, ghi thêm điều ấy vào trong cuốn sổ. Rồi cậu nói ra điều thứ ba: Làm sao hung thủ biết rõ chuyến xe của cô dừng tại đâu mà cho người tấn công cô. Hoặc chúng ở trên xe từ trước, hoặc chúng theo đuôi chiếc xe của cô.

"Không." Hoài Lan lắc đầu, cô tự nói với Hồ Điệp: "Chúng nấp sẵn trong phòng vệ sinh, như vậy chúng biết chắc chiếc xe sẽ dừng ở đó. Bởi vì trên xe lúc đó chỉ có bảy người, tui đếm kỹ lắm.”

Hồ Điệp lắc đầu nói:

“Chưa chắc. Như bà đã nói trước đó, hung thủ bịt mặt và tấn công đằng sau lưng khi bà đang soi gương. Bà rõ ràng không nhận diện được mặt chúng. Vì thế sáu người còn lại đều có thể trở thành nghi phạm.”

Hoài Lan thấy Hồ Điệp nói rất có lý. Rất có thể hung thủ đã trà trộn lên xe và chỉ chờ cô đi vệ sinh mà ra tay. Hồ Điệp nói tiếp:

“Chỉ còn một điều nữa thôi. Vết đâm biến mất và nguyên nhân cái chết là treo cổ. Chúng ta chỉ cần lý giải được điểm kỳ lạ này nữa thôi.”

Hồ Điệp rút điện thoại ra và gọi đi đâu đó. Hoài Lan và cả Đăng hồi hộp nhìn nó, không ai dám thở mạnh, cũng không dám hỏi nó đang làm gì. Riêng Đăng chỉ nghe mỗi Điệp đang tự biên tự diễn, không hề nghe được tiếng nói của Lan, nhưng nó cũng lờ lợ đoán ra gầ đúng tình tiết lẫn câu chuyện.

Hồ Điệp nói với người bên kia điện thoại:

“Anh Thuật gửi cho em tờ khám nghiệm tử thi của Lan chưa?”

Đăng biết anh Thuật là ai. Thuật là công an hình sự còn trẻ và rất giỏi. Anh chỉ hơn Đăng và Điệp năm tuổi thôi, nhưng đã được điều vào làm trong sở thành phố. Anh Thuật thành thật nói (lúc này Điệp đã bật loa ngoài cho hai người kia cùng nghe):

“Anh không thể đưa cho người ngoài ngành xem thứ đó. Anh chỉ có thể giúp em trả lời mấy câu hỏi mà em biết thôi. Người chết là nữ, hai mươi ba tuổi, do ngạt thở mà chết, trên mặt có đến bảy vết rách từ lớn đến nhỏ, vết máu trên bồn cầu và vết máu của thư tuyệt mệnh trùng khớp với máu của nạn nhân. Còn kết quả giám định AND anh vẫn chưa kịp đọc, người nhà đã nhận xác là của Hoài Lan và đưa về rồi.”

Hồ Điệp phán một câu xanh rờn:

“Em nghi ngờ xác chết không phải của Hoài Lan. Anh có thể cầm tờ kết quả AND và đến chổ em liền hay không? Anh biết nhà Đăng mà, đến đó giúp em nhé.”

Cả Đăng và Hoài Lan đều trừng mắt ngó Hồ Điệp, cả hai không tin nổi những gì Điệp vừa khẳng định. Xác chết trong quan tài không phải của Hoài Lan thì nó là của ai đây?