Cái bóng khổng lồ lao đến, mọi người trên Gỗ Sồi Trắng nhìn thấy một thứ mà khiến họ ghi nhớ cả đời
Đó là một chiếc chiến hạm ba cột buồm cổ kính uy nghiêm —— tại thời đại mà tàu hơi nước đã không còn xa lạ này, chiếc thuyền chiến cổ xưa nổi lên từ sương mù dày đặc, tựa như bước ra từ một bức tranh sơn dầu từ một thế kỷ trước. Sườn dốc, thân gỗ đen kịt bốc lên ngọn lửa xanh như ma quỷ, cánh buồm khổng lồ cuồn cuộn trong hư vô, hư ảnh gầm thét cùng tầng tầng ngọn lửa ngưng tụ ở trên cánh buồm - cảnh tượng như vậy, cho dù là những truyền thuyết kinh khủng nhất, chỉ có những con tàu ma huyền thoại đáng sợ nhất mới xuất hiện như vậy
“Sắp đâm rồi!!"
Một số thuyền viên lớn tiếng kêu lên, những người này sống trên biển, nổi tiếng dũng cảm và thô lỗ nhưng khi đối mặt với một con tàu ma khổng lồ như vậy họ vẫn có cảm giác hoảng sợ từ tận sâu linh hồn. Bọn hắn hét lên rồi bỏ chạy, một số cố gắng tìm nơi trú ẩn trên boong tàu, một số nắm lấy mọi thứ xung quanh, và một số thậm chí còn quỳ xuống giữa những con sóng gập ghềnh, cầu nguyện và tụng niệm nữ thần bão tố Gomona hoặc thần chết Bartók với trái tim thành kính chưa từng có.
Trong biển cả vô tận này, sự phù hộ của các vị thần đã suy giảm, nhưng sức mạnh của hai vị thần chính nghĩa này vẫn có thể giúp đỡ họ
Nhưng không phải tất cả các thuyền viên đều mất bình tĩnh, thuyền trưởng lập tức chuyển sự chú ý sang người phó thuyền trưởng thân tín nhất của mình, ông biết nguy hiểm luôn đi kèm với biển cả vô tận.Là một thuyền trưởng lão luyện luôn quyết định vận mệnh của con tàu. Lawrence đã lênh đênh trên biển hơn 30 năm, vị thuyền trưởng đã hơn nửa thế kỷ này có thể không còn khỏe như khi còn trẻ, nhưng kinh nghiệm sống sót trong đại dương bao la này có thể giúp cho mọi người một cơ hội sống
Con tàu hiện ra từ màn sương dày đặc không phải là một con tàu bình thường, mà là một thứ gì đó xuất hiện từ thế giới linh hồn hoặc "sâu hơn" , nếu đó là một thứ gì đó siêu phàm, thì có lẽ chúng ta có thể sử dụng một số loại sức mạnh phi thường để chiến đấu chống lại nó.
Những thuyền trưởng kỳ cựu chèo thuyền trên biển cả bao la ít nhiều đều có kinh nghiệm đối mặt với những dị tượng siêu phàm.
Thật không may, phó thuyền trưởng chỉ nhìn thấy sự sợ hãi cùng chấn kinh trên khuôn mặt của thuyền trưởng của mình.
Vị thuyền trưởng già bất động cầm vô lăng, tựa như không hề phát giác toàn bộ con tàu đều bị bóng tối bao phủ, ông nhìn chằm chằm bóng con tàu đang lăn bánh ngay trước mặt mình, cơ bắp trên mặt căng thẳng như một bức tượng đá, cuối cùng giữa kẽ răng ông cũng thốt mấy chữ, nhưng những lời này so với gió biển lạnh lẽo còn lạnh hơn: "...Là TÀU MẤT QUÊ..." "Thuyền...
thuyền trưởng? !" Phó thuyền trưởng nghe thấy cái tên lướt vào tai mình thì sửng sốt, giống như những người sống ở biển cả bao la, anh ta đã từng nghe qua rất nhiều thuyền viên lớn tuổi hơn, kinh nghiệm hơn và cũng mê tín hơn cái tên này, “Ngài nói cái gì?! …”
“TÀU MẤT QUÊ!!!”
Thuyền trưởng Lawrence dường như không nghe thấy giọng nói của thuyền phó, ông chỉ dùng hết sức nắm chặt tay lái của chiếc Gỗ Sồi Trắng. Gần như cùng lúc với lời nói của ông ta, thân tàu hùng vĩ của Tàu Mất Quê cuối cùng cũng chạm vào mũi của Gỗ Sồi Trắng.
Tất cả các thủy thủ đều hét lên.
Nhưng vụ va chạm của hai con tàu khổng lồ lại không xảy ra —con tàu bốc cháy với ngọn lửa xanh giống như một bóng ma khổng lồ, quét qua boong tàu Gỗ Sồi Trắng. ... Các thủy thủ trừng to hai mắt kinh hãi nhìn chính mình đâm vào bóng ma của con tàu, ngọn lửa màu xanh lục hừng hực trên con tàu ma giống như một tấm lưới lửa, quét qua bọn họ.
Lawrence chứng kiến ngọn lửa lao về phía mình, nhưng là trước đó, ông nhìn thấy ngọn lửa lướt qua thuyền phó đầu tiên —— cơ thể của vị phó thuyền trưởng ở trong ngọn lửa trở nên quỷ dị. Ông ta nhìn thấy linh mục bên cạnh bục cầu nguyện trước mặt ông, ngọn lửa trên người linh mục lập lòe, như thể vị thần sau lưng anh ta vẫn đang chúc phúc chống lại sự nuốt chửng của Tàu Mất Quê.
Sau đó ngọn lửa cũng lan đến thuyền trưởng Lawrence, ông nhìn thấy trên người mình cũng biến hoá giống như vậy, một loại cảm giác mê man, ủy khuất cùng sợ hãi tràn ngập toàn thân. Lá bùa hộ mệnh của đại dương được ông giấu trong người lúc này đã phát huy tác dung, một cảm giác vừa nóng vừa mát đan xen lẫn nhau miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo của ông ấy.Với sự tỉnh táo còn sót lại, ông "đi qua" các khoang tàu và hành lang của Tàu Mất Quêkhi con tàu đang di chuyển
Chiếc cabin âm trầm và u ám lao thẳng vào mặt ông rồi gầm rú biến mất. Những cột gỗ cũ kỹ đang bốc lên ngọn lửa xanh vướng vào những sợi dây thừng mục nát và những con hàu. Ông nhìn thấy một kho hàng khổng lồ chứa những thứ kỳ lạ bị chôn vùi dưới biển sâu. Ông lại nhìn thấy một cabin sang trọng, và một bức tượng đầu dê bằng gỗ được đặt trên bàn ở chính giữa cabin.
Con dê quay đầu lại và thờ ơ nhìn vào mắt Lawrence.
Cuối cùng, Lawrence dùng hết sức ngẩng đầu lên, và ông nhìn thấy bóng người đằng sau tay lái — bên cạnh bánh lái cổ điển, bóng dáng cao lớn trong bộ đồng phục hoa tiêu màu đen uy nghiêm và đáng sợ như chủ nhân của những cơn ác mộng, bóng dáng đó thống trị tất cả ngọn lửa ma quỷ. Thậm chí dù là biển cả sâu thẳm nơi ở của thế giới linh hồn cũng bị sự uy nghiêm của hắn ta khuất phục, tạo thành một khoảng trống sau lưng hắn ta.
Nhắm mắt cam chịu, người thủy thủ già hiểu rằng Tàu Mất Quê đã đến để lấy chiến lợi phẩm của nó, và họ là phần thưởng đó.
Nhưng một giây kế tiếp, ông lấy hết can đảm, lần nữa mở mắt ra, ông dùng hết dũng khí cùng sự điên cuồng của cả đời mình hội tụ ở trong mấy giây này. Ông hồi tưởng lại những gì đã đọc trong sách vở cùng những truyền thuyết và tri thức ông thu được. Ông cố gắng thành khẩn và bình tĩnh nhất có thể, đưa mắt nhìn vị thuyền trưởng đáng sợ đang đứng trên Tàu Mất Quê
" Ngài không cần thiết mang tất cả mọi người đi—— dẫn ta đi, hãy bỏ qua cho thủy thủ đoàn của ta."
Bóng người cao lớn cũng không trả lời, hắn chỉ là lãnh đạm liếc mắt nhìn qua, tựa hồ có chút tò mò. Ánh mắt đó như thể tự hỏi vì sao một thuyền trưởng phàm trần nhỏ bé lại dám mặc cả với chính mình.
Lawrence kìm nến không được gầm lên một tiếng: "Họ đều có vợ con! !"
Thân ảnh trên Tàu Mất Quêcuối cùng cũng phản ứng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Lawrence, tựa hồ như muốn nói cái gì. Bỗng tiếng gió rít vang lên, trong tiếng gió rít đó, Lawrence chỉ có thể mơ hồ nghe được có chút động tĩnh, nhưng lại nghe không ra một từ nào.
Phản hồi từ Tàu Mất Quê tiêu tan trong tiếng sóng biển—
"Ngài đang nói cái gì vậy?! Gió quá mạnh và tôi không thể nghe thấy !!"
Giây tiếp theo, một tiếng động lớn ập vào tai Lawrence xen lẫn với tiếng gió, tiếng sóng và tiếng reo hò của thủy thủ ngoài cửa. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc, ngọn lửa xanh đã lụi tàn dưới ánh chiều tà, và thân tàu còn lại của Tàu Mất Quê đã tan biến vào màn sương mù u ám phía sau Gỗ Sồi Trắng.
Lawrence hít một hơi thật sâu, sau đó phát hiện hai bàn tay bị ngọn lửa xanh thiêu đốt của mình đã trở lại hình dạng ban đầu, thậm chí những người khác tên tàu cũng trở lại bằng xương bằng thịt. Thở hổn hển bên bàn thờ cầu nguyện, trong khi liên tục niệm thánh hiệu của nữ thần bão tố Gamona, làn khói đen tím trong lư hương dần tan biến, và bốc lên từ nắp lò đồng là làn khói trắng tinh khiết.
Lawrence thật lâu mới lấy lại được hơi thở, sau đó kinh ngạc nhìn bốn phía, tựa hồ không thể tin được vừa rồi ác mộng đã qua, mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến giọng nói của phó thuyền trưởng: "Thuyền trưởng! Con tàu kia— Tàu Mất Quê đã rời đi. !"
Lawrence có chút thất thần trong vài giây, sau đó mới kịp phản ứng, ông lẩm bẩm nói: "...Ngài ấy thả chúng ta đi?"
Phó thuyền trưởng nhất thời không nghe rõ: "Thuyền trưởng? Anh nói cái gì?" "
“Thuyền trưởng Duncan đó. . . " Lawrence lẩm bẩm trong tiềm thức, nhưng sau đó ông ta tự tát mình như thể vô tình nhắc đến một từ cấm kỵ nào đó. Sau đó anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thuyền phó của mình, " “Nhanh lên, điểm danh cả đội! Tôi muốn xem ai đang mất tích ở Gỗ Sồi Trắng!”
Thuyền phó lập tức gật đầu tuân lệnh, nhưng khi hắn muốn rời đi, Lawrence liền lập tức gọi hắn lại :” Và hãy kiểm tra xem trên thuyền có thừa người nào không”
Thuyền phó sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc và sợ hãi, hắn hít sâu một hơi và niệm tên của nữ thần bão tố trong đầu
Con thuyền Gỗ Sồi Trắng vẫn đang phiêu bạt trong thế giới linh hồn, tiếng chuông tập hợp vang lên như một lời nhắc nhở.