Chương 5: Phát Động Nhiệm Vụ Ngẫu Nhiên

-Phù...

Thở ra một hơi dài,tu luyện cả một buổi tối không nghỉ ngơi,nhưng bây giờ lại cảm thấy tinh thần phấn chấn,cơ thể nhẹ nhàng lâng lâng như ở trên thiên đường,mặc dù không biết cảm giác ở thiên đường nó như thế nào,nhưng ngoài diễn tả như thế thì hắn không biết dùng cái gì để miêu tả cảm giác này

-"Thông tin cá nhân"

Tên : Hạo Minh

Tuổi : 14

Cấp : 3 0/860exp Dư : 250 exp

Sinh lực : 78/78

Nội lực : 102/102

Kỹ năng : không

Công pháp : Thiên Tà Quyết(5%)

Trang bị : không

Tu luyện cả buổi tối công pháp chỉ thành thạo được tí xíu,hắn không khỏi lắc đầu

-Hài...tiếp tục một ngày mới thôi

Đi súc miệng,rửa mặt,ăn sáng qua loa xong hắn bước ra cửa thẳng tiến đến khu chợ,ở đây buôn bán tất cả các mặt hàng,từ đồ ăn uống,trang bị của người dân bình thường cho đến của tu sĩ,đủ loại tầng lớp

-Mua bán đồ cổ gia truyền đây..

-Cá mới câu được giá rẻ ..

-Lão bản cái này giảm giá thì ta mua 10 cái

-Khách quan....

...

Đủ loại lời rao,trả giá của người mua kẻ bán bình thường.Trái ngược với đó,một số quầy hàng của tu sĩ thì lại im lặng,tuy không có hô hào gì nhưng người đứng xung quanh lại rất nhiều,đa số đều tu sĩ,thường thì họ tới đây thử vận may,biết đâu mua được món đồ tốt nào với giá rẻ thì đó chính là món hời đủ để trang trải cuộc sống một thời gian ngắn

Nhìn sơ qua một lượt hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục đi đến một vài chỗ bán đồ biển của người bình thường.Đối với hắn có hệ thống thì cũng tương đương với có tất cả các thứ tốt,trừ khi số nhọ như lần trước quay được công pháp Hoàng giai kia,chỉ cần tích lũy điểm kinh nghiệm là được

"Ting..hệ thống phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên"THU NHẬN NHÂN TÀI"

Đang miên mang suy nghĩ,hệ thống bỗng lên tiếng làm hắn giật mình

-"Nhiệm vụ này là sao hả hệ thống,ta chưa có nhận mà"

"Đối với nhiệm vụ "thường xuyên"khi nào ngươi muốn làm thì tiếp nhận,riêng về nhiệm vụ "chính tuyến" và "ngẫu nhiên" thì hệ thống sẽ tự động kích hoạt,không cho phép từ chối"

-"Ra là thế,à mà hệ thống này hình như là ngươi cũng có cảm xúc và suy nghĩ riêng phải không"

"Đúng vậy"

Hắn trò chuyện với hệ thống được hai ngày cứ cảm giác lạ lạ,bây giờ mới sực nhớ là cách xưng hô của nó khác với lúc đầu,mới đầu thì gọi là "ký chủ" sau này gọi "ngươi",chỉ khi nào có suy nghĩ,cảm xúc riêng thì mới thay đổi như thế,nếu như nó được lập trình sẵn thì không thể nào có chuyện đó được,mặc dù đây chỉ là một chi tiết nhỏ

-"Mẹ nó,ngươi là quái vật à"

"Ngươi mới là quái vật ấy"

-"Không phải quái vật thì là gì"

"Ta là một hệ thống đỉnh cấp cửu giới,riêng ta độc tôn,ngươi không thể nào tưởng tượng được hết sự vĩ đại của ta đâu"

-"Ngươi cứ ở đó mà mơ mộng,tự sướng đi"

....

......

Hắn và hệ thống,ngươi một câu ta một câu,nói trên trời dưới đất,cuối cùng người thua cuộc chính là Hạo Minh,tuy chỉ là nói chuyện bằng suy nghĩ nhưng hắn cũng cảm giác ăn không tiêu với sự bùng nổ trong lời nói của hệ thống

-"Ta chịu thua ngươi luôn,mà ngươi có tên không"

"Ta không có tên'

-"Ừm...à. để sau này nói chuyện dễ hơn,suốt ngày cứ "hệ thống" ta thấy không hay"

"Chính ta cũng cảm thấy thế"

-"Sau này ta gọi ngươi là lão Hắc đi"

"Lão Hắc hả,cũng được đó chứ,tiểu tử ngươi đặt tên hay,hặc hặc hắc ám hay đi hắc người ta cũng hợp"

Nghe được câu đầu hắn mỉm cười vì tên mình đặt thế mà hệ thống cũng chấp nhận.Nhưng nghe đến đoạn sau khóe miệng hắn không khỏi co quắp lại,không thể dùng từ ngữ để nói được

-"Nhiệm vụ ngẫu nhiên của ta là gì?"

"Ngươi nhìn phía trước cách ngươi 10 trượng có thấy hai đứa trẻ nhỏ không"

-"Thấy chứ,ngươi tưởng mắt ta bị mù à"

"Khốn nạn,ngươi nói thế thì tự ngươi vào không gian xem nhiệm đi,ta không thèm giải thích cho ngươi nữa"

Không ngờ lão Hắc này dễ giận dỗi như vậy

-"Ha ha xin lỗi mà lão Hắc,ta đây lỡ lời thôi mà"

"Hừ nể tình ngươi lần đầu ta không tính toán nữa,nói tiếp đề lúc nãy,hai đứa trẻ kia có tư chất tu luyện rất luyện rất tốt,nhiệm vụ ngươi bây giờ là thu nhận hai đứa trẻ ấy,để chúng nó đi theo ngươi là hoàn thành nhiệm vụ"

-"Chỉ thế thôi à"

"Chứ ngươi còn muốn thế nào"

Trong lòng chửi thầm lão Hắc không biết bao nhiêu lần,nhiệm vụ chỉ có nhiêu đó làm hắn cứ tưởng khó lắm phải đi xin lỗi lão Hắc,nhờ lão giải thích.

Dạo bước từ từ đến chỗ hai đứa nhỏ,vừa đi vừa suy nghĩ phải làm sao để hai đứa nó tin tưởng mà đi theo mình.Khi khoảng cách còn chưa đến một trượng,hắn nghe được tiếng của một trong hai đứa trẻ,là một giọng nữ nghe rất êm tai,nhẹ nhàng