Chương 14: Câu cá

Diệp Kinh Trần dò xét lão giả còng lưng ở trước mặt, một thân áo xám, hai mắt đục ngầu, nhưng trên mặt có nụ cười hiền hoà, rất dễ để cho người khác thấy thân cận.

- Chỉ hai người chúng ta ?

Diệp Kinh Trần cười hỏi.

Lão giả còng lưng ánh mắt sáng lên, vội vàng nói;

- Không phải chỉ có hai chúng ta, bên kia còn ba người!

Nhìn theo ngón tay của lão giả, hơn mười mét phía bên phải, có ba người.

Một tráng hán khôi ngô khiêng đại chuỳ.

Một nữ tử khuân mặt kiều diễm, bộ ngực sung mãn, quần áo có chút hở hang.

Còn có một người trẻ tuổi, gầy như cây gậy trúc, trong tay vuốt vuốt một cây dao nhỏ.

Tăng thêm lão giả, tất cả là bốn người.

Diệp Kinh Trần hơi híp mắt, ôm quyền nói:

- Ta cũng đang chuẩn bị tìm tổ đội cùng nhau lên núi lịch luyện đây, mong các vị bằng hữu chiếu cố.

- Tất nhiên tất nhiên, chúng ta đều là người tốt, cam đoan chiếu cố tốt cho cậu.

Lão giả còng lưng cười, vẻ mặt tươi như hoa.

Lão giả còng lưng đem Diệp Kinh Trần dẫn tới, trên đường tự giới thiệu, hắn họ Thiết, gọi hắn lão Thiết là được.

Đại hán khôi ngô khiêng đại chuỳ gọi là Lý Đại Chuỳ.

Nữ tử tên là Hoa tỷ.

Người trẻ tuổi tên là Sấu Hầu.

Diệp Kinh Trần cùng bọn họ chào hỏi, bọn họ cũng lộ ra vẻ rất hiền lành.

Đặc biệt là Hoa tỷ quyến rũ dáng người đầy đặn, đối với Diệp Kinh Trần rất hứng thú.

Nàng không ngừng nhìn về Diệp Kinh Trần liếc mắt đưa tình, còn tiến đến trước mặt Diệp Kinh Trần, lỡ đãng dùng bộ ngực cọ lấy cánh tay của Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần làm bộ ngại ngùng, thậm chí mặt đỏ rần, làm Hoa tỷ cười khanh khách.

Mấy người xuất phát, cùng nhau tiến về núi Thái Ô.

- Đáng chết!

- Vậy mà tìm người cùng lên núi ? Tên Diệp Kinh Trần đáng chết này !

Hai đạo bóng đen phía sau khẽ chửi.

Vốn tưởng rằng sau khi lên núi liền có thể xử lý Diệp Kinh Trần, không ngờ Diệp Kinh Trần lại tìm đồng đội.

Cái này cũng không tiện ra tay.

- Tiếp tục đi theo!

Hai người vẫn là đuổi theo.

Tiến vào núi Thái Ô, đi đến nơi không có người, bốn người lão Thiết đột nhiên vây quanh Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần tay cầm kiếm, nhàn nhạt hỏi:

- Bốn vị, các ngươi làm như vậy là có ý gì ?

Lý Đại Chuỳ cười ha hả một tiếng, nói ra âm thanh ngột ngạt:

- Nhóc con, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí?”

- Ngưoi thật sự cho rằng chúng ta sẽ tốt như vậy, mang theo người vướng víu như ngươi lên núi lịch luyện mạo hiểm ?

- Bớt nói nhiều lời, giao ra tất cả tài sản trên người ngươi, chúng ta có thể đem ngươi chôn tử tế.

- Bằng không, để ngươi chết không có chỗ chôn!

Bốn người lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần, mặt lộ vẻ khinh thường.

Lão Thiết không còn nở nụ cười ấm áp, ngược lại là một mặt âm độc :

- Nhóc con, lần đầu đi ra ngoài hả ? Kiếp sau nhớ kỹ, không nên tuỳ tiện tin tưởng người xa lạ!

Sấu Hầu chuyển động một chút dao nhỏ trong tay, không nói gì.

Hoa tỷ cười mỉm nhìn Diệp Kinh Trần, nói:

- Chàng trai nhỏ, cậu nếu như muốn trước khi chết không chịu nhiều đau khổ, Hoa tỷ nhưng là có thể giúp cậu nha.”

Hoa tỷ hướng về phía Diệp Kinh Trần thổi một hơi, quyến rũ mười phần.

Bốn người bọn họ, chính là làm việc này, lừa người lần đầu đi ra ngoài rèn luyện, tiến hành ăn cướp.

Bọn hắn làm một lần liền đổi chỗ khác, bởi vậy coi như là làm không ít việc ác, cũng không có bị người ta tóm lấy.

Lần này, con mồi là Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần cười tủm tỉm nhìn xem Hoa tỷ:

- Ồ, ta thật sự muốn biết, ngươi vì điều gì mà giúp ta?

Hoa tỷ liếm môi một cái, nháy mắt:

- Chàng trai nhỏ cậu rất đẹp trai, Hoa tỷ muốn cậu.”

- Cậu chỉ cần đồng ý phục vụ Hoa tỷ một đêm, Hoa tỷ có thể giúp cậu lúc sung sướng chết đi, không có thống khổ.”

Ba người Lý Đại Chuỳ nhíu mày, nhưng cũng không có người phản đối.

Loại chuyện này, cũng không phải lần đầu.

Mỗi lần gặp được thiếu niên anh tuấn, hoa tỷ đều sẽ động tình, bọn hắn đã tập mãi thành thói quen.

Dù sao chỉ cần cuối cùng không xảy ra vấn đề, bọn hắn cũng không muốn để ý Hoa tỷ muốn chơi như thế nào.

Vừa nghĩ đến những thủ đoạn kia của Hoa tỷ, ba người Lý Đại Chuỳ ánh mắt quỷ dị.

Trong lúc sung sướng chết đi ?

Đó là nằm mơ!

Rơi vào trong tay Hoa tỷ còn không bằng bị chôn sống tốt hơn.

Hoa tỷ người này, cũng không phải loại người tốt, các thủ đoạn tra tấn nam nhân, đều để bọn hắn thấy tê cả da đầu.

Diệp Kinh Trần cười cười, đột nhiên nhìn về phía bên phải, nhàn nhạt nói ra:

- Còn có hai vị bằng hữu, ra đi !

- Còn có người ?

Bốn người quá sợ hãi, lập tức nhìn về phía bên phải rừng rậm.

Bọn hắn cũng không muốn việc mình làm bị người khác phát hiện ra.

Bọn hắn mỗi lần cướp đều giết người diệt khẩu, nên mới có thể một mực không bị lộ ra.

Nếu không, bằng việc bọn hắn giết người cướp của, sớm đã bị người ta truy giết.

Sấu hầu lập tức chạy qua, hai người trong rừng rậm cũng đi tới.

Song phương giằng co, sát khí lạnh thấu xương.

- Chúng ta cũng là đến để giết Diệp Kinh Trần!

Người cao trong hai người nói.

Người lùn cũng vội vàng nói:

- Các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không cùng các ngươi cướp tài vật, chúng ta chỉ cần đầu của Diệp Kinh Trần, đem về giao nộp!

Hoa tỷ cười khanh khách,

- ai da, nhóc con đẹp trai, địch nhân của cậu rất nhiều nha!”

Diệp Kinh Trần mặt không đổi sắc, cười nhạt nói: “ Các ngươi là người Ngô gia phái tới ? “

“Hừ!” hai người hừ lạnh không đáp, nhưng cũng coi là chấp nhận.

Đến bây giờ, kẻ thù của Diệp Kinh Trần, cũng chỉ là mấy người thôi.

Có khả năng xuất thủ nhất, chính là hai huynh đệ Ngô Trác Ngô Kỳ.

Diệp Kinh Trần chậm rãi rút ra kiếm thiết kiếm, đạm mạc nói :

- Nếu như là tới giết ta, vậy ta cũng chỉ có thể đưa các ngươi lên đường.

- Khanh khách, nhóc con đẹp zai , cậu cho rằng cậu còn có thể phản kháng sao ?

Hoa tỷ cười đến run rẩy cả người.

Mấy người còn lại cũng không ngừng cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Kinh Trần như đang nhìn kẻ ngu ngốc.

Ngươi là một tên nhóc con mới mười mấy tuổi, mạnh hơn thì có thể mạnh đến mức nào ?

Diệp Kinh Trần nhàn nhạt nói ra :

- Các ngươi cho là ta không biết các ngươi không phải người tốt, chỉ là muốn cướp của giết người sao ? Nhưng, các ngươi làm sao biết được, ta cũng là đang câu cá nhỉ ?

Diệp Kinh Trần lời còn chưa dứt, mấy người thay đổi cả sắc mặt.

Câu cá.

Cái từ này quá không ổn.

Phốc phốc!

Một tia máu tươi bắn ra tung toé như bão tố, người gần Diệp Kinh Trần nhất, Sấu Hầu, bưng kín cổ của mình, con mắt nhanh chóng trắng bệch, một câu di ngôn cũng không kịp nói, ngã xuống đất mất mạng.

Thời điểm chết, con mắt còn trợn tròn.

Chết không nhắm mắt!

Một kiếm cắt đứt cổ Sấu Hầu, Diệp Kinh Trần cũng không chần chừ chút nào, xuất kiếm lần nữa thẳng hướng những người khác.

“ Ngăn hắn lại!”

“Muốn chết!”

“ Đáng chết a!”

Những người còn lại giận không kìm được, vồ giết về phía Diệp Kinh Trần, bao gồm cả hai người được Ngô gia phái ra.

Hiện tại, còn lại 5 người, chính là một cái đoàn đội nhỏ.

Mục tiệu của bọn hắn chính là xử lý Diệp Kinh Trần!

- Đi chết đi!

Lý Đại Chuỳ gầm thét, đại chuỳ rơi đập vào không khí làm không khí bạo tạc.

Hoa tỷ là dùng kiếm, rút ra một thanh kiếm sắc bén màu hồng cầm trong tay, vô số cánh hoa hắt vẫy ra.

Lão Thiết cũng đưa tay ra chưởng, trên lòng bàn tay toát ra sương mù xám xịt.

Ngô gia hai người xuất thủ giống nhau, hai người đều dùng đao.

Đao khí tung hoành, lăng lệ phi thường.

Diệp Kinh Trần sắc mặt lạnh nhạt, một người cầm kiếm đối mặt năm người, hoàn toàn không sợ.